Tác giả: Vân Phi Mặc
Lâm Vũ Tường không chần chờ, “Được.”
Diêm Tu đi hai bước, lại dừng lại nhìn anh ta, “Càng nhanh càng tốt.”
Lâm Vũ Tường sửng sốt, còn tưởng anh muốn nói chuyện gì quan trọng, không ngờ lại là chuyện này.
“Được.”
Lâm Vũ Tường không nhịn được, tò mò hỏi một câu, “Diêm Tu, Bạch Khởi kia có phải có vấn đề gì không?”
Nếu không thì vì sao cậu lại đòi tư liệu của người ta.
“Ừ.” Diêm Tu khẽ đáp.
“Chẳng lẽ là gián điệp?” Lâm Vũ Tường buột miệng thốt ra.
Diêm Tu lạnh lẽo nhìn anh ta một cái, “Ai bảo anh cậu ta là gián điệp.”
“Vậy, vậy không phải...”
Hai chữ cuối cùng bị nuốt về dưới ánh mắt 'anh bị ngu à' của Diêm Tu.
Diêm Tu về đến khách sạn, trên bàn đã đặt tư liệu chi tiết về Bạch Khởi. Anh lật xem xong, trực tiếp khép lại, tư liệu này cũng bị tùy tay ném qua bên.
Người thứ hai mà anh nhớ được diện mạo đã xuất hiện, vậy có phải sau này sẽ có người thứ ba, thứ tư, thậm chí càng nhiều hơn, đến khi khôi phục như một người bình thường?
Nếu là trước kia, anh sẽ thấy vui vẻ, nhưng giờ, anh không có cảm giác này.
Đường Nhi của anh là đặc biệt, những người khác sao có thể cũng khiến anh nhớ kỹ dung mạo.
Diêm Tu liếc mắt nhìn tư liệu về Bạch Khởi, đáy mắt tối tăm.
****
Bắc Vũ Đường về ký túc xá, nằm trên giường, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ban ngày.
Vì sao cô có cảm giác anh nhìn thấy rõ diện mạo của mình.
“Minh, có phải anh ấy thấy rõ diện mạo của tôi không?”
Nếu không phải nó thì không thể giải thích được vì sao anh lại dừng bước, chỉ có những thứ khiến anh cảm thấy ngạc nhiên mới khiến anh chú ý. Với Diêm Tu mà nói, điều có thể khiến anh chú ý chính là diện mạo.
Một người bị mù mặt thấy rõ khuôn mặt của một người.
[Có lẽ vậy. Ký chủ thử là biết mà.] Minh bâng quơ nói.
Tuy Bắc Vũ Đường đã khẳng định tám chín phần, nhưng khi chưa hoàn toàn chắc chắn, cô sẽ không tùy tiện kết luận.
Bắc Vũ Đường trằn trọc đến nửa đêm mới đi vào được giấc ngủ, mà người ở cách xa đó cũng vậy.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường và Lâm Động, Bặc Nhất Phàm gặp mặt mọi người trong đội Lưu Vân Các một lần, xem như chính thức gặp mặt. Họ là đội viên bổ sung thay thế, muốn lên sân khấu thì cần đủ thực lực, hoặc là một đội viên chính thức bị thương hoặc rời đội.
Hai bên đã gặp, Dạ Kiêu phân phó, “Được rồi, các cậu về luyện tập đi.”
Dạ Kiêu quay đầu nói với ba người Bắc Vũ Đường, “Trong lúc luyện tập, nếu có vấn đề gì thì ba cậu có thể tới tìm tôi hoặc những người khác.”
“Được, cám ơn đội phó.”
Thời Phong, Thời Nhiên và thành viên mới vừa đi tới cửa thì đều dừng bước, cả đám nhìn chằm chằm về một phía.
Dạ Kiêu và mấy người Bắc Vũ Đường xoay người thì thấy cả đám chen ở cửa.
“Sao thế?” Dạ Kiêu hỏi.
Câu hỏi của anh ta rất nhanh đã có đáp án.
Một bóng người cao ráo đi tới chỗ họ, Dạ Kiêu thấy người tới, cũng rất kinh ngạc.
Sao... Sao anh lại tới đây?!
Lâm Động, Bặc Nhất Phàm lần thứ hai thấy đại thần Diêm Tu, vẫn kích động không thể đè nén.
“Là đại thần Diêm Tu.”
“Tôi vừa tới mà đã gặp đại thần Diêm Tu những hai lần, nhất định đã phá kỉ lục của các tiền bối.” Lâm Động kích động nói.
