Tác giả: Vân Phi Mặc
Các tân sinh đang gào khóc đòi ăn:......
Các lãnh đạo ngồi hàng đầu:......
Toàn bộ đại lễ đường yên tĩnh đến lặng người, mọi ánh mắt đều nhìn chàng trai bình tĩnh thong dong bước xuống bục.
Chủ nhiệm giáo dục phản ứng lại đầu tiên, vội đứng lên cứu lại bầu không khí.
Chủ nhiệm giáo dục nở nụ cười vô cùng xấu hổ, “Hoan nghênh các em tiến vào học viện Đệ Nhất.”
Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy nghẹn khuất vô cùng.
Má, trước giờ ông chưa từng thấy vị đại biểu tân sinh nào phát biểu kiểu này!
Chủ nhiệm giáo dục nói trên bục, mà bên dưới đã bùng nổ từ lâu.
“Oa oa oa, quá đẹp, quá đẹp trai!!!”
“Thì ra cậu ấy tên là Giang Ly. Đã đẹp trai rồi mà tên cũng hay nữa.”
“Không được, không được, tớ phát hiện tớ yêu cậu ấy mất rồi!”
“Giang Ly quá khốc!”
“Từ giờ trở đi, tớ không làm fan của HC nữa, tớ là fan của Giang Ly đại thần, ai bảo cậu ấy mê người như vậy chứ!”
......
Trên đây là lời của các cô gái.
“Má, thằng này được, tao thích rồi đấy!”
“Chậc chậc, lần đầu tiên phát hiện một người ngầu lòi xịn sò đến mức này.”
“Thằng Giang Ly này cmn đúng là quá cá tính!”
“Ha ha ha, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của các lãnh đạo kìa, quả là bội phục đại lão này ghê.”
“Thằng nhãi này quá khí phách, quá men lì!”
......
Trên đây là lời các chàng trai.
Chủ nhiệm giáo dục phát biểu trên bục nhìn bên dưới ồn ào nhốn nháo, phát hiện không ai nghe mình nói, cả người đều không tốt.
Hành động này của Giang Ly truyền khắp học viện Đệ Nhất với tốc độ ánh sáng.
Mới non nửa ngày, sinh viên ở học viện Đệ Nhất đều đã biết năm nay có một tân sinh cực kỳ ngầu và khí phách nhập học, sau đó, sinh viên thần thông quảng đại tìm hiểu thì mọi người đều biết thân phận và bối cảnh của tân sinh ấy.
Giang gia, một trong tứ đại gia tộc, tề danh cùng Âu gia và Trương gia, nhưng người ta lại đứng đầu, thực lực hùng hậu hơn hai nhà kia.
Có thân phận này, danh khí của Giang Ly ở học viện Đệ Nhất càng lớn thêm.
Chuyện cậu đại diện cho tân sinh phát biểu càng là chuyện mà người ta nói say sưa, mãi không chán.
Không thể không nói, tốc độ nổi danh của Giang Ly vượt xa các sinh viên nổi tiếng trước đây của trường.
Đái Hiểu Nguyệt kích động ôm tay Trương Linh Nhi, “Linh Nhi, Linh Nhi, cậu nghe gì chưa? Chuyện về Giang Ly ấy.”
“Giang Ly? Giang Ly là ai?” Trương Linh Nhi bị Đái Hiểu Nguyệt lắc, buông quyển sách đang cầm xuống.
“Chính là nam sinh chúng ta thấy lúc sáng ấy.” Đái Hiểu Nguyệt hưng phấn trả lời.
Trương Linh Nhi lập tức nhớ đến cậu, “Cậu ta làm sao?”
“Cậu ấy là đại diện cho tân sinh năm nay lên bục phát biểu. Cậu biết cậu ấy nói gì không?” Đái Hiểu Nguyệt bắt đầu chơi đố.
“Cậu đừng đánh đố, nói thẳng đi xem nào.”
