Tác giả: Vân Phi Mặc
Trước giờ Bắc Thần đều rất nghe lời Trương Phương, rất ỷ lại bà ta.
Thường thì bà ta nói gì Bắc Thần cũng nghe.
Trương Phương kéo tay Bắc Thần, ngón tay âm thầm nắm tay cậu, thúc giục cậu mở miệng.
Bắc Vũ Đường nhạy bén chú ý động tác nhỏ của Trương Phương, cô quá rõ địa vị của Trương Phương trong cảm nhận của Bắc Thần. Đây là người trước giờ Bắc Thần luôn muốn bảo vệ.
Vì Trương Phương, Bắc Thần vẫn luôn yên lặng chịu đựng Bắc Quốc Vinh.
Lúc còn rất nhỏ, Bắc Thần đã muốn sau này lớn lên, có sức phản kháng Bắc Quốc Vinh, sẽ có thể bảo vệ người mẹ yếu đuối. Cậu vẫn luôn cắn răng chịu đựng Bắc Quốc Vinh ngược đánh, đáy lòng vẫn luôn chờ đợi mau lớn, mau chóng lớn lên.
Đến khi Bắc Thần lớn, đủ sức bảo vệ chính mình, bảo vệ mẹ, cậu động thủ phản kháng.
Một ngày đó, lần đầu tiên Bắc Quốc Vinh bị Bắc Thần đánh.
Nhưng mà, Trương Phương lại ngăn cả Bắc Thần, chắn trước mặt Bắc Quốc Vinh, khóc lóc cầu xin Bắc Thần, nói đó là cha cậu, làm con dù thế nào cũng không thể đánh cha. Như vậy sẽ bị sét đánh.
Trương Phương đau khổ cầu xin, Bắc Thần dừng tay.
Cuối cùng lại chờ được một trận đánh hung hãn hơn của Bắc Quốc Vinh. Một ngày đó, Bắc Thần bị đánh đến thoi thóp, ngã trong vũng máu, mà mẹ cậu yên lặng rúc trong góc khóc thút thít.
Một lần đó, Bắc Thần nằm trên giường khoảng hai tháng mới xuống được giường.
Từ đó về sau, Bắc Thần không bao giờ phản kháng, tựa như từ ngày đó, tim cậu đã chết, trái tim cậu hoàn toàn đóng lại.
Vốn Bắc Thần sẽ thường nói chuyện với Trương Phương, nhưng sau ngày ấy, cậu hoàn toàn im lặng.
Có lúc cậu ở nhà, họ đều sẽ quên đi sự tồn tại của cậu. Cậu tựa như một người vô hình, chỉ có lúc Bắc Quốc Vinh uống say hoặc thua bạc về mới nhớ đến sự tồn tại của cậu.
Mỗi lần Bắc Quốc Vinh kéo Trương Phương đánh, Bắc Thần vốn lao lên bảo vệ bà ta không còn tồn tại nữa, nhưng chỉ cần Trương Phương gọi tên cậu, cậu vẫn sẽ chắn trước mặt bà ta, yên lặng chịu đựng Bắc Quốc Vinh hành hung.
Có thể nói, chỉ cần là lời Trương Phương nói, yêu cầu, Bắc Thần đều sẽ làm theo.
Bắc Vũ Đường thanh lãnh nhìn chằm chằm Bắc Thần.
Lúc này, cậu sẽ lựa chọn theo lời Trương Phương, nói ra lời trái lương tâm kia sao?
Bắc Vũ Đường lẳng lặng nhìn cậu, không nhìn ra suy nghĩ của cậu từ đôi mắt đạm mạc kia.
Trương Phương thấy cậu không hé răng, hơi nhăn mày, giọng cũng mang theo thúc giục, “Thần Thần, nói đi. Có gì cứ nói ra, cha mẹ làm chủ cho con.”
