Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường thoải mái nằm trên giường, thấy cậu còn đứng đó, hung dữ nói: “Này này này, cậu đứng lâu vậy không mệt sao? Đi nằm thử giường của cậu đi, tôi làm riêng......”
Bắc Vũ Đường dừng lại, ho nhẹ một tiếng, che giấu chân tướng mình 'không cẩn thận' nói ra.
Im lặng hai giây, người nào đó còn như sợ cậu hiểu lầm, còn nói thêm một câu: “Tôi không có cho người chọn riêng cho cậu một cái giường thoải mái đâu, cậu đừng có mà tự mình đa tình, nghe chưa hả?!”
Cô đột nhiên cao giọng khi nói câu cuối.
Động tác chuẩn bị ngồi xuống của Bắc Thần hơi dừng lại, không khỏi nhìn về phía cô.
Trên mặt cô chói lọi viết 'lạy ông tôi ở bụi này', nhưng mà bản thân cô lại không hề biết.
Bắc Thần nhẹ nhàng lên tiếng, “Ừ.”
Bắc Vũ Đường thấy cậu dựa vào đầu giường, đôi mắt khép lại, cũng không nói chuyện nữa.
Hai người yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cả căn phòng ấm áp hẳn lên.
Nửa ngày sau, Bắc Vũ Đường mới thấp giọng nói, “Bắc Thần, cậu là người của tôi, dù là trong trường hay bên ngoài, tôi đều sẽ che chở cho cậu.”
Bắc Thần không đáp lại.
Bắc Vũ Đường biết cậu không ngủ, nhưng cô lại hỏi, “Này này này, cậu ngủ rồi à?”
Bắc Thần vẫn nhắm mắt.
Bắc Vũ Đường lẩm bẩm, “Không thể nào, sao ngủ nhanh vậy.”
Bắc Thần cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, chỉ là cậu lựa chọn bỏ qua. Lúc này cậu không muốn nghĩ gì, không muốn làm gì, chỉ muốn yên tĩnh ngốc.
Nhưng mà, giọng của người nào đó lại cứ đứt quãng truyền đến tai cậu.
“Tôi còn nghĩ hôm nay cậu sẽ không ngủ được cơ, không ngờ lại ngủ dễ như vậy. Nhưng mà cậu ngủ rồi cũng tốt.” Bắc Vũ Đường lầm bầm lầu bầu.
“Xin lỗi.” Bắc Vũ Đường đột nhiên nghiêm túc nói.
Mí mắt cậu khẽ run lên.
“Tôi thật sự không ngờ cha mẹ cậu lại đối xử với cậu như vậy. Tôi nghĩ cha mẹ đều yêu thương con mình, nhất định sẽ không từ bỏ cậu. Cha cậu vừa nhìn là biết có khuynh hướng bạo lực, không phải người tốt.”
“Còn mẹ cậu, nhìn như yêu cậu, nhưng thật ra bà ấy không có yêu cậu đâu.”
Bắc Vũ Đường nói lời này, cố ý nhìn thoáng qua Bắc Thần, chăm chú vào sự thay đổi cảm xúc trên mặt cậu, quả nhiên thấy mi cậu nhè nhẹ rung.
Bắc Vũ Đường cười thầm, cậu giả vờ ngủ là tốt nhất, vừa lúc cô có thể nhân dịp lầm bầm lầu bầu nói vài chuyện cho cậu nghe, để cậu còn đề phòng sẵn.
“Nếu mẹ cậu thật sự quan tâm cậu, sẽ không ký tên đâu. Nhìn bà ta như là bị cha cậu ép buộc, thật ra nếu bà ta quan tâm cậu một chút, sẽ không ký tên. Nói đến cùng là bà ấy vẫn không đủ yêu cậu.”
Bắc Thần muốn nói không, nói cho cô là mẹ cậu yêu cậu, quan tâm cậu, nhưng trong đầu cậu không ngừng lặp lại hình ảnh một giờ trước.