Người đội Lưu Vân Các cũng rất kinh ngạc, gặp đội trưởng hai ngày liền là chuyện vô cùng hiếm với họ.
Đội trưởng cực kỳ tùy hứng, dù câu lạc bộ có xảy ra chuyện lớn thì anh cũng chưa bao giờ đến câu lạc bộ hai ngày liền. Mà bên trên dường như cũng dung túng hành động này của anh, nên mọi người đã sớm quen rồi.
Diêm Tu nhận ra thì anh đã tới câu lạc bộ, vốn định quay đầu, cuối cùng lại tiến vào.
“Đội trưởng, có chuyện gì sao?” Dạ Kiêu tiến lên hỏi.
Diêm Tu nhìn quanh, quét qua Bạch Khởi, ánh mắt tạm dừng hai giây rồi nhanh chóng rời đi.
“Luyện tập.” Diêm Tu bình tĩnh nói.
Thật ra ngay cả anh cũng không biết vì sao mình lại tới đây.
“Hả?!” Dạ Kiêu sửng sốt, thành viên khác cũng kinh ngạc nhìn anh.
“À.” Dạ Kiêu đáp, sau đó giục mọi người về luyện tập.
Mọi người tản ra, trong phòng chỉ còn lại Dạ Kiêu, ba người Bắc Vũ Đường, và Diêm Tu.
Dạ Kiêu nghi hoặc nhìn anh, không phải tới luyện tập à, sao còn chưa đi?
Dạ Kiêu hiểu tính cách đội trưởng nhà mình, nên đi làm việc của bản thân, “Ba cậu đến phòng tập, tôi xem thử bản lĩnh của các cậu.”
“Được.” Ba người ngoan ngoãn đáp lời.
“Chuyện này để tôi.”
Một giọng nói đột nhiên cắm vào, khiến bốn người đều khiếp sợ nhìn qua.
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm kích động không lời nào có thể diễn tả, đại thần Diêm Tu muốn chỉ đạo bọn họ, vinh quang quá!
Trong bốn người, người khiếp sợ nhất chính là Dạ Kiêu.
Má, có phải ông đây đang nằm mơ không? Sao ông lại mơ thấy Diêm Tu muốn chỉ đạo người mới?
Không đúng, mơ cũng không vô lý như vậy.
Dạ Kiêu khiếp sợ không nói được câu nào.
Diêm Tu nói với ba người Bắc Vũ Đường, “Đi thôi.”
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm gật mạnh đầu, ba người tung tăng đi theo Diêm Tu, hoàn toàn quên mất đội phó Dạ Kiêu. Dạ Kiêu cứ như vậy trơ mắt nhìn bốn người biến mất trước mặt mình.
Chờ họ đi rồi, Dạ Kiêu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hình như đội trưởng không biết phòng huấn luyện ở đâu thì phải!
Hai mươi phút, Lâm Động, Bặc Nhất Phàm, Bắc Vũ Đường vẫn đi theo sau Diêm Tu, giờ họ đang lượn lờ giữa tầng 18 và tầng 19.
Bắc Vũ Đường đi lên chặn trước mặt Diêm Tu, “Đội trưởng, có phải anh không biết phòng huấn luyện ở đâu không?”
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm cũng thắc mắc, nhưng mà nhanh chóng vứt nó ra sau đầu, vì họ cảm thấy chuyện này là không thể. Đội trưởng dù không xứng chức cũng không đến mức không biết phòng huấn luyện ở đâu chứ.
Hiển nhiên họ đã đánh giá cao Diêm Tu, cũng đồng thời xem nhẹ độ vô hình của anh ở câu lạc bộ.
Diêm Tu không muốn thừa nhận là mình không biết, nhưng nhìn đôi mắt chắc chắn kia, anh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng ừ.
Bắc Vũ Đường đỡ trán, cô biết ngay mà.
Cùng lúc đó, bốn người họ không biết, giờ cả câu lạc bộ đều đang nói về chuyện bốn người.
“Các người nghe gì chưa? Đội trưởng tự mình dẫn các thành viên mới đi làm quen sân huấn luyện.”
“Ồ, tôi biết chuyện này. Tôi vừa thấy xong.”
“Ba người mới lần này đúng là may mắn, được đội trưởng tự mình dẫn đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tôi vừa thấy, kinh ngạc ghê luôn.”
......
Người gặp họ dọc đường, không ai biết đội trưởng đại nhân họ sùng bái nhất không biết rõ cửa nẻo nhà mình, dẫn thành viên mới đi vòng mấy vòng.