Sắc mặt Bắc Quốc Vinh dần trầm xuống, hung ác giận dữ hét: “Bắc Thần, mày điếc à?”
Người xung quanh thấy Bắc Quốc Vinh như vậy thì đều nhíu mày.
Lúc này, giọng nói thanh lãnh của Bắc Vũ Đường vang lên, “Bắc Thần, cậu nói cho họ, chuyện lần này rốt cuộc có phải là cậu liên luỵ làm tôi bị thương, hay là tôi hại cậu thành như vậy?”
Bắc Thần rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Vũ Đường, sâu trong đôi mắt đạm mạc như nước hơi dao động, nhưng rất nhanh lại trở về bình tĩnh.
Trương Phương thấy cậu không thức thời, nắm chặt tay cậu hơn, “Thần Thần.”
Bắc Thần quay đầu nhìn về phía Trương Phương, thấy được sự cầu xin trong mắt Trương Phương, môi mỏng hé mở, tràn ra hai chữ, “Cô ấy...”
Giọng cậu hơi dừng lại, không tự chủ được nhớ tới thân ảnh che chắn cho cậu trong ngõ nhỏ đó.
Cậu đã từng vô số lần ảo tưởng sẽ có ngày một anh hùng lợi hại xuất hiện che trước mặt cậu. Nhưng qua thời gian, giấc mơ đó đã sớm biến mất.
Nhưng mà, ngày hôm đó, cậu chờ được rồi.
Người đó không cao lớn, cũng không cường tráng, rất gầy yếu, thậm chí còn không cao bằng cậu. Nhưng mà, chính bóng người đơn bạc nhỏ gầy ấy lại mở cánh chim bảo vệ cậu đằng sau.
“Cô ấy vì con mà bị thương.” Bắc Thần nói từng câu.
Đôi mắt Bắc Quốc Vinh trợn ngược, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Bắc Thần, ánh mắt kia như hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Trương Phương cũng vẻ mặt khó tin nhìn cậu, hoàn toàn không ngờ cậu sẽ không nghe lời mình, làm lơ lời cầu xin của mình.
Trái tim luôn treo cao của Bắc Vũ Đường hạ xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi cô biết cậu định nói gì. Cô không biết nguyên nhân gì khiến Bắc Thần đổi ý, nguyện ý trái lời Trương Phương.
Ít nhất cô có thể xác định phương hướng công lược của mình là đúng, cô đã có một vị trí nhỏ trong lòng cậu.
Có lẽ chỉ là một vị trí rất nhỏ, nhưng đã là tiến bộ không nhỏ.
Ngày tháng sau này, cô sẽ làm nó lớn dần.
Bắc Quốc Vinh giận dữ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nghiệt tử, mày lặp lại lần nữa, rốt cuộc là ai liên luỵ ai?”
Bắc Thần lạnh nhạt nhìn ông ta, từng câu từng chữ rõ ràng đáp: “Là tôi hại cô ấy thành như vậy.”
Bắc Quốc Vinh rốt cuộc không nhịn được nữa, nhấc chân đạp về phía cậu.
Chân ông ta vừa đến trước mặt cậu, một đôi chân dài đã chặn ngang, đá văng ông ta. Một chân kia Bắc Vũ Đường bỏ thêm ám kình, Bắc Quốc Vinh kêu thảm thiết một tiếng.
“Ahhh! Đau đau đau! Chân tôi gãy rồi!” Bắc Quốc Vinh ôm chân, đau khổ kêu.
Trương Phương vừa nghe Bắc Quốc Vinh kêu thảm, nước mắt rưng rưng nhìn Bắc Vũ Đường, “Cô gái, sao cô có thể ra tay nặng như vậy? Anh ấy là trụ cột nhà chúng tôi, nếu anh ấy có việc gì, cô muốn nhà tôi sống thế nào?”
Bắc Vũ Đường xuống tay có chừng mực, tuyệt đối không làm chuyện để người vô lại như vậy có cơ hội ăn vạ cô.