Cuối cùng cậu lựa chọn không nói gì cả, vì cậu không tìm được lý do cãi lại.
Bắc Vũ Đường tiếp tục nói, “Nhưng mà không sao. Họ không cần cậu, tôi che chở cho cậu, tôi sẽ không từ bỏ cậu, không vứt bỏ cậu. Bổn tiểu thư nói được làm được, thằng nhóc cậu nên cảm thấy vinh hạnh, nhớ chưa?”
......
Bắc Vũ Đường nói rất rất nhiều, Bắc Thần trước sau đều nằm im.
Cậu là một người thích yên tĩnh, ghét cãi cọ ồn ào, càng ghét người ríu rít không ngừng, nhưng mà hôm nay cậu vậy mà lại không thấy bực bội, yên tĩnh nghe cô ríu rít, thậm chí có chút mê luyến âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe ấy.
Nhà lớn Âu gia, một đám người hầu bận rộn dọn dẹp vệ sinh trong ngoài nhà lớn dưới sự chỉ huy của quản gia. Đến khi đêm xuống, một chiếc xe dài đi vào.
Trước cửa biệt thự, một đám người hầu đứng chờ ở cửa. Xe nhanh chóng dừng lại, một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống.
Quản gia tiến lên, “Lão gia.”
Âu Kính Văn ừ một tiếng, đi thẳng qua người quản gia.
“Âu Nam đâu?” Âu Kính Văn hỏi.
Quản gia cung kính trả lời: “Thiếu gia đang ở bể bơi.”
“Gọi nó qua đây.”
“Dạ.” Quản gia lập tức vẫy tay, phân phó người dưới đi gọi.
Trong bể bơi, Âu Nam như cá gặp nước bơi lội trong bể, đường cong duyên dáng, ánh nước lập loè, hầu gái thấy cảnh này, mắt trái tim một lát, nhưng nhanh chóng thu liễm lại.
Hầu gái không gọi, mà chờ hắn bơi lên bờ.
Bọn họ đều biết Âu thiếu có một thói quen, đó là không đến cuối, hắn tuyệt đối không để ý đến ai.
Một khi đã vậy, còn không bằng lẳng lặng chờ đợi thưởng thức mỹ nam bơi lội.
Chốc lát sau, mỹ nam lên bờ. Âu Nam vừa lên, hầu gái lập tức thu lại ánh mắt thưởng thức, cung kính báo cáo: “Thiếu gia, lão gia gọi cậu qua.”
Động tác lau tóc của Âu Nam dừng lại một lát, vừa đi vừa lau người.
Mười lăm phút sau, Âu Nam xuất hiện ngoài thư phòng của Âu Kính Văn, gõ cửa phòng, bên trong truyền ra một giọng nam uy nghi.
“Vào đi.”
Âu Nam mở cửa, đi thẳng vào phòng. Khi bước vào phòng, biểu cảm của Âu Nam không tự giác căng thẳng.
“Cha.” Âu Nam gọi.
Âu Kính Văn không để ý, vẫn vùi đầu xử lý văn kiện. Âu Nam đứng đó, không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi. Nửa giờ sau, Âu Kính Văn buông bút, ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn hắn.
Biểu cảm của Âu Nam càng thêm căng thẳng, từ nhỏ tới lớn, người hắn sợ nhất chính là cha hắn.
Âu Kính Văn nhìn hắn, “Chuyện giữa con và Bắc Vũ Đường là sao?”
Âu Nam nghe việc này, trong lòng có chút phản cảm, nhưng trên mặt lại không lộ ra một xíu không kiên nhẫn nào, “Bắc Vũ Đường di tình biệt luyến, thích một người khác trong học viện.”
Hắn vừa nói xong, chiếc bút chuẩn xác đánh trúng đầu hắn.
