Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 439: Chương 439: Đại thần game (17)




Tác giả: Vân Phi Mặc

Bắc Vũ Đường cầm hạt dẻ lên, thấy anh nhìn chằm chằm mình ăn, yên lặng đưa hạt dẻ qua cho anh, “Muốn ăn không?”

Diêm Tu nhìn khóe môi cô dính vụn hạt dẻ, đối mặt với đôi mắt sáng trong suốt, đôi mắt này dần trùng lặp với khuôn mặt trong trí nhớ của anh.

Anh vươn tay lau vụn hạt dẻ bên môi cô.

Dạ Kiêu và Thời Phong vừa đi tới đúng lúc thấy cảnh này, đôi mắt trừng to.

“Đó... Đó là đội trưởng à?” Thời Phong lắp bắp hỏi.

“Không phải đội trưởng thì là ai.”

“Nhưng họ......”

Dạ Kiêu kéo Thời Phong đi.

“Suỵt, đừng làm ồn.”

Thời Phong nhỏ giọng nói, “Dạ Kiêu, anh có cảm thấy gần đây hai người họ nhìn nhau cứ là lạ không?”

Dạ Kiêu không muốn thừa nhận, nhưng mà thực sự là lạ thật.

“Có chút.”

“Em có cảm giác ánh mắt đội trưởng nhìn thằng nhóc kia rất đặc biệt.” Thời Phong lẩm bẩm, “Đúng rồi, từ sau khi thằng nhóc Bạch Khởi kia tới, đội trưởng còn tự mình dạy họ. Theo anh có phải có vấn đề không?”

Dạ Kiêu nhìn cậu ta, “Cậu muốn nói gì?”

Thời Phong cười thần bí, “Bên người đội trưởng chưa từng có phụ nữ. Giờ lại đối xử khác biệt với một thằng nhóc, vậy có nghĩa là gì?”

Dạ Kiêu nghĩ tới khả năng nào đó, đôi mắt trợn to, “Vậy nên cậu đang nói đội trưởng là gay à?”

Thời Phong vội nói, “Đấy là anh nói, không phải em.”

Dạ Kiêu trừng thằng ranh bên cạnh một cái.

“Đừng nghĩ vớ vẩn, đội trưởng không thể nào là gay. Cậu đừng quên trợ lý tên Vũ Đường nửa năm trước.” Dạ Kiêu nhắc nhở một tiếng.

Thời Phong nhướn mày, “Không phải người đó không tồn tại à?”

Dạ Kiêu lắc đầu, “Tôi cảm thấy cô gái đó tồn tại.”

Có lẽ ở trước chứng cứ, trước rất nhiều người, họ đều nghĩ Diêm Tu tưởng tượng, nhưng anh ta lại không nghĩ vậy. Ánh mắt của anh, nỗi đau của anh, đều rất chân thật.

Dạ Kiêu biết rõ tính cách của Diêm Tu, anh không thể dễ dàng bị tâm thần, lại còn bất ngờ như vậy được.

Bệnh tâm thần trước giờ luôn phải có triệu chứng trước rồi mới phát bệnh, nhưng Diêm Tu thì nhìn thế nào cũng không giống như vậy. Dù là thế nào, Dạ Kiêu tin Diêm Tu.

Đó là trực giác!

Bên kia, Diêm Tu và Bắc Vũ Đường lại hoàn toàn không biết hành động của hai người chấn động đến mức nào trong mắt người khác. Một người vẻ ngoài là trai nội tâm là gái, đương nhiên sẽ không thấy có gì không ổn.

Một người khác thì mơ mơ hồ hồ chuyện tình yêu nên đương nhiên không hiểu rằng hành động này rất không ổn.

Những người trùng hợp đi qua đây nhìn thấy cảnh này đều kinh hách xoay người rời đi, không dám quấy rầy hai người.

“Đội trưởng, có thời gian không?” Bắc Vũ Đường hỏi.

Nếu có thể PK nhiều với đại cao thủ trước khi thi đấu thì cô sẽ được lợi rất nhiều.

Diêm Tu vốn muốn từ chối, nhưng nhìn đôi mắt quen thuộc kia, lời đến bên miệng không tự giác sửa lại, “Được.”

Bắc Vũ Đường vui vẻ, “Đội trưởng, tôi muốn Pk với anh.”

“Được.”

Hai người không nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào phòng huấn luyện, tiến hành PK 1vs1.

Một buổi sáng, hai người đều ngồi đánh nhau, mãi đến khi bụng Bắc Vũ Đường đói réo lên, hai người mới dừng lại.

“Đi ăn cơm đi.”

Diêm Tu đạm mạc gật đầu.

Hai người cùng vào nhà ăn, khi họ vào nhà ăn, mọi người đều quay sang quan sát.

Người nghe được tin đồn nhìn hai người cùng xuất hiện thì ánh mắt đều mang theo tò mò muốn tìm hiểu.