“Nơi này là bệnh viện, chân ông ta có vấn đề hay không thì chỉ cần cho bác sĩ khám là biết, không phải ông nói hai tiếng, gãy là gãy.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Người xung quanh phụ hoạ sôi nổi.
“Lời cô ấy nói không sai, chỉ cần bác sĩ tới khám là biết.”
“Đúng, đi gọi bác sĩ khoa chỉnh hình đến đây.”
Lúc Bắc Vũ Đường tới đây, y tá trưởng đã gọi cho lãnh đạo bệnh viện, giờ muốn gọi điện cho bác sĩ khoa chỉnh hình, người bên dưới lập tức gọi qua. Một bác sĩ chỉnh hình tuổi quá nửa trăm, có quyền uy trong khoa chỉnh hình trong nước nhanh chóng đến đây.
Lúc này, Bắc Quốc Vinh nằm trên đất, ôm chân, đau đớn rên rỉ, người không biết còn tưởng chân ông ta bị thương nghiêm trọng lắm.
Bắc Quốc Vinh đang định ăn vạ cô.
Thằng nhãi Bắc Thần kia không đáng tin, vậy dứt khoát nhân cơ hội này vòi chút tiền của cô, có thể vòi bao nhiêu thì vòi.
Bác sĩ khám xong, nói với mọi người: “Chân anh ta không sao.”
Bắc Quốc Vinh lập tức nổi giận, nổi giận đùng đùng nói: “Chân tao đau như vậy, sao có thể không sao?! Chân tao nhất định gãy rồi. Đồ lang băm này, tao không tin mày! Tao muốn đổi bác sĩ!”
Người vây xem có người châm chọc, “Bác sĩ Từ là bác sĩ có năng lực nhất trong giới bác sĩ chỉnh hình trong nước, nếu ông ấy là lang băm, vậy thì trên đời này không có mấy ai là bác sĩ.”
Bác sĩ Từ cũng không tức giận khi có người nghi ngờ y thuật của mình, bình tĩnh nói: “Nếu anh không tin, giờ có thể đi chụp X-quang. Kết quả chụp X-quang sẽ không lừa gạt người.”
Người xung quanh sôi nổi phụ hoạ.
“Đúng đấy, có bản lĩnh đi chụp x-quang đi!”
“Hừ, muốn vòi tiền cũng đừng thể hiện rõ ràng như vậy.”
Không ai tin ông ta, ngay cả Trương Phương cũng không tin.
Bắc Quốc Vinh thầm hận, tuy ông ta muốn vòi tiền thật, nhưng mà chân ông ta cũng đau thật á!
“Bác sĩ đã nói không có việc gì rồi, ông cũng đừng giả vờ ở đây. Dù hiện tại ông giả vờ rất giống, cũng không thể không bồi thường tôi được. Hai người là cha mẹ Bắc Thần, vậy tiền con trai các người nợ, người làm cha mẹ phải đến trả. Hai triệu, khi nào đưa cho tôi?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Bắc Quốc Vinh đau không chịu nổi nghe con số hai triệu, gân xanh trên trán nhảy loạn.
Trương Phương cũng là tức giận, “Cô gái, giờ cháu cũng không có chuyện gì. Cháu muốn cô chú bồi thường hai triệu, không phải quá xảo trá sao?”
Bắc Vũ Đường khẽ nhếch môi, nở nụ cười lạnh, “Hai triệu nhiều sao? Đó chỉ là một con số lẻ thôi. Cô có biết quần áo tôi mặc hôm đó giá bao nhiêu không? Tiểu Thuý, em nói cho cô ta đi.”