Âu Nam thấy cha mình lãnh lệ nhìn mình, “Trước mặt cha còn không thành thật. Nói thật.”
Âu Nam biết không giấu được cha mình, với thủ đoạn của cha, muốn điều tra rõ ràng cũng dễ như trở bàn tay. Hắn nghĩ mình có thể lừa gạt được, nhưng giờ chỉ có thể thành thật khai báo.
Âu Kính Văn gõ nhẹ mặt bàn, cả thư phòng chỉ có tiếng gõ bàn theo tiết tấu của ông ta, âm thanh đó như tiếng sấm đánh vào lòng Âu Nam, khiến hắn thấp thỏm lo âu.
Hắn giống như một đứa trẻ chờ nhận hình phạt, cúi đầu không dám nhìn cha mình.
“Âu Nam, cha đã nói với con thế nào? Chờ con cưới Bắc Vũ Đường rồi, con muốn chơi gái bên ngoài thế nào cũng không sao. Nhưng trước khi cưới Bắc Vũ Đường vào Âu gia, con cần giữ mình trong sạch. Con coi lời cha nói là gió thoảng qua tai sao?”
Nói rồi, một ống đựng bút ném bên chân hắn, phát ra tiếng vang lớn.
Âu Nam sợ co rụt cổ, không dám cử động.
Từ khi còn nhỏ, họ đã để hắn có chủ đích tiếp cận Bắc Vũ Đường, để hắn giành được tình cảm của cô. Trước kia hắn cũng không ngại làm bạn với một cô bé phấn nộn đáng yêu như búp bê Tây Dương, nhưng lớn dần, bên tai hắn nhiều nhất là nghe được lời dặn không thể chọc Bắc Vũ Đường không vui, nhất định phải làm Bắc Vũ Đường thích hắn. Một chuyện, một câu nghe nhiều, tất nhiên sẽ thấy phiền chán, mà phiền chán của hắn dần chuyển lên người Bắc Vũ Đường.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn càng ngày càng phản cảm với sự tồn tại của Bắc Vũ Đường, hận rằng tại sao trên thế giới lại có người này.
Dù hắn không muốn ra sao, phản cảm thế nào, hắn vẫn phải nhịn, chịu đựng con bé dính người kia.
Bởi vì cô tồn tại, hắn không thể quá thân cận cô gái khác.
Bởi vì cô tồn tại, hắn cần phải làm một người hoàn mỹ, không thể làm chuyện mình muốn.
Bởi vì cô tồn tại, hắn thậm chí là người duy nhất trong đám anh em vẫn là xử nam.
Bởi vì cô tồn tại, hắn thành trò cười của mấy người đó.
Bọn họ chỉ nghĩ hắn yêu Bắc Vũ Đường đến sâu nặng, nên giữ mình trong sạch vì cô, thật ra, hắn đều là bị ép buộc. Trong lòng hắn cũng muốn thử cảm giác mà anh em nói, muốn sống tiêu sái tuỳ ý giống như bọn họ.
Nhưng mà, hắn không thể, bởi vì Bắc Vũ Đường.
Hắn hận Bắc Vũ Đường, hận cô cướp đi thú vui trong đời hắn, khiến hắn sống trong thế giới áp lực, không thú vị này.
Thật ra lần này cách được Bắc Vũ Đường ra, hắn thật sự rất vui.
Hắn ước có thể nhân cơ hội này hoàn toàn rời xa cô, sống cuộc sống hắn muốn.
Đối mặt với sự chất vấn của cham Âu Nam cúi đầu nhận sai, “Cha, con sai rồi.”
Âu Kính Văn lạnh lùng nhìn hắn, chút tâm tư nhỏ của hắn sao giấu được đôi mắt của ông ta.
“Âu Nam, đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp. Chờ con cưới được Bắc Vũ Đường, con sẽ có chỗ dựa là Bắc gia, con mới có thể thuận lợi đi được xa hơn, vượt qua các anh embhọ khác, trở thành người thừa kế Âu gia.”
