Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 438: Chương 438: Đại thần game (16)




Tác giả: Vân Phi Mặc

Ngoài đường, một hàng người mặc vest phẳng phiu đang đi về phía bãi đỗ xe.

Đột nhiên, người đàn ông đi tuốt đằng trước dừng bước, ánh mắt xuyên qua con phố dừng ở một góc. Giữa muôn vàn người, gần như chỉ lơ đãng liếc qua, khuôn mặt ấy tiến vào mắt anh.

Thư ký Tiếu thấy Đại boss dừng bước, đang thấy kỳ lạ, chú ý tới ánh mắt Đại boss thì cũng nhìn qua, trước đó là một quán cafe, sau đó là người đến người đi tấp nập.

Diêm Tu rời mắt khỏi Bạch Khởi, nhìn người đàn ông mặc đồ đen đối diện cô.

“Boss.” Thư ký Tiếu nhắc nhở một tiếng.

Diêm Tu nghe âm thanh, thu hồi ánh mắt, cất bước đi tiếp về phía trước.

Bên này, Bắc Vũ Đường xử lý xong việc, theo tư liệu hệ thống cung cấp, cô đi về phía ngọn núi Cam Sở Phụng vứt bỏ nguyên chủ Bắc Vũ Đường. Đó là một vùng ngoại ô hoang vắng, vì chưa khai phá nên chỉ có mấy thôn xóm.

Bắc Vũ Đường lái xe, chú ý quang cảnh xung quanh, khi thấy khe núi, cô dừng xe.

Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, giống như đúc với tư liệu miêu tả. Hẳn thi thể của Bắc Vũ Đường ở quanh đây. Dù biết thi thể ở quanh đây, nhưng muốn tìm được ở phạm vi rộng này thì vẫn rất khó.

Bắc Vũ Đường thử bò về phía khe núi, đi một đoạn, phát hiện đường nơi này khá khó đi. Cam Sở Phụng là một cô gái, lại mang theo thi thể của Bắc Vũ Đường, hẳn sẽ không đi quá xa được.

Cô ngồi xổm xuống, nắm đất lên cẩn thận nhìn. Bùn đất nơi này mềm xốp, đào một cái hố rồi lấp lại cũng rất đơn giản. Nhưng Bắc Vũ Đường không tin Cam Sở Phụng có thể khuân thi thể lên đây.

Nơi này khó đi, ả muốn cõng thi thể đến đây chôn thì nhất định sẽ không nằm gần đường núi, chắc chắn là vào sâu trong rừng, mới không khiến người ta phát hiện. Kết hợp hai điều này, Cam Sở Phụng tuyệt đối không thể kéo một thi thể hoàn chỉnh tới đây.

Nếu cô là Cam Sở Phụng, cô sẽ tách thi thể ra, băm thành từng khối, thả vào các túi khác nhau.

Nếu ả thật sự làm vậy, Bắc Vũ Đường sẽ càng khó tìm thi thể, muốn tìm được thi thể ở núi rộng mênh mang này thì càng khó hơn.

“Minh, cần bao điểm để mua phần tư liệu này?” Bắc Vũ Đường hỏi.

[Một trăm điểm.]

“Cái gì?!”

Bắc Vũ Đường nghĩ mình nghe nhầm, không chắc lắm, hỏi lại, “Cậu vừa nói bao nhiêu?”

Minh nhẫn nại lặp lại một lần, [Một trăm điểm.]

“Ha hả. Một trăm điểm, sao cậu không đi cướp đi.”

Minh sâu kín nói, [Tin tức này lộ ra, nhiệm vụ của cô sẽ rất nhẹ nhàng hoàn thành, giá đương nhiên sẽ không thấp.]

Bắc Vũ Đường vốn tính thử làm cả hai cùng lúc, phát hiện thi thể trước rồi để cảnh sát ra mặt điều tra, cùng lúc đó, cô sẽ ra tay với chúng trên đấu trường. Cô muốn để cảnh sát bắt Cam Sở Phụng đi trước mặt mọi khán giả.