Đái Hiểu Nguyệt cũng không giấu được, vội nói, “Cậu ấy chỉ nói một câu 'Tôi là đại diện cho tân sinh năm nay, Giang Ly.'.”
Trương Linh Nhi kinh ngạc nhìn bạn mình, hỏi, “Chỉ thế?”
“Đúng, chỉ có thế!” Đái Hiểu Nguyệt vội cười hỏi, “Ngầu không? Đẹp trai không, ha ha, quá trâu bò! Giờ cậu ấy đã trở thành đại biểu cho tân sinh phát biểu trâu bò nhất trong lịch sử, chắc sau này cũng không ai vượt được cậu ấy đâu!”
Nói đến đây, Đái Hiểu Nguyệt cười đến vui sướng.
“Còn nữa, còn nữa. Có người tra được thân phận của cậu ấy rồi. Cậu ấy là người Giang gia.”
Trương Linh Nhi hơi nhíu mi, thật ra hẳn đã sớm nghĩ đến. Người nọ vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, có là người Giang gia cũng không kỳ lạ.
Khi Giang Ly khiến dư luận trong trường ồn ào huyên náo, Bắc Vũ Đường ở ngoài đang cầm quyển vở nhỏ chải chuốt các sự kiện trọng đại sắp xảy ra.
Bắc Vũ Đường viết rất nghiêm túc, viết chừng hai trang mới dừng bút.
Giờ theo trình tự phát triển trên đây là có thể lập kế hoạch ngăn chặn rồi.
[Cô lo lắng như vậy, vì sao không ngăn cậu ta vào học viện Đệ Nhất, như vậy chẳng phải là xong rồi sao?] Minh đột nhiên hỏi.
“No, no, no, nếu làm vậy, nếu lỡ xuất hiện biến cố, ưu thế của tôi chẳng phải sẽ biến mất. Hơn nữa, học viện Đệ Nhất là sự lựa chọn tốt nhất cho Giang Ly.”
“Giờ quan hệ của cậu ấy và tôi không tệ, chỉ cần dẫn cậu ấy quay đầu khi tình cảm của cậu ấy còn chưa sâu nặng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
****
Giang Ly phát biểu trong trường xong thì lập tức rời trường.
“Thiếu gia về nhà hay đến công ty?” Trợ lý hỏi.
Từ mười sáu tuổi, Giang Nghĩa đã để Giang Ly tiếp xúc với sản nghiệp của Giang gia, giờ đã được hai năm, mà thiếu gia trước đó ngây thơ thiên chân giờ đã biến thành thiếu niên thâm trầm nội liễm.
“Về nhà.”
Giang Ly nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
Trợ lý lập tức báo lại cho tài xế.
40 phút sau, xe từ từ tiến vào biệt thự. Giang Ly xuống xe, bước nhanh vào biệt thự. Khi thấy cô gái ngồi ở phòng khách, khuôn mặt lãnh ngạnh dần nhu hoà.
Bắc Vũ Đường thấy có người đến, “Sao cậu về sớm vậy?”
“Ngày đầu tiên không có việc gì nên về trước.” Giang Ly ngồi bên cô, cầm quả quýt trên bàn bắt đầu bóc vỏ.
“Có gặp em gái xinh đẹp nào không?” Ánh mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời nhìn cậu.
Giang Ly đưa quả quýt đã bóc vỏ xong cho cô, thấy cô ăn thì mới trả lời, “Không thấy.”
“Ừ.”
“Ngon không?” Giang Ly thấy cô ăn đến vui vẻ, lại cầm thêm quả quýt nữa bắt đầu bóc.
Bắc Vũ Đường vui vẻ thoải mái xem phim, muốn ăn gì thì người bên cạnh sẽ lập tức đưa cho cô.
Từ khi Giang Ly vào trường, mỗi ngày Bắc Vũ Đường đều hỏi cậu tình huống trong trường, Giang Ly hoàn toàn không thấy phiền, còn trả lời không biết mệt mỏi.