Âu Nam cúi đầu, yên lặng nghe ông ta nói.
“Sau khi trở thành người thừa kế, có quyền khống chế rồi, muốn loại phụ nữ nào mà không có? Giờ tạm thời nhẫn nại, là vì cuộc sống tốt đẹp hơn về sau. Cha biết con không thích Bắc Vũ Đường, nhưng mà con phải nhớ kỹ, con cưới nó, không phải cưới bản thân nó, mà là cưới Bắc gia sau lưng nó.”
“Con đã biết.” Âu Nam hiểu, nhưng mà hắn không muốn làm.
“Xử lý tốt đám phụ nữ bên ngoài của con đi. Trước khi cưới Bắc Vũ Đường, không thể lại bại lộ nữa. Nhớ kỹ, chỉ có Bắc Vũ Đường mới có tư cách trở thành vợ con, những người khác, cha tuyệt đối không cho chúng nó vào cửa.” Âu Kính Văn cảnh cáo.
Đôi tay rủ xuống bên người Âu Nam gắt gao nắm chặt.
“Con làm việc mà chẳng biết lau khô mông. Chuyện này cha đã xử lý xong giúp con, dù Bắc gia có nghi ngờ, nhưng trong tình huống không có chứng cứ, họ cũng không thể nói gì. Lần sau trước khi làm việc thì nhớ lau mông cho khô đấy.” Âu Kính Văn dạy dỗ.
“Giờ Bắc Vũ Đường nằm viện, con qua thăm nó chưa?” Âu Kính Văn hỏi.
Âu Nam không dám nói, nhưng mà dưới ánh mắt bức người của cha mình, lẩm bẩm, “Chưa, chưa ạ.”
Âu Kính Văn không vui nhìn hắn, “Bắt đầu từ mai, con cũng không cần đi học nữa, đến bệnh viện với nó đi.”
Vừa nghe yêu cầu của cha mình xong, toàn thân Âu Nam đều không muốn, nhưng dưới ánh mắt lãnh lệ của ông ta, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng, con biết rồi.”
“Nhân cơ hội này cứu lại quan hệ của hai đứa đi. Bắc Vũ Đường thích con như vậy, con chỉ cần theo ý nó, dỗ vài câu là được.” Âu Kính Văn trầm giọng nói.
“Vâng.” Âu Nam rầu rĩ đáp.
Âu Kính Văn thấy hắn như vậy thì đã biết hắn nghĩ gì, giọng hoà hoãn hơn, “Âu Nam, con phải nhớ kỹ Bắc Vũ Đường là vợ tương lai của con. Dù giờ con có không muốn, chán ghét nó thế nào, tuyệt đối không thể để nó biết, hiểu không?”
Âu Nam gật đầu.
“Chờ con học đại học xong, cha sẽ nói chuyện với Bắc gia, cử hành hôn lễ cho hai đứa trước.”
Âu Nam bất ngờ ngẩng đầu, giật mình nhìn ông ta.
Âu Kính Văn làm lơ giật mình và phản cảm trong mắt hắn, lạnh lùng nói: “Con tranh thủ một năm này làm Bắc Vũ Đường mang thai, lúc ấy cha sẽ an bài con vào trong gia tộc xử lý công vụ. Con có Bắc gia làm chỗ dựa, gia tộc sớm muộn cũng sẽ chỉ là vật trong tay con. Đến lúc con giữ đủ quyền thế, Bắc Vũ Đường đi hay ở, toàn vào quyết định của con.”
Giờ hắn chưa nếm thử mùi vị quyền lợi, nhưng đến lúc hắn có được quyền lợi tuyệt đối rồi, tự nhiên sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của ông ta.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi. Sáng mai đến bệnh viện với nó.” Âu Kính Văn nói xong, trực tiếp ra lệnh trục khách.