Sau khi biết anh không biết đường tới phòng huấn luyện, Bắc Vũ Đường tìm một chị gái hỏi thử, biết vị trí cụ thể rồi, cô dẫn đội trưởng và hai đồng đội lên tầng 20.
Diêm Tu nhìn cửa phòng huấn luyện, bừng tỉnh trong lòng.
Thì ra phòng huấn luyện ở tầng 20, anh còn tưởng nó ở tầng 18-19 gì đó, cứ nghĩ đi cả hai tầng một lượt là thấy, nào ngờ nó ở tầng 20.
Diêm Tu nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, ngoài miệng lại như cảm khái, “Thì ra phòng huấn luyện đã dời lên tầng 20.”
Câu kia nghe như cảm khái, thật ra là đang nói với người nào đó: Không phải anh không biết.
Không chờ Bắc Vũ Đường lên tiếng, một người từ phòng huấn luyện đi ra, nói với Diêm Tu, “Đội trưởng, có phải anh nhớ nhầm không? Phòng huấn luyện vẫn luôn ở tầng 20 mà.”
Bắc Vũ Đường:......
Lâm Động:......
Bặc Nhất Phàm:......
Diêm Tu sắc mặt như thường, nội tâm cường đại khiến anh có thể mặt không đổi sắc trong trường hợp xấu hổ này.
Thiếu niên đột nhiên vừa xuất hiện hậu tri hậu giác phát hiện không khí xung quanh có phần quỷ dị, lại hậu tri hậu giác mình vừa vô ý phá thang của đội trưởng nhà mình.
Đội trưởng sẽ không xử lý cậu cho hả giận chứ?!
Thiếu niên nhìn Diêm Tu bằng ánh mắt lo lắng.
Diêm Tu không để ý đến cậu ta, nói với ba người Bắc Vũ Đường, “Đi thôi.”
Ba người ăn ý làm như chưa nói gì, làm như không có chuyện gì xảy ra, đi theo Diêm Tu vào phòng huấn luyện.
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm có cảm giác, qua nửa giờ ngắn ngủi, đại thần cao cao tại thượng trên mà họ nhìn lên, nháy mắt đã rơi khỏi thần đàn. Có cảm giác như ảo tưởng tan vỡ.
Cảm giác này biến mất trong hai giờ tiếp theo, chỉ vì họ đã lại bị khả năng thao tác kinh người của đại thần thuyết phục.
Hai giờ với họ quá ngắn, hoàn toàn không đã.
“Hai cậu về luyện tập đi.” Diêm Tu phân phó hai người Lâm Động xong thì quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, “Vấn đề của cậu hơi nhiều, buổi chiều lại tiếp tục đến phòng huấn luyện.”
Đến chiều, cả phòng huấn luyện chỉ còn Diêm Tu và Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường muốn biết chênh lệch giữa mình và tuyển thủ chuyên nghiệp đứng đầu hiện nay nên khiêu chiến với Diêm Tu.
Diêm Tu nhìn yêu cầu khiêu chiến trên màn hình, nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, ấn nút đồng ý.
Hồ Song Sắc, một âm một dương, hai người đứng thẳng, khí thế cường đại tản ra từ cả hai người. Hai người đã không động thì thôi, một khi đã động, thiên địa biến sắc, hỏa hoa kịch liệt nở rộ trong không trung.
Mười phút sau, Bắc Vũ Đường thua.
Bắc Vũ Đường nhìn chiến tích này, sắc mặt bình tĩnh.
“Cũng không tệ lắm.” Diêm Tu khó được an ủi một câu.
“Lại một lần.”
“Được.”
Lần thứ hai, 12 phút bại trận.
“Lại.” Bắc Vũ Đường lại gửi lời mời.
Diêm Tu trực tiếp dùng hành động trả lời.
Lần thứ ba, kiên trì đến mười lăm phút.
......
Hai người đối chiến cả một buổi chiều. Không biết tiền bối nào từng nói, thực chiến là thầy giáo tốt nhất.
Có một đối thủ mạnh đấu luyện cùng mình, đây là cách tăng chiến lực nhanh nhất, tiền đề là không bị đả kích đến hoài nghi cuộc đời.
Dạ Kiêu từ miệng Thời Phong biết Diêm Tu bồi luyện Bạch Khởi một ngày, giật mình suýt rớt cằm.
Ngày thứ ba, khi Diêm Tu xuất hiện ở câu lạc bộ, câu lạc bộ lại lần nữa nhiệt tình nghị luận.
“Má, sao thế này. Đại thần Diêm Tu lại tới nữa.”
“Mẹ ơi, sao đội trưởng lại xuất hiện nữa rồi.”