Hôm đó, Bắc Vũ Đường mở cuốn sổ nhỏ, thấy nơi đầu tiên Giang Ly và Trương Linh Nhi gặp nhau, đây cũng là mấu chốt khiến Giang Ly để tâm đến Trương Linh Nhi.
Bắc Vũ Đường dựa theo tin tức hệ thống cung cấp, tìm được con phố nhỏ bên ngoài học viện Đệ Nhất, đi vào thì nghe được tiếng kêu nho nhỏ, cô theo tiếng kêu đi qua, thấy được một con mèo con chưa cai sữa cạnh đống rác.
Kiếp trước, Trương Linh Nhi phát hiện ra con mèo con này, cô ấy dựng một cái ổ nhỏ, còn mua sữa bò cho nó. Một màn này bị Giang Ly thấy, nhìn cô ấy ôn nhu với con mèo con, ánh mắt cậu bị hấp dẫn.
Cô gái ôn nhu và thiện lương ấy đã để lại một dấu vết trong lòng cậu.
Từ ngày ấy, Giang Ly đều sẽ trộm nhìn Trương Linh Nhi từ xa, nhìn cô ấy vui đùa với mèo con, nhìn nụ cười điềm mỹ trong sáng của cô ấy, tựa như một đoá hoa anh túc khiến cậu muốn chiếm hữu.
Nói tóm lại, khởi điểm tình yêu của Giang Ly và Trương Linh Nhi là con mèo này, nên giờ việc Bắc Vũ Đường cần làm là chuyển con mèo này đi, chặt đứt 'bà mai' của hai người kia.
Bắc Vũ Đường bế con mèo nhỏ lên, chuyển tới phố bên cạnh. Nhìn mèo con đụng đụng ngón tay mình, gào khóc đòi ăn đáng thương quá, Bắc Vũ Đường mềm lòng.
Cô vuốt ve đầu nó, nhẹ giọng nói, “Em chờ ở đây, chị đi mua sữa cho em.”
Bắc Vũ Đường chạy hai phố mới tìm được một cửa hàng tiện lợi, mua được sữa bò thuần cho mèo con. Đến lúc cô cầm theo hai túi sữa bò quay về, cô thấy một người xuất hiện trong ngõ nhỏ.
Bắc Vũ Đường thấy người đó, thầm kêu má nó.
Trời má, sao Trương Linh Nhi lại xuất hiện ở đây!
Cô đã chuyển chỗ con mèo con, sao mà cô gái này vẫn gặp mèo con được hay vậy? Nếu thế thì Giang Ly đâu?
Bắc Vũ Đường nhìn quanh khắp nơi, quả nhiên thấy Giang Ly đang đi về phía này.
Đậu! Cốt truyện quả là trâu bò!
Bắc Vũ Đường thấy Giang Ly dần tiến lại gần phía Trương Linh Nhi, nhìn quanh, quả nhiên cậu đã thấy Trương Linh Nhi. Khi nhìn thấy Trương Linh Nhi, cậu dừng bước, đi về phía đó.
Chết tiết, tuy trong nguyên tác, Giang Ly rình nhìn trộm ở chỗ tối, giờ cậu lại quang minh chính đại đi qua, tuy có khác nhau, nhưng mà không thay đổi được sự thật là Trương Linh Nhi và Giang Ly có giao thoa!
Không được, cô phải chạy tới phá huỷ ảo tưởng đẹp đẽ của thằng nhóc thúi Giang Ly kia mới được!
Bắc Vũ Đường chạy qua đường cái, chạy chậm về phía hướng kia.
Cùng lúc đó, Trương Linh Nhi đang ngồi xổm trong ngõ, lấy bánh mì ra nựng mèo con.
“Sao em không ăn?” Trương Linh Nhi xé một mẩu bánh mì đưa đến trước mặt mèo con.
Đột nhiên nghe được tiếng bước chân phía sau, Trương Linh Nhi quay đầu, thấy một bóng người cao lớn xuất hiện sau mình.