Nhưng giờ xem ra chuyện này không thể hoàn thành.

Không phát hiện được thi thể, cảnh sát không thể điều tra, cô cũng không thể gửi một bức thư nặc danh nói là Bắc Vũ Đường bị người mạo danh thay thế được, cảnh sát thấy cũng chỉ nghĩ là một trò đùa mà thôi.

Bắc Vũ Đường nhìn núi rừng xanh um tươi tốt, quay người về xe.

Xem ra cô chỉ có thể dùng cách thứ hai, để cha mẹ Bắc tin là Bắc Vũ Đường đã không còn nữa, để họ ra mặt báo nguy là thích hợp nhất.

Thu thập chứng cứ, nói thì dễ, làm mới khó.

Cam Sở Phụng làm việc cẩn thận, muốn tìm được chứng cứ thì cần phải tốn nhiều thời gian hơn.

Đêm đến, Bắc Vũ Đường đứng dưới tiểu khu nơi cha mẹ Bắc ở, ngẩng đầu nhìn tiểu khu đen nhánh. Tuy cô là gà mờ khi tu luyện đại pháp quỷ tu, nhưng may mà dù là gà mờ thì vẫn có tác dụng.

Bắc Vũ Đường tính khoảng cách, tìm được một đình hóng gió ngồi. Chốc lát sau, một u hồn bay ra khỏi người thiếu niên đẹp trai, đi về phía tầng 4.

Cô đứng bên người cha mẹ Bắc, thổi một hơi với họ, một sợi khí đen chui vào hai người. Mười phút sau, khuôn mặt hai người lộ ra nét giãy giụa, mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua thời gian, u hồn một lần nữa bay vào trong cơ thể Bạch Khởi.

Hồn phách của cô không thể rời khỏi cơ thể trong thời gian dài, nếu không thân thể của Bạch Khởi sẽ không trụ được.

Khi linh hồn Bắc Vũ Đường trở về thân thể, một người đàn ông trẻ mặc trường bào màu xanh xuất hiện ở tiểu khu, vừa tới cửa, lục lạc trong tay dừng lại.

Người đàn ông nhìn lục lạc đã ngừng reo trong tay, ngẩng đầu nhìn tiểu khu trước mắt.

Anh ta vừa vào tiểu khu thì thấy một thiếu niên đi từ trong ra, khi thấy thiếu niên, anh ta nhìn chằm chằm vào cô.

Bắc Vũ Đường nhìn người ở cửa tiểu khu, đôi mắt lướt qua ánh sáng lạ.

Người này không phải thầy bắt quỷ Đường Thanh Phong pháp lực cao thâm mà Tư Cần Học mời tới à, chỉ là người này cũng chết trong tay Cam Sở Phụng.

Sao anh ta lại tới đây?

Chẳng lẽ vừa rồi lúc hồn phách cô ly thể thì anh ta đã cảm ứng được?

Bắc Vũ Đường bất động thanh sắc đánh giá trang phục của anh ta, chú ý tới lục lạc trong tay anh ta, bình tĩnh tự nhiên đi qua.

Đường Thanh Phong im lặng đánh giá thiếu niên trước mặt, trên người cô không có hơi thở của lệ quỷ, lục lạc trong tay mình cũng không vang lên.

Hẳn thiếu niên này không phải quỷ.

Hai người mỗi người một tâm sự, mỗi người đi về một hướng.

Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Bắc tỉnh dậy từ giấc mộng, phát hiện mình toát mồ hôi lạnh.

“Ông à, tối qua tôi gặp ác mộng.” Mẹ Bắc thấp giọng nói.

Cha Bắc căng thẳng, “Ác mộng gì?”

“Tôi mơ thấy Vũ Đường đã chết, con bé nói với tôi, con bé rất lạnh, rất sợ.” Mẹ Bắc càng nói càng kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.

Cha Bắc nghe vậy, đôi mắt trợn tròn, nhìn bà bằng ánh mắt cổ quái.

Mẹ Bắc còn đang kinh hách nên không chú ý thấy sự dị thường của cha Bắc.