“Vâng.” Âu Nam lên tiếng, đi ra thư phòng.
Người vừa ra khỏi thư phòng, sắc mặt hắn lập tức âm trầm.
Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường, vì sao mày cứ như âm hồn không tan vậy?!
Âu Nam âm trầm rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường vừa mở mắt, chuyện đầu tiên là kéo rèm sang, giường bên cạnh không có ai. Chỗ cửa sổ có một thân ảnh thon dài, đưa lưng về phía cô, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dừng trên người cậu, ánh sáng ấm áp cũng không xua đi được cô tịch bao phủ lấy cậu.
“Bắc Thần.” Giọng nói nhẹ nhàng, hơi khàn khàn.
Bắc Vũ Đường như không nhìn thấy sự cô tịch và cô đơn của cậu, giống như bình thường, nói với cậu, “Tôi đói.”
Bắc Thần khập khiễng đi đến cái bàn, cầm hộp đồ ăn để trên đầu giường cô.
Lúc cậu xoay người, Bắc Vũ Đường lại gọi: “Này này này, hẳn cậu phải mở hộp đồ ăn ra, sau đó dọn từng món đặt lên tay tôi chứ! Đó mới là cách mở chính xác, cậu như vậy không đạt tiêu chuẩn!”
Bắc Thần yên lặng xoay người, nghe lời cô mở hộp đồ ăn, đặt từng món ra. Xếp xong rồi, cậu nhấc chân định rời đi, đằng sau lại vang lên giọng Bắc Vũ Đường.
“Còn nữa?”
Bắc Thần xoay người nhìn cô.
Muốn khiến cậu mở miệng nói chuyện đúng là khó thật. Bắc Vũ Đường cũng không trông cậy việc cậu ta sẽ hỏi mình, trực tiếp chỉ vào một cái bánh bao nhỏ, “tôi muốn ăn cái này.”
Bắc Thần yên lặng chuyển qua.
Bắc Vũ Đường ăn hai miếng, ghét bỏ đẩy bánh bao ra, bá đạo ra lệnh, “Cậu ăn nốt đi.”
Bắc Thần muốn nói không, nhưng đối mặt với ánh mắt uy hiếp của cô, không nói gì cả, yên lặng ăn hết.
Bắc Vũ Đường thấy cậu ngoan ngoãn ăn, đáy mắt ngậm cười.
Tiểu Thuý đi vào phòng bệnh thì thấy đôi mắt tiểu thư sáng ngời nhìn chằm chằm Bắc Thần ăn, nhìn biểu cảm trên mặt tiểu thư, lòng cô lộp bộp.
Quả nhiên Tam tiểu thư thích cậu ta!
Cậu ăn xong, Bắc Vũ Đường lại chỉ một món khác, “Tôi muốn ăn cái này.”
Bắc Thần bưng chén cháo nhỏ đặt vào tay cô.
Tiểu Thuý tiến lên, “Vẫn là để em đi, tiểu thư.”
Bắc Thần đang định để Tiểu Thuý tiếp nhận, vừa duỗi tay được một nửa đã nhận được ánh mắt lạnh buốt của tiểu thư nhà mình, Tiểu Thuý vội rụt tay về.
“À... À... Tôi vừa nhớ ra tôi còn quên đồ trong xe.”
Nói xong, Tiểu Thuý chạy vội.
Bắc Vũ Đường vừa lòng nhìn cô ấy rời đi, dời mắt về phía Bắc Thần, ánh mắt thúc giục cậu.
Bắc Thần không nói gì, đối với việc hai cô gái trắng trợn giao lưu ánh mắt, cậu lựa chọn bỏ qua.
Thời gian sau đó, Bắc Thần hoàn toàn không có thời gian ở mình, vì người nào đó thường sẽ bảo cậu làm cái này, làm cái kia, khiến cậu hoàn toàn quên mất mình là một người bệnh, một người bị cha mẹ vứt bỏ.