Dạ Kiêu đi lên trước, “Đội trưởng, sao anh lại tới?”
“Lại tới?”
Cái từ 'lại' này nó nghe chói tai ghê, cứ cảm giác như mình không nên đến đây vậy.
Diêm Tu nhướn mày, “Chẳng lẽ tôi không thể tới à?”
Dạ Kiêu ý thức được mình nói sai, cười gượng, “Đội trưởng, nói thì nói vậy thôi. Không phải bọn em rất vui vẻ à.”
Ách, thật sự là kinh hoàng.
Đội trưởng đến câu lạc bộ ba ngày liên tiếp luôn, khó tin quá.
Diêm Tu không nói nhiều với anh ta, đi vào thẳng chủ đề, “Để ba người mới tới phòng huấn luyện, tôi muốn kiểm tra thành quả của họ sau huấn luyện.”
“Được.”
Ba người Lâm Động tiến vào phòng huấn luyện theo đại thần Diêm Tu trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của một đám người.
Diêm Tu chỉ đạo Lâm Động và Bặc Nhất Phàm trước, nhìn ra vấn đề của họ rồi thì chỉ ra chỗ sai, sau đó để họ đến phòng tập riêng huấn luyện. Phòng huấn luyện rộng lớn chỉ còn Bắc Vũ Đường và Diêm Tu.
“Cậu vừa dùng sai skill rồi, nếu đổi thành Bình Sa Lạc Nhạn thì sẽ tốt hơn.”
Bắc Vũ Đường hồi tưởng lại, đúng như lời anh nói.
“Đội trưởng, vì sao anh lại thích game này?” Bắc Vũ Đường thừa dịp rảnh hỏi.
Vì sao lại chơi game.
Vấn đề này ai bên anh cũng tò mò, vì sao chứ.
Có lẽ là vì đội mũ lên là có thể thấy rõ từng khuôn mặt trong game, có thể phân biệt ai là ai dựa vào khuôn mặt.
Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có thể phân biệt mỗi người dựa vào giọng nói, mãi đến một ngày anh phát hiện mình có thể nhìn thấy mặt người, nhưng chỉ giới hạn trong game. Mọi người trong game hưởng thụ sự kích thích của nó, khoái cảm khi đối chiến, mà anh chỉ là đơn thuần vì có thể dùng đôi mắt nhìn rõ khuôn mặt của từng người trong đó.
Chỉ là bất tri bất giác trở thành đại thần Diêm Tu của hiện tại, trở thành game thủ lợi hại trong mắt họ.
Anh nghĩ cả đời sẽ chỉ giống người thường khi ở trong game, nhưng mấy tháng trước, anh mới biết, thì ra trong cuộc sống thực, anh cũng có thể thấy mặt người.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt kiều tiếu ấy, trong lòng như bị lửa đốt cháy, vô cùng khó chịu.
Bắc Vũ Đường chú ý ánh mắt anh dần tối đi, khí thế quanh người cũng thay đổi.
Chẳng lẽ anh chơi game vì có nỗi khổ gì đó?!
Khi Bắc Vũ Đường nghiền ngẫm, cô nghe Diêm Tu nhàn nhạt đáp, “Giống cậu.”
Giống cậu!
Không! Trong mắt anh, cô nhận ra được, họ không giống nhau.
Bắc Vũ Đường hiểu trong lòng, nhưng trên mặt lại vờ không biết, cười nói, “Tôi muốn có một ngày có thể đứng ở đấu trường vinh quang, trở thành Quán quân. Đội trưởng, anh đã là Quán quân, anh đã đạt được mục tiêu của mình.”
“Cậu sẽ thành công.”
Diêm Tu đứng dậy, “Tiếp tục luyện tập.”
Anh rời đi không quay đầu lại.
Bắc Vũ Đường ngồi ở chỗ nhìn anh rời đi.
Xem ra hẳn anh chơi trò chơi vì có nỗi khổ nào đó, chắc chắn là khiến anh không vui nên khi hỏi tới, thái độ của anh mới thay đổi lớn như vậy.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường rời giường rèn luyện thân thể như bình thường, về tắm một cái rồi đến nhà ăn dùng bữa sáng.
Lúc cô đến, bên trong đã có không ít thành viên đang dùng bữa.
Cô bưng mâm ngồi xuống một góc, thong thả ung dung uống cháo, mấy thành viên chính bên cạnh đang hưng phấn bàn về chuyện Diêm Tu.
“Theo các cậu hôm nay đội trưởng còn tới không?” Mạnh Bà Một Hữu Thang hỏi.