“Chúng ta đi thăm Vũ Đường thôi. Bà quá lo lắng khi Vũ Đường gặp tai nạn giao thông nên mới vậy đấy.”

Mẹ Bắc nghĩ cũng thấy đúng, “Đi thôi.”

Cùng ngày, Cam Sở Phụng đang huấn luyện ở câu lạc bộ thì nhận được tin báo là cha mẹ mình tới, đôi mắt hiện lên nét không kiên nhẫn. Không tới phòng tiếp khách, ả đã thay bằng nụ cười sáng sủa.

“Ba, mẹ, sao hai người lại tới đây?” Cam Sở Phụng vừa tiến lên đã thân mật vãn cánh tay mẹ Bắc.

“Con vừa khỏe lại đã vội vàng đi huấn luyện, cha mẹ lo cho thân thể con.” Mẹ Bắc đưa canh đã nấu cho ả, “Lát nhớ uống canh bổ này. Bên trong có rất nhiều trung dược điều dưỡng thân thể.”

Cam Sở Phụng rất phiền chán, ả vốn không thích ăn canh mà còn bắt ả ăn, lại còn là nước thuốc trung dược khó uống nhất. Nhưng ả không thể từ chối, vì Bắc Vũ Đường thích ăn canh.

“Vâng.” Cam Sở Phụng cười đồng ý.

Cha Bắc đột nhiên nói, “Vũ Đường, mai là ngày giỗ ông con, con xin nghỉ một ngày đi.”

Cam Sở Phụng sửng sốt, chợt cười nói, “Ba, có phải ba nhớ nhầm rồi không, sao mai có thể là ngày giỗ ông được.”

Mẹ Bắc cũng nói theo, “Lão Bắc, xem trí nhớ của ông kìa. Tháng sau mới là ngày giỗ của ba.”

Cha Bắc vỗ trán, cười nói, “Xem trí nhớ của tôi này, nhớ tháng hai thành tháng ba.”

“Ông đúng là già nên hồ đồ rồi.” Mẹ Bắc cười nói.

“Haha, tôi hồ đồ cũng không sao, bà không hồ đồ là được.”

Cam Sở Phụng nhìn chằm chằm cha Bắc mà đánh giá, thấy thần sắc ông như thường, không có gì khác lạ, trái tim nhảy lên cao dần hạ xuống.

Chắc là ông nhớ lầm chứ không phải nhìn ra ả khác thường.

Tiễn cha mẹ Bắc, Cam Sở Phụng về phòng mình, tìm kiếm toàn bộ thông tin mình thu thập được về Bắc Vũ Đường, chỉ cần là chuyện quan trọng với Bắc Vũ Đường thì lại tỉ mỉ nhớ kỹ một lần.

Hôm sau, mẹ Bắc rời giường, lại toát một thân mồ hôi lạnh, bà bắt lấy tay bạn già, “Tôi lại mơ thấy Vũ Đường đã chết. Con bé nói với tôi, nó rất lạnh.”

Cha Bắc nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.

Mẹ Bắc lần này chú ý đến sắc mặt ông, “Lão Bắc, ông làm sao thế? Có phải thân thể ông cũng không thoải mái không?”

Cha Bắc không muốn dọa bà, giấu giếm, “Không có gì. Bà đừng nghĩ nhiều, con gái vẫn còn khỏe mạnh.”

“Theo ông rốt cuộc chuyện này là sao, hai ngày liền đều mơ những chuyện kỳ quái.”

“Chắc là bà suy nghĩ quá độ thôi, yên tâm lại là tốt rồi.” Lời này là đang an ủi bạn già, cũng an ủi chính mình.

Đến đêm thứ ba, Bắc Vũ Đường lại lần nữa vào tiểu khu, giống như bình thường, cô đưa khí đen vào thân thể hai người. Đột nhiên, cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, vội bay về thân thể Bạch Khởi, không dám trì hoãn.

Khi cô tiến vào thân thể, một bóng người xuất hiện bên ngoài đình hóng gió.

Đường Thanh Phong nhìn lục lạc ngừng reo, lại nhìn thiếu niên trước mặt.