“Bắc Thần, tôi muốn đi ngủ, cậu kể chuyện cho tôi nghe đi?” Bắc Vũ Đường dựa đầu vào gối, nghiêng đầu nhìn cậu.
Bắc Thần dùng giọng nói khô cằn, không chút tức giận nói: “Tôi không biết kể.”
Bắc Vũ Đường rất trực tiếp lấy quyển sách mà cô bảo anh hai Bắc Tuân chuẩn bị sẵn cho mình ra, nhét vào trong tay cậu, “Đây, đọc nó là được!”
Bắc Thần nhận mệnh mở sách ra, bắt đầu đọc máy móc.
Giọng cậu từ bắt đầu cứng ngắc, dần thay đổi, giọng khàn khàn đầy bình dị, giống như rượu ngon thuần hậu, càng uống càng có hương vị.
Bắc Vũ Đường híp mắt, bên tai không nghe thấy nội dung câu chuyện, chỉ nghe được giọng cậu.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Bắc Vũ Đường khẽ nhếch đuôi mày, chỉ nghĩ là Tiểu Thuý tới, không để ý lắm. Bắc Thần càng là làm lơ mọi thứ xung quanh, chuyên chú với chuyện của mình.
Người đến tiến vào thì thấy một người đang híp mắt hưởng thụ lắng nghe, một người tập trung đọc, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ phủ lên hai người, không khí tràn ngập ấm áp.
Trong mắt người ngoài, đây là một hình ảnh cực kỳ tốt đẹp, nhưng đối với Âu Nam vừa tiến vào mà nói, hình ảnh này lại chói mắt đến sợ, như là ánh mặt trời kia soi thẳng vào mắt hắn khiến hắn nheo mắt lại.
Âu Nam ôm một bó hồng lớn, sắc mặt âm trầm.
Tên dân đen chết tiệt này đúng là mạng lớn, còn thông minh biết leo lên Bắc Vũ Đường. Lần này coi như số mày may!
Nhưng mà, lần tiếp theo tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu!
Khi Âu Nam tiến vào, mũi Bắc Vũ Đường thính đã ngửi được mùi nước hoa Cologne trong không khí, mùi hương này khiến cô biết người đến là ai.
Bắc Vũ Đường không nhìn về phía hắn, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của hắn.
Âu Nam chờ cô nhìn ra, chờ cô phát hiện sự tồn tại của mình, nhưng mà lần chờ đợi này khiến hắn phát điên.
Con bé đó dám làm lơ sự tồn tại của hắn!
Cô làm lơ sự tồn tại của hắn thì cũng thôi, tên dân đen kia cũng không coi hắn tồn tại. Hai người này giống như đã bàn trước, cố ý làm lơ sự tồn tại của hắn.
Hắn lớn như vậy còn chưa từng bị đối đãi thế này bao giờ!
Âu Nam cực lực khống chế biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ là dù như vậy, mặt hắn vẫn có vẻ hơi vặn vẹo.
Âu Nam hít sâu vài hơi mới nói: “Vũ Đường.”
Bắc Vũ Đường vẫn híp mắt, hoàn toàn làm lơ.
Âu Nam thấy vậy, ngực phập phồng, cực lực nhịn xúc động muốn xoay người đi xuống, lại lần nữa mở miệng gọi, “Vũ Đường.”
Lần này giọng hắn cao hơn rất nhiều.
Bắc Vũ Đường vẫn làm bộ không nghe được.
Âu Nam tức không chịu được.
Hắn rất muốn phất áo chạy lấy người, nhưng mà nhớ lời cha dặn, không dám làm như vậy, chỉ có thể yên lặng nuốt cục tức này xuống.
“Vũ Đường.”
Lần này hắn trực tiếp hét lên, tiếng hét khiến âm thanh của Bắc Thần hơi dừng lại.