Thời Phong cười nói, “Đội trưởng đã tới ba ngày liên tiếp, tôi thấy đó đã là cực hạn rồi.”
“Không phải vậy. Tôi đoán đội trưởng sẽ cho chúng ta một kinh hỉ, anh ấy sẽ xuất hiện nữa.” Thời Nhiên bất đồng ý kiến.
Mạnh Bà Một Hữu Thang quay đầu nhìn Kỳ Dương, “Kỳ Dương, cậu thấy sao?”
“Tôi có cảm giác đội trưởng sẽ đến.”
Mạnh Bà Một Hữu Thang cười hì hì, “Chúng ta đánh đố đi.”
Cậu ta đặt một đồng 100 lên bàn, “Tới cược.”
Thời Phong, Thời Nhiên sôi nổi lấy tiền ra cược Diêm Tu có xuất hiện hay không.
Không chỉ họ, những người khác cũng đang suy đoán việc này.
Bắc Vũ Đường yên lặng dùng bữa sáng, giống mấy ngày trước, cô tới phòng huấn luyện.
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm tới thì thấy Bạch Khởi đã đang luyện tập rồi.
“Bạch Khởi, cậu cần mẫn thật.”
Ba người không nói nhiều, mỗi người tiến vào trạng thái huấn luyện. Thời gian dần trôi, cửa phòng vẫn không bị mở ra.
Lâm Động không kiềm chế được đầu tiên, “Sao đội trưởng còn chưa tới?”
“Chờ lát đi.” Bặc Nhất Phàm bình tĩnh nói, chỉ là ánh mắt thường thường quét qua cửa.
Bắc Vũ Đường nhìn cửa vài lần, lại hờ hững thu hồi ánh mắt.
Giờ cô cần huấn luyện, trở thành cao thủ, giành được Quán quân.
Một buổi sáng trôi qua, người họ chờ không tới. Lâm Động và Bặc Nhất Phàm đều có dự cảm hôm nay đại thần Diêm Tu sẽ không tới.
Dự cảm của họ thành thật, sau ba ngày liên tục, Diêm Tu đại thần không tới nữa.
Từ sau ngày đó, Diêm Tu trở lại bình thường, câu lạc bộ cũng cảm thấy chuyện này là bình thường. Nhưng không biết vì sao, lòng cô lại thấy vắng vẻ.
Ba tháng sau, đội Lưu Vân Các tiến hành thi đấu, lựa chọn đội viên tham gia thi đấu vào năm tới, các đội viên thay thế bổ sung cũng được tham gia. Bắc Vũ Đường biểu hiện xuất sắc, giành được tư cách thi đấu lần này.
Tuy có tư cách tham gia thi đấu, cũng không thể bảo đảm là có thể lên sân khấu.
Phàm là tám đội mạnh nhất thì không cần tham gia vòng dự tuyển, không phải tám đội này thì đều cần phải dự tuyển, chỉ mười sáu đội vượt qua vòng dự tuyển thì mới có thể bắt đầu đấu loại, đuổi theo tám đội, tranh chức Quán quân.
Giờ bên ngoài đang đấu dự tuyển ngất trời, trước khi thi đấu, mọi người trong đội được nghỉ ngơi một tuần.
- Thành phố D-
Trong một quán cafe, một thiếu niên đẹp trai, khí chất lạnh lẽo ngồi trong góc. Dù cô đã ngồi ở vị trí khuất nhất thì vẫn hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
“Anh trai kia đẹp quá.”
“Khí chất thật!”
......
'Leng keng', một người đàn ông mặc áo gió đen, đeo kính râm đi vào quán cafe. Anh ta nhìn quanh một vòng, dừng mắt trên thiếu niên, đi thẳng về phía cô.
Người đàn ông mặc đồ đen ngồi đối diện thiếu niên đẹp trai, anh ta lấy một phần văn kiện dán kín đưa cho thiếu niên.
Bắc Vũ Đường mở văn kiện, thấy rõ nội dung trên đó, đây là tất cả thông tin liên quan đến Cam Sở Phụng.
“Tôi còn cần nhờ anh một chuyện khá phiền toái. Tôi cần anh làm xét nghiệm ADN của Cam Sở Phụng và cha mẹ cô ta, Bắc Vũ Đường hiện tại cùng cha mẹ Cam Sở Phụng.”
“Có cần làm xét nghiệm Bắc Vũ Đường hiện tại với cha mẹ không?” Người đàn ông mặc đồ đen hỏi.
“Cũng làm đi.”
Nếu đã làm thì dứt khoát làm hết một lượt đi.