Tiểu Thuý tuân lệnh, lập tức nói: “Quần áo tiểu thư nhà chúng tôi mặc hôm đó là quần áo do chuyên gia Âu Mỹ tự mình cắt may, trên thế giới chỉ có một bộ, giá cả là 680 nghìn. Đôi giày tiểu thư đi hôm ấy có giá 180 nghìn, còn cả nguyên bộ trang sức của tiểu thư bị hỏng, phí tu sửa đã không dưới một triệu, tính tổng cộng lại, muốn các người bồi thường hai triệu đã ít không thể ít hơn.”
Trương Phương nghe một bộ quần áo đã giá 680 nghìn, đôi mắt trợn to, “Quần áo gì mà giá tận 680 nghìn!”
Người bên cạnh nói, “Quần áo do cô Âu Mỹ thiết kế, cung không đủ cầu, mỗi bộ bán ra trên thị trường đều là có tiền cũng khó mua được. Vị tiểu thư này tính giá 680 nghìn đã là ít rồi đấy.”
Trương Phương há miệng, không biết nên nói gì.
“Nếu là bồi thường, cộng thêm cả tiền phí chữa bệnh của tôi, phí dinh dưỡng và các loại phí khác, bà cảm thấy hai triệu là nhiều à?” Bắc Vũ Đường ung dung nhìn bà ta.
“Này, này......” Trương Phương không nói gì.
“Nói đi, khi nào trả tiền cho tôi.” Bắc Vũ Đường truy hỏi.
Bắc Quốc Vinh nghe mình không những không được một đồng mà còn phải trả hai triệu thay cho đứa con hoang kia, sao có thể chịu.
“Nó nợ thì dùng nó gán nợ.” Bắc Quốc Vinh âm trầm nói.
Bắc Vũ Đường nghe vậy, cong môi nở nụ cười.
Đề nghị này đúng ý cô.
Người vây xem nghe ông ta nói vậy thì đều nhíu mày.
Trên đời vậy mà lại có loại cha mẹ như vậy!
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Trương Phương, “Mẹ Bắc Thần, ý bà thì sao? Muốn giúp con trai trả nợ, hay là bán cậu ta gán nợ?”
Trương Phương muốn nói lại thôi, nhìn Bắc Thần, lại nhìn Bắc Quốc Vinh mặt mày âm trầm.
Bắc Quốc Vinh âm u nói: “Bà muốn gánh nợ thì cút đi cùng thằng nhãi ranh kia đi.”
Sắc mặt Trương Phương khó xử, đầy mặt giãy giụa.
Bắc Thần nhìn bà ta, đáy lòng ẩn ẩn chờ đợi, chờ đợi bà ta sẽ chọn mình.
Trương Phương giãy giụa, cuối cùng như hạ quyết định, vẻ mặt áy náy nhìn Bắc Thần, “Thần Thần, mẹ......”
Nói rồi, bà ta lại nhỏ giọng nức nở, dùng yếu đuối trước giờ hay diễn để che giấu tất cả.
Cuối cùng vẫn chọn người đàn ông kia!
Bắc Thần ngơ ngác nhìn bà ta.
Trong mắt người ngoài, Bắc Thần giống như không có cảm giác gì, nhưng Bắc Vũ Đường lại chú ý được cảm xúc của cậu dao động.
Bắc Vũ Đường đi tới bên giường Bắc Thần, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của cậu, hung dữ nói: “Từ giờ trở đi, cậu là người của tôi. Khi nào trả hết hai triệu thì mới được tự do. Tiểu Thuý, lập chứng từ cho bọn họ, đỡ cho sau này có người trở mặt không nhận.”
Bắc Thần nhìn cô, không nói gì cả, yên lặng cúi đầu.
Tiểu Thuý đã sớm mặc kệ đôi vợ chồng kia, nghe tiểu thư ra lệnh, không nói hai lời xin y tá giấy trắng, viết sàn sạt trên giấy.
Viết xong lập tức đưa cho Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường xem qua, chỉ ra hai chỗ cần sửa chưa, sau đó lại bỏ thêm một câu: “Thêm hai điều nữa vào. Điều thứ nhất, trước khi trả hết nợ nần, cha mẹ bên Giáp không có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì của bên Giáp, trong đó bao gồm tài sản.”