Lại là người này!

Bắc Vũ Đường thấy Đường Thanh Phong thì thầm than nguy hiểm thật. May mà cô về kịp, chứ không Đường Thanh Phong sẽ chuẩn bị trảm yêu trừ ma cô luôn.

Bắc Vũ Đường bình tĩnh đứng lên, bình tĩnh ra ngoài đình hóng gió, vừa đi đến bên cạnh Đường Thanh Phong, một thanh kiếm gỗ đào đã chắn trước mặt cô.

Bắc Vũ Đường nhìn thanh kiếm gỗ đào chắn trước mặt mình, lại nhìn Đường Thanh Phong.

“Người anh em, anh có ý gì?”

Đường Thanh Phong nhìn cô chằm chằm, “Rốt cuộc cậu là ai?”

Một lần có thể là trùng hợp, vậy hai lần, ba lần thì sao?

Mỗi lần lệ quỷ xuất hiện thì chàng trai này đều có mặt ở hiện trường, khiến người ta không thể không nghi ngờ thân phận của cô.

“Là ai?” Bắc Vũ Đường nhướn mày, “Tôi là ai thì cần phải báo cáo cho anh à? Xin hỏi, anh là cảnh sát sao? Cho dù anh là cảnh sát, khi người khác không phạm pháp thì không có quyền chất vấn.”

Bắc Vũ Đường nắm lưỡi thanh kiếm gỗ đào, dịch nó ra khỏi tầm mắt mình, “Nếu anh dám dùng cái kiếm gỗ nát này ngăn đón, có tin tôi bẻ gãy nó rồi mang đi đốt không?”

Đường Thanh Phong nhìn tay cô, nếu người này là lệ quỷ thì tuyệt đối không dám động vào kiếm gỗ đào. Cậu ta cầm kiếm gỗ đào ngàn năm mà lại không bị làm sao cả.

Chẳng lẽ mình nghĩ lầm?!

Đường Thanh Phong cất kiếm gỗ đào đi, “Xin lỗi.”

Nói rồi, anh ta rời đi không quay đầu lại.

Bắc Vũ Đường nhìn Đường Thanh Phong rời đi, ánh mắt hơi nheo lại.

Xem ra mai không thể tiếp tục, nếu không sẽ lòi.

Tiếc quá, mới được ba ngày.

Tuy cha mẹ Bắc còn chưa tin, nhưng mà trong lòng cũng có một vách ngăn. Hạt giống đã gieo xuống thành công, tiếp theo là cần tưới nước chăm cho nó mọc mầm lớn thành một cây đại thụ che trời.

Còn hai ngày nghỉ, Bắc Vũ Đường rời khỏi thành phố D trước. Đúng như Bắc Vũ Đường dự đoán, đêm hôm đó, Đường Thanh Phong bày trận, lót vải bố ngồi chờ ở đình hóng gió kia, canh chừng tiểu khu, chỉ chờ lệ quỷ xuất hiện.

Đợi cả tối mà lệ quỷ không xuất hiện.

Anh ta không định từ bỏ, hôm sau tiếp tục, lại thất bại.

Ôm cây đợi thỏ liên tục bốn ngày, cuối cùng xác định là lệ quỷ kia đã rời đi. Điều khiến Đường Thanh Phong chú ý là: Lệ quỷ biến mất, thiếu niên kia cũng biến mất.

- Câu lạc bộ Lưu Vân Các, thành phố G-

Dạ Kiêu nhìn Bắc Vũ Đường chiến đấu, đến khi cô kết thúc thì mới vui mừng nói, “Cậu tiến bộ rất nhanh, tiếp tục nỗ lực.”

“Cám ơn đội phó.”

Luyện tập, luyện tập và luyện tập, từ sau khi về câu lạc bộ, cuộc sống của cô vượt qua trong luyện tập.

Lâm Động và Bặc Nhất Phàm tìm thấy Bắc Vũ Đường, “Bạch Khởi, hình như cậu cao hơn rồi.”