Trương Linh Nhi thấy người nọ, ngẩn người trong giây lát, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Là cậu ấy!
Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây?!
Không chờ Trương Linh Nhi suy nghĩ cẩn thận, giọng nói đầy từ tính đã vang lên.
“Tránh ra.”
“Hả?!” Trương Linh Nhi ngây ngốc nhìn cậu.
Giang Ly thấy bộ dáng ngu ngốc của cô gái kia, trực tiếp cong lưng.
Trương Linh Nhi thấy cậu đột nhiên cúi người về phía mình, sợ đến mức trợn mắt, khi cậu sắp tới gần mình, cô ấy vươn tay đẩy cậu.
Cô ấy thật sự không ngờ cậu lại là người như vậy.
“Đồ biến thái, háo sắc!” Lúc đẩy, Trương Linh Nhi cũng nổi giận mắng.
Giang Ly nhanh chóng vươn cánh tay dài nhặt cái di động phía sau Trương Linh Nhi lên, trước khi tay Trương Linh Nhi kịp chạm vào thì cậu đã dịch bước ra xa.
Trương Linh Nhi thấy trong tay cậu có thêm một cái di động thì hơi hơi ngạc nhiên.
“Cậu... Cậu... Cậu tới nhặt di động?” Trương Linh Nhi ý thức mình hiểu lầm cậu, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Xin... Xin lỗi. Tôi... Tôi tưởng cậu định... Định...” Trương Linh Nhi đỏ bừng mặt, từ 'hôn' trước sau không bật ra khỏi đầu môi được.
Giang Ly lạnh nhạt nhìn cô gái trước mặt một cái, cất di động vào túi, xoay người rời đi.
Trương Linh Nhi thấy cậu định đi, vội gọi lại, “Từ từ.”
Giang Ly nghiêng đầu, “Có chuyện gì?”
Trương Linh Nhi sửng sốt, bị hỏi đến nghẹn. Vừa rồi thấy cậu định đi, cô ấy vội vàng gọi người ta lại. Giờ gọi được rồi thì lại không biết nên trả lời người ta thế nào, đột nhiên, cô ấy nghĩ ra một lý do.
“Chiếc điện thoại cậu vừa nhặt là của cậu sao? Nếu không phải của cậu thì phải nộp cho cảnh sát, để họ trả lại cho người mất.” Trương Linh Nhi cái khó ló cái khôn nghĩ ra lý do hoàn mỹ này.
“Là của tôi.” Giang Ly tích chữ như tích vàng trả lời.
“Vậy cậu chứng minh cho tôi xem.” Trương Linh Nhi thuận thế nói.
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường vội vàng đuổi tới thì thấy Giang Ly và Trương Linh Nhi đang 'thâm tình' nhìn nhau.
Tâm tình của cô tệ ơi là tệ.
“Giang Ly.” Bắc Vũ Đường gọi, phá vỡ không khí kiều diễm như có như không giữa hai người.
Giang Ly thấy người tới, khoé môi nhấp chặt hơi cong lên.
Trương Linh Nhi cũng nhìn người tới, cảm thấy trước mắt sáng ngời, thầm than 'Đẹp quá'.
Trương Linh Nhi thấy Giang Ly định đi thì gọi lại, “Từ từ.”
Giang Ly không để ý đến cô ấy, nhưng Bắc Vũ Đường lại nghi hoặc nhìn qua.
“Cái di động kia, cậu......” Trương Linh Nhi còn chưa nói xong đã thấy Giang Ly đưa di động cho cô gái kia, cô gái thì kinh ngạc nhìn cậu.
Bắc Vũ Đường nhận di động trong tay cậu, “Sao di động của tôi lại ở chỗ cậu?”
Giang Ly hơi mỉm cười, “Nhặt ở đó.”
Bắc Vũ Đường bừng tỉnh, “Thì ra tôi làm rơi di động ở đây, vậy mà lại không phát hiện.”