“Điều thứ hai, trong lúc trả nợ, bên Giáp nghe theo lời bên Ất.”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Thuý tung ta tung tăng viết một hợp đồng mới.
Lần này Bắc Vũ Đường xem qua, đưa hợp đồng đến trước mặt hai vợ chồng.
“Nhìn xem đi, nếu không còn vấn đề thì ký tên lên. Nếu các người muốn con trai mình, có thể không ký, trả hết nợ cho cậu ta là được.”
Bắc Quốc Vinh sao có thể trả nợ thay một đứa con hoang, nuôi nhiều năm đã lỗ vốn lắm rồi, còn phải trả nợ thay, quả là nằm mơ.
Bắc Quốc Vinh không nói hai lời, sảng khoái ký tên lên hợp đồng.
Đến lượt Trương Phương, bà ta lộ vẻ do dự.
Ánh mắt Bắc Thần nhìn chằm chằm bà ta, sâu trong đáy mắt là kỳ vọng, hy vọng cuối cùng bà ta sẽ chọn mình.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn cậu, thấy được kỳ vọng, khát khao trong mắt cậu.
Cô thầm thở dài một hơi.
Cậu chắc chắn phải thất vọng rồi.
Vậy cũng tốt, cậu có thể rõ ràng địa vị của cậu trong cảm nhận của Trương Phương. Giờ để cậu từ từ tiếp xúc với chân tướng, đến lúc bí mật lớn nhất bại lộ, cũng không đến mức bị đả kích đến bùng nổ.
Trương Phương nhìn Bắc Thần, muốn nói lại thôi, đôi mắt ngập nước, không tha và áy náy nhìn cậu.
Bắc Quốc Vinh thấy bà ta dong dài, không kiên nhẫn thúc giục, “Mau lên, không ký thì cút ra ngoài cho tao!”
Trương Phương bị ông ta hét mà sợ run rẩy, run run ký lên hợp đồng, chợt ngẩng đầu, nói với Bắc Thần, “Xin lỗi. Mẹ có lỗi với con.”
Bắc Thần nhìn cái tên trên hợp đồng, cả người cứng còng.
Bắc Vũ Đường cảm thấy tay mình hơi tê, bàn tay nắm tay Bắc Thần đang bị cậu nắm lại.
Lực dần tăng lên, cảm giác siết chặt đau đớn từ trên tay truyền đến.
Bắc Vũ Đường yên lặng chịu đựng, không rút tay về.
Trương Phương nhìn con trai, vẻ mặt đau khổ, bà ta muốn vươn tay chạm vào Bắc Thần, không ngờ Bắc Thần lại hơi nghiêng người, tránh tay bà ta.
Trương Phương nhìn bàn tay thất bại của mình, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, biểu cảm càng như bị đả kích đến sắp ngất.
“Thần Thần.” Giọng bà ta tràn đầy mất mát và đau lòng.
Bắc Quốc Vinh giữ chặt tay Trương Phương, bất mãn nói: “Con mụ chết tiệt, còn đứng đây làm gì, mau về nấu cơm ăn.”
Trương Phương bị Bắc Quốc Vinh thô lỗ kéo đi, lại thường thường quay ra sau nhìn Bắc Thần, chờ mong cậu có thể nhìn bà ta một cái, nhưng Bắc Thần trước sau như một cúi đầu.
“Tôi chưa từng thấy cha mẹ nào nhẫn tâm như vậy, không cần con mình luôn.”
“Cô không thấy người đàn ông vừa rồi sao, vừa thấy đã biết là khó ở chung. Nhìn hai mẹ con họ như vậy, ngày thường hẳn cũng không sống tốt.”
“Aizz, đứa trẻ đáng thương. Mới mười mấy tuổi đã bị cha mẹ vứt bỏ.”