Những người không nghe được lời đồn, thấy hai người thì chỉ chú ý tới Diêm Tu.

Đây là lần đầu tiên Diêm Tu xuất hiện ở nhà ăn trong câu lạc bộ, khiến người ta cảm thấy rất lạ lẫm.

Bắc Vũ Đường ngựa quen đường cũ cầm khay, Diêm Tu nhìn động tác của cô, cũng học ra hình ra dáng, cầm khay đi theo sau cô.

Bắc Vũ Đường nhìn đồ ăn hôm nay, khi thấy có cá tuyết chiên và cá hồi thì quay đầu nói với Diêm Tu, “Diêm Tu, có cá tuyết chiên và cá hồi anh thích. Anh may mắn thật đấy, vừa tới đã có món mình thích. Nếu không, với khẩu vị bắt bẻ đó của anh, chắc chắn sẽ chết đói.”

Bắc Vũ Đường vừa nói vừa nhìn các món trong tủ kính, bắt đầu gọi.

“Cho tôi món đó, món đó, cả món đó nữa.”

Diêm Tu nghe cô nói, đôi mắt hơi nheo lại.

Bắc Vũ Đường đang định duỗi tay nhận khay, một bàn tay to đã bắt lấy tay cô.

Cô kinh nghi ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt Diêm Tu âm trầm, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, “Ra với tôi.” . Đọc truyện hay tại == TRUМtrцyen . m e ==

Giọng nói chân thật đáng tin và lực đạo mạnh mẽ trên cổ tay khiến cô không thể tránh khỏi anh.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua người trong nhà ăn, quyết đoán đi theo anh ra ngoài.

Hai người đi đến một góc không người rồi mới dừng bước.

“Sao cậu biết tôi thích ăn cá tuyết chiên và cá hồi?” Diêm Tu dùng ánh mắt đánh giá kỹ cô.

Bắc Vũ Đường thầm than không ổn, vừa rồi sơ suất quá, lại quên rằng mình đã không còn là u hồn kia mà là Bạch Khởi.

Cô ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười với anh, “Ha hả, tôi, tôi đoán thôi.”

“Đoán?” Diêm Tu cười lạnh, “Đoán mà còn đoán được khẩu vị tôi bắt bẻ à? Còn có thể đoán trúng món tôi thích?”

Bắc Vũ Đường không ngừng kêu khổ, đúng là sai lầm!

“Rốt cuộc cậu là ai? Mục đích tiếp cận tôi là gì?” Diêm Tu nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Tôi nào có mục đích gì đâu, anh đừng suy nghĩ vớ vẩn. Sở dĩ tôi biết, đều là do nghe từ đội phó và mọi người.” Bắc Vũ Đường chỉ có thể ném nồi cho bọn Dạ Kiêu.

Họ và Diêm Tu là thành viên cùng đội lâu như vậy, chắc cũng biết chút ít về món nhau thích.

Diêm Tu cười lạnh, “Mấy người Dạ Kiêu? Cậu có biết là trước giờ tôi chưa từng ăn cùng họ một bữa cơm, sao họ có thể biết món tôi thích?”

Really?!

Kết quả này khiến Bắc Vũ Đường bất ngờ.

Họ đã cùng đội 3-4 năm rồi, vậy mà lại chưa từng ăn chung lấy một lần, có nhầm không thế.

Lời nói dối bị chọc thủng, không phải tìm lý do sai, mà là đối phương quá biến thái.

Diêm Tu chú ý tới khiếp sợ và ảo não trong mắt cô, lại không có bất an và chột dạ.

“Sao không nói? Có phải đang nghĩ lý do khác không?” Diêm Tu châm chọc.

Chuyện này nếu xử lý không tốt, rất có thể cô sẽ bị xóa tên khỏi Lưu Vân Các. Với thân phận của Diêm Tu, một giây có thể đá cô ra khỏi Lưu Vân Các.

Đậu má, xem ra phải dùng đòn sát thủ.

Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, ngẩng đầu luôn, biểu cảm trên mặt đã thay đổi, “Anh thật sự muốn biết?”

“Cậu nói đi?”

“Tôi cảm thấy anh không nên biết chân tướng mới tốt, tôi sợ... Sợ anh không chịu nổi.” Bắc Vũ Đường trải chăn trước.

“Trên đời này không có chuyện gì khiến tôi không chịu nổi. Đừng kéo dài thời gian, nói ra mục đích của cậu đi.”

“Anh đồng ý với tôi, tôi nói ra rồi, anh không được tức giận, càng không thể nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.” Bắc Vũ Đường lại trải thêm tầng chăn nữa.

“Nói đi.” Diêm Tu lạnh lùng nói.

“Được, vậy tôi nói.”