Từ từ, mắt thằng nhóc này sao tinh thế? Đến đây ngắm mỹ nữ mà cũng nhặt được di động của cô nữa à?
Trương Linh Nhi nghe được một số tin tức từ lời nói của Bắc Vũ Đường, nhưng tuân theo nguyên tắc làm gì cũng phải có chứng cứ, vẫn tiến lên hỏi, “Chị gái này, chiếc di động này là của chị sao?”
“Đúng vậy, là của tôi.” Bắc Vũ Đường nhìn cô ấy nghi hoặc, biết cô ấy lo lắng điều gì nên nói với Giang Ly, “Tiểu Ly Nhi, gọi vào di động của tôi đi.”
Giang Ly nghe lời gọi cho Bắc Vũ Đường, di động lập tức đổ chuông.
Bắc Vũ Đường lắc lắc di động trước mặt Trương Linh Nhi, “Có thể chứng minh nó là của tôi rồi chứ?”
Trương Linh Nhi vội gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, “Tôi chỉ là... Mong chị đừng phiền lòng.”
Bắc Vũ Đường không thèm để ý xua tay, “Vừa rồi tôi thấy con mèo con này đáng thương nên đi mua ít sữa bò cho nó, chắc lúc đó làm rơi di động ở đây.”
“À, thì ra là vậy.” Trương Linh Nhi ngượng ngùng nhìn hai người, đặc biệt là khi nhìn Giang Ly, càng tràn đầy áy náy, vừa rồi cô ấy hiểu lầm cậu.
Trương Linh Nhi nói với Giang Ly, “Giang Ly, rất xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ cậu.”
Giang Ly không để ý đến cô ấy, dắt tay Bắc Vũ Đường rời khỏi ngõ nhỏ.
“Chờ một lát.” Bắc Vũ Đường giữ chặt lại Giang Ly hấp tấp bộp chộp.
Cô lại gần, giao sữa bò cho Trương Linh Nhi, lại nhìn bánh mì bên cạnh mèo con, “Tiểu mỹ nữ muốn cho mèo con ăn thì dùng cái này. Đúng rồi, tôi thấy con mèo này mới sinh ra không lâu, không thể ăn đồ khô, không dễ tiêu hoá. Em cho nó uống nhiều sữa bò vào.”
Giang Ly thấy nói xong rồi, kéo cô rời khỏi ngõ nhỏ.
Trương Linh Nhi lẻ loi đứng trong ngõ, cúi đầu nhìn túi đồ trong tay, lại nhìn bóng dáng họ rời đi. Cô ấy nhìn chằm chằm Giang Ly, nhíu mày.
Chàng trai này đúng là lạnh nhạt.
Ra khỏi ngõ nhỏ, Bắc Vũ Đường mới híp mắt nhìn chằm chằm Giang Ly.
“Cậu thấy tiểu mỹ nữ kia thế nào? Có cảm thấy rất xinh đẹp không?” Bắc Vũ Đường mỉm cười hỏi, đôi mắt lại nhìn cậu không chớp.
“Ai?” Giang Ly nghi hoặc nhìn cô.
Nhìn cậu như vậy, nếu không phải tận mắt thấy hai người ở bên nhau, cô còn tưởng là cậu còn chưa nhìn thấy Trương Linh Nhi đấy.
Thằng nhóc thúi, giả vờ giả vịt!
Xem cô lột dạ cậu thế nào đây!
“Chính là tiểu mỹ nữ trong ngõ nhỏ vừa rồi ấy, nhìn huy chương trước ngực, hẳn là sinh viên Học viện Đệ Nhất. Hai người có quen nhau không?”
Giang Ly thấy cô ép hỏi, giống như là cô vợ đang tra hỏi chồng mình vậy.
Giang Ly không những không thấy không vui mà còn cong môi cười.
“Cậu cảm thấy cô ấy thế nào?” Bắc Vũ Đường đứng yên, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, cứ như cậu không trả lời là cô không bỏ qua vậy.