“Cô bé kia hẳn sẽ không thật sự muốn mang cậu ta đi chứ?”
“Có nhà ai để con trẻ nhà mình mang theo một người không. Không chừng lại sẽ bị người nhà cô bé đuổi ra thôi. Đuổi cũng tốt, vừa lúc có thể trở về.”
“Nếu cậu ấy trở về, người đàn ông kia chắc chắn sẽ lại đánh cậu ấy. Mới vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy mà nói đá là đá, chẳng thương con mình chút nào.”
“Cậu trai tuấn tiếu như vậy, người làm cha sao lại nhẫn tâm xuống tay được chứ.”
“Còn phải nói sao, thật đúng là dạng người nào cũng có.”
Người vây xem khe khẽ nghị luận, tiếng thì thầm cũng dần tan khi họ rời đi.
Bắc Thần luôn duy trì dáng vẻ kia, như một đám lục bình trôi dạt, lẻ loi một mình. Mãi đến khi một bàn tay đặt lên vai cậu, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, “Có tôi ở đây, sẽ không để cậu một mình.”
Bắc Thần ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt u trầm gắt gao nhìn cô.
Tuy cậu không nói gì, nhưng Bắc Vũ Đường lại đã hiểu.
Bắc Vũ Đường nhắc tới bàn tay bị hắn nắm chặt không bỏ, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại: “Có thể đổi tay khác không? Tay này có hơi đau.”
Bắc Thần vội buông tay ra, cảm giác như bị điện giật. Cậu chú ý tay cô hơi đỏ lên, có thể thấy nãy cậu dùng sức thế nào, mà cô lại không nói gì cả.
Nhìn bàn tay đỏ đỏ ấy, đáy lòng cậu có chút xúc động.
“Bắc Thần, chuyện này tôi muốn trịnh trọng xin lỗi cậu.” Bắc Vũ Đường banh khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không biết họ có thể dứt khoát......”
Cô dừng lại, sau đó nói: “Số tiền kia cậu không cần bồi thường, tờ hợp đồng này cũng chỉ là một tờ giấy bỏ, cậu có thể đi bất cứ lúc nào.”
Bắc Vũ Đường lấy tờ hợp đồng từ trong tay Tiểu Thuý, nhét nó vào trong tay cậu.
Tiểu Thuý trông mong nhìn tờ hợp đồng cứ như vậy bị ném, vẻ mặt đau lòng.
Bắc Thần nhìn tờ hợp đồng trong tay, nhẹ nhàng cầm lấy, nhét nó về tay Bắc Vũ Đường.
“Nó không phải tờ giấy bỏ.” Giọng Bắc Thần trầm thấp, nhẹ nhàng nói.
Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn tờ giấy kia, “Khi nào cậu muốn lấy thì nói với tôi một tiếng. Hôm nay tôi qua là vì nói cho cậu, đi đổi phòng đi.”
Cô bảo Tiểu Thuý, “Tiểu Thuý, dọn đồ.”
“Vâng.” Tiểu Thuý đáp, bắt đầu dọn lại đồ vật của cậu.
Bắc Thần không có ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo cô lên tầng phòng VIP, đến phòng bệnh cuối cùng, đôi mắt Bắc Thần hơi hiện lên nét kinh ngạc.
Đẩy cửa vào, trong phòng bệnh to đang có hai cái giường, giữa hai cái giường có một cái rèm, đến tối đi ngủ có thể kéo sang.
Bắc Vũ Đường chỉ tay vào một chiếc giường mà nói: “Cái giường này của cậu.”
Tiểu Thuý dọn đồ xong, thức thời rời đi.
Bắc Vũ Đường thoải mái nằm trên giường, thấy cậu còn đứng đó, hung dữ nói: “Này này này, cậu đứng lâu vậy không mệt sao? Đi nằm thử giường của cậu đi, tôi làm riêng......”