Lâm Động nói xong thì vươn tay sờ đầu Bắc Vũ Đường, cậu ta chưa kịp tiếp xúc với đầu cô thì một tay cô đã bắt lấy tay cậu ta, còn theo bản năng trở tay vặn ra sau, khiến cậu ta đau đến mức kêu oa oa.

Lối vào hành lang, một thân ảnh đĩnh bạt thấy động tác của Bạch Khởi, trong đầu bỗng nhớ tới một người cũng làm một động tác y hệt như vậy.

“Đau đau đau.” Lâm Động kêu oai oái.

Bắc Vũ Đường buông tay cậu ta ra, “Xin lỗi, lỡ tay.”

“Chẳng qua chỉ muốn sờ đầu cậu thôi, cậu coi tôi là tội phạm giết người à.”

Bắc Vũ Đường ngượng ngùng gãi đầu, cười nói, “Tôi tương đối mẫn cảm với nó.”

“Vì sao cậu kiêng kị chuyện người ta sờ đầu cậu vậy?” Lâm Động hỏi.

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy sờ đầu giống như sờ chó con à?”

Diêm Tu đứng cách đó không xa, nghe câu này, trong đầu dường như có gì đó nổ tung.

“Vì sao em không thích bị người ta sờ đầu?” Diêm Tu nhìn cô gái mặt tròn tròn đang chu môi.

Cô gái chống nạnh, từng câu từng chữ nói, “Chẳng lẽ anh không cảm thấy sờ đầu giống như sờ chó con à?”

......

Ký ức như thủy triều ập vào, bất ngờ không báo trước.

Đôi mắt Diêm Tu sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Khởi.

Bắc Vũ Đường cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, quay đầu thì thấy một đôi mắt sâu thẳm đen như mực đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt anh như đang nhìn cô, nhưng thật ra giống như nhìn xuyên qua cô mà thấy một người khác.

Lâm Động và Bặc Nhất Phàm thấy Bạch Khởi đứng sững ở đó, nghi hoặc quay đầu, thấy đại thần Diêm Tu xuất hiện trong tầm mắt họ.

Hai người kích động không thôi.

Từ sau ba ngày chỉ đạo họ liên tục, đã lâu anh không xuất hiện ở câu lạc bộ rồi.

Thời gian dài không gặp, anh đã khôi phục lại thành bộ dáng đại thần thường ngày.

“Đội trưởng.” Lâm Động và Bặc Nhất Phàm trăm miệng một lời hô.

Người đối diện dường như không nghe thấy, hai người chú ý tới ánh mắt anh, không khỏi quay đầu nhìn Bạch Khởi.

Ánh mắt đội trưởng nhìn Bạch Khởi sao kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ, cứ như đang nhìn... Người yêu.

Lâm Động và Bặc Nhất Phàm nhìn nhau, đều nhìn ra tin tức tương tự trong mắt nhau.

Ánh mắt đội trưởng nhìn Bạch Khởi rất không đúng.

Đúng đúng đúng, cậu cũng thấy à.

Cậu có cảm thấy ánh mắt đó giống như đang nhìn người yêu không?

Bặc Nhất Phàm gật mạnh đầu.

......

Hai người lặng yên giao lưu bằng ánh mắt.

“Đội trưởng.” Dạ Kiêu đột nhiên xuất hiện, phá vỡ không khí quỷ dị trong hành lang.

Diêm Tu thu hồi ánh mắt, lòng nhè nhẹ đau.

Đó chỉ là Bạch Khởi.

Dạ Kiêu và Diêm Tu rời đi, Lâm Động và Bặc Nhất Phàm nhìn Bắc Vũ Đường.

“Bạch Khởi, cậu và đội trưởng có phải từng quen không?” Lâm Động hỏi.

“Không quen.”

Bặc Nhất Phàm và Lâm Động thấy cô không giống như đang nói dối. Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của họ?

“Sao hai người lại nghĩ vậy?” Bắc Vũ Đường hỏi lại một câu.

Lâm Động và Bặc Nhất Phàm sẽ không nói cho cô biết là vì ánh mắt hai người nhìn nhau khiến người ta nhìn là biết quan hệ của hai người không bình thường.