“Ngu.” Giang Ly ném lại một chữ.
“Hả?!” Bắc Vũ Đường sửng sốt, còn chưa phản ứng lại.
“Cậu vừa nói gì?”
Hình như cô vừa nghe được chữ 'ngu' thì phải, có phải cô bị ảo giác không? Hay là đồng âm?
“Tôi nói cô ta ngu.”
Giang Ly thấy cô ngốc manh như vậy, đáy mắt ngậm ý cười, giải thích, “Cho một con mèo mới sinh không lâu ăn bánh mì, người không biết còn tưởng cô ta đang tra tấn con mèo đó. Mèo là động vật có vú, đến thế mà còn không biết, không phải ngu thì là gì.”
Ặc, nói có lý ghê, cô không còn lời nào để nói.
Bắc Vũ Đường chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thử, “Cậu không chú ý đến mặt khác ư? Chẳng hạn như diện mạo và tính cách của cô ấy vậy?”
Đôi mắt u trầm của Giang Ly nhìn cô, “Không có. Lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ nhìn xem.”
“Vậy không cần.” Bắc Vũ Đường vội ngăn cản suy nghĩ này của cậu.
Cô không muốn để cậu nhìn đến mức xuất hiện tình yêu luôn đâu.
“Được.”
****
Dưới những tán cây, sinh viên tốp năm tốp ba đi lại, từ sân thể dục đang có những tiếng hoan hô và tiếng hét chói tai truyền đến.
“Tiếng gì vậy, hình như là từ bên sân thể dục truyền đến. Chúng ta qua xem đi.” Đái Hiểu Nguyệt duỗi cổ nhìn về phía sân thể dục.
“Chúng ta còn phải đến thư viện tìm tư liệu.”
“Linh Nhi, cậu xem, bên sân thể dục náo nhiệt như vậy, hiện tượng này thường chỉ xảy ra khi học trưởng Âu tới. Chẳng lẽ cậu không muốn đi xem học trưởng Âu sao?” Đái Hiểu Nguyệt làm mặt quỷ.
“Tư liệu tìm lúc nào cũng được, nhưng bỏ lỡ học trưởng Âu thì đáng tiếc lắm.”
Nói rồi, Đái Hiểu Nguyệt kéo Trương Linh Nhi về phía sân thể dục, Trương Linh Nhi ỡm ờ mặc bạn kéo mình đi.
Đến sân thể dục, hai người nhìn một vòng người vây xung quanh, hai đội đang đấu nhau trong sân bóng rổ, mà người khiến người ta chú ý chính là chàng trai anh đĩnh đứng giữa sân, cú ném ba điểm đầy đẹp trai của cậu nháy mắt đã châm nổ bầu không khí, đám người theo dõi lập tức thét chói tai.
“Aaaaaa! Giang Ly đẹp trai quá!”
“Giang Ly đại thần uy vũ!”
“Yêu nam thần Giang Ly!”
......
Đái Hiểu Nguyệt nhìn thấy Giang Ly thì cũng hét lên đầy hưng phấn theo các nữ sinh xung quanh.
Trương Linh Nhi không hét, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cậu, nhìn cậu chạy trên sân, nhảy lên, tim không tự giác đập nhanh hơn.
Giang Ly trên sân bóng thiếu đi sự xa cách ngày thường, lại nhiều thêm khí thế sắc bén không thể chống đỡ, cậu như vậy quả là mê người vô cùng.
“Linh Nhi, Linh Nhi, cậu thấy không, là Giang Ly, là Giang Ly đấy!” Đái Hiểu Nguyệt kích động túm tay Trương Linh Nhi, “Linh Nhi, cậu có cảm thấy Giang Ly trên sân bóng cực kỳ khí phách, cực kỳ Men lì không?”
****
Roro: Nãy tui lướt thấy có bạn mai thi, hừm, tui buff luck cho nè, còn thì mai tui buff luck cho mọi người hen