“Không, không có gì.”

“Chúng ta PK đi.” Bặc Nhất Phàm thấp giọng nói.

“Được, PK đi.”

Trong phòng huấn luyện, ba người đánh một trận, lúc nghỉ ngơi, Lâm Động hỏi, “Theo các cậu hôm nay đội trưởng có tới chỉ đạo chúng ta không?”

“Không biết.”

Bắc Vũ Đường cũng lắc đầu theo.

“Nếu đội trưởng tới được thì tốt quá. Bạch Khởi, giờ cậu có tư cách tham gia thi đấu, nếu có thể được đội trưởng chỉ đạo trước khi thi đấu thì sẽ càng tiến thêm một bước.”

Bặc Nhất Phàm ra chủ ý, “Bạch Khởi, hay là cậu đi tìm đội trưởng, để anh ấy giúp cậu đi.”

囧, nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của hai người, trong mắt họ tràn đầy bát quái, cô biết là hai thằng nhãi này đang có ý xấu.

Bắc Vũ Đường đứng lên, đi về phía cửa.

“Cậu đi đâu?” Bặc Nhất Phàm hỏi.

“Nghe ý kiến của các cậu, đi tìm đội trưởng nhờ giúp đỡ.”

Bặc Nhất Phàm:......

Lâm Động:......

Họ chỉ đùa thôi, thằng nhãi này lại tin là thật.

Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng huấn luyện, cũng không đi tìm đội trưởng mà đi mua đồ ăn vặt. Trên đường về, cô gặp Diêm Tu.

Diêm Tu nhìn chằm chằm túi hạt dẻ chiên đường trong tay cô.

****

Ngày nọ, họ đi trên đường, người nọ hít hít mũi, “Em ngửi thấy mùi hạt dẻ chiên đường.”

Sau đó, anh nhìn người nọ lần theo mùi đến trước cửa hàng bán hạt dẻ chiên đường.

“Mua một cân.”

Người nào đó vội vàng ngăn cản, “Đừng mua.”

Diêm Tu khó hiểu, nhìn cô thèm hạt dẻ chiên đường đến mức sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.

Vẻ mặt Vũ Đường đau khổ nhìn anh, “Không thể ăn. Muốn ăn cũng không thể ăn.”

“Vì sao không thể ăn?”

“Dạ dày em không tốt.” Khuôn mặt tròn tròn đầy ưu sầu, “Nếu đổi thân thể, em nhất định sẽ ăn hạt dẻ chiên đường mỗi ngày.”

****

Bắc Vũ Đường bị anh nhìn chằm chằm đến chột dạ, đi lên trước, dò hỏi, “Đội trưởng muốn ăn không?”

Giọng cô gọi suy nghĩ của Diêm Tu về, anh nhìn chằm chằm hạt dẻ trong tay cô, yên lặng nhìn thoáng qua, tránh sang một bên.

Đôi tay vươn ra của Bắc Vũ Đường từ từ thu về.

Hôm sau, Diêm Tu lại phá lệ xuất hiện ở câu lạc bộ.

Hai người gặp nhau ở hành lang, vì tỏ sự lễ phép với đội trưởng, Bắc Vũ Đường tiến lên chào hỏi, “Đội trưởng.”

Diêm Tu đưa cái túi trong tay cho cô, Bắc Vũ Đường khó hiểu cúi đầu mở túi, mùi hạt dẻ chiên đường bay ra.

Đôi mắt cô tức khắc sáng ngời.

“Đội trưởng, cho tôi sao?”

“Ăn không hết.”

Nghe như là đồ ăn thừa của anh, nhưng nhìn cái túi thì biết anh chưa động vào chút nào.

Thấy cô sững sờ, Diêm Tu nhướng mày, “Cậu không thích ăn?”

“Thích chứ. Ngửi mùi thơm này đã khiến tôi muốn ăn uống thả ga rồi.” Bắc Vũ Đường cười nói cảm ơn, “Cám ơn hạt dẻ chiên đường của đội trưởng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.