Bắc Vũ Đường thâm tình chân thành nhìn anh, “Bởi vì tôi sùng bái anh nên tôi tiếp cận anh. Bởi vì tôi yêu anh nên tôi chú ý anh, trăm phương nghìn kế tìm hiểu sở thích của anh. Diêm Tu đại đại, tôi yêu anh.”

Diêm Tu giật mình đẩy cô ra, trong mắt tràn đầy chán ghét.

Sự thâm tình trong mắt người này khiến anh cảm thấy kinh tởm.

“Vốn tôi muốn làm một người bình thường nhìn anh, nhưng nếu đã bị anh phát hiện, tôi đành thành thật khai báo. Có lẽ đây là do ông trời nhắc nhở tôi, để tôi có thể nói ra bí mật chôn giấu trong lòng mình.”

Cô càng nói, Diêm Tu càng cảm thấy ghê tởm.

Bắc Vũ Đường thấy sự chán ghét trong mắt anh, thầm thở phào, ngoài miệng lại tiếp tục nói, “Diêm Tu đại đại, anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.”

“Câm miệng.” Cuối cùng, Diêm Tu không chịu nổi nữa.

Bắc Vũ Đường bĩu môi, lẩm bẩm, “Không phải anh bảo tôi nói à.”

Diêm Tu thấy động tác bĩu môi của cô, biểu cảm hơi cứng lại, chán ghét trong mắt bị tìm tòi và mê mang thay thế.

Vì sao động tác vừa rồi của người này lại giống cô như vậy?!

“Diêm Tu đại đại.” Bắc Vũ Đường cố ý tới gần anh.

Hành động của cô thành công ngắt ngang suy nghĩ của Diêm Tu, thấy khuôn mặt đẹp trai kia ghé sát vào mình, thậm chí còn có ý đồ muốn **, Diêm Tu một tay đẩy cô ra, trước khi đi còn lạnh giọng cảnh cáo, “Sau này cách xa tôi ra. Chuyện này tốt nhất cậu nên giấu sâu trong lòng, nếu để người ngoài biết, cậu đừng mong ở lại đây nữa.”

Bắc Vũ Đường vẻ mặt bị thương nhìn anh.

Diêm Tu bị đôi mắt ẻo lả thâm tình kia nhìn, da gà rớt đầy đất.

Nhìn anh đi rồi, Bắc Vũ Đường thở dài nhẹ nhõm.

Coi như lừa gạt được, chỉ là không biết bao giờ anh mới nhận ra.

Diêm Tu rời đi, trực tiếp lấy di động gọi cho thư ký Tiếu.

“Tra một người. Bạch Khởi, hiện đang ở đội Lưu Vân Các.”

“Vâng.” Thư ký Tiếu đáp.

Diêm Tu cất di động, chán ghét trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại bình tĩnh.

Yêu anh?

Diêm Tu cong môi cười trào phúng.

Anh trực tiếp rời khỏi câu lạc bộ.

Đến khi Bắc Vũ Đường quay lại nhà ăn, cô lập tức bị chú ý, mọi người đều tò mò đánh giá cô. Thật ra họ càng muốn nhìn Diêm Tu hơn, nhưng mà cô một mình trở về nên chỉ đành dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.

Lâm Động và Bặc Nhất Phàm trước đó không thấy một màn xuất sắc vừa rồi, nhưng mà nghe người trong nhà ăn nói thì họ tò mò sắp hỏng đến nơi rồi.

Giờ thấy Bắc Vũ Đường đã trở lại, họ vội kéo cô qua bàn họ ngồi.

Lâm Động và Bặc Nhất Phàm nhìn cô, “Vừa rồi đội trưởng kéo cậu ra ngoài nói gì thế?”

“Tôi nghe nói sắc mặt đội trưởng lúc đó âm trầm đến đáng sợ, có phải cậu đã làm gì đắc tội anh ấy không?”

Hai người cùng hỏi nhưng nội dung câu hỏi lại khác nhau.

Bắc Vũ Đường cạn lời nhìn hai người, họ có phải đàn ông không thế, sao lại bát quái như vậy.

“Tôi cũng muốn hỏi hai cậu một câu, trả lời xong câu này thì tôi trả lời các cậu.”

“Câu gì?”

“Các cậu có phải đàn ông không?” Bắc Vũ Đường hỏi.

Lâm Động nói luôn, “Cậu hỏi gì vô nghĩa thế, đương nhiên chúng tôi là đàn ông rồi.”

Bặc Nhất Phàm lại hiểu nghĩa bóng của câu hỏi vừa rồi.

“Chúng tôi chỉ là tò mò thôi. Ai ai cũng sẽ tò mò, không phân biệt nam nữ.” Bặc Nhất Phàm cười nói.

Lâm Động bấy giờ mới phản ứng lại, “Bạch Khởi, không chỉ tôi đâu, giờ người cả câu lạc bộ này đều vậy đấy. Cậu dám nói họ đều không phải đàn ông không?”

“Dám.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh đáp.

Lâm Động không còn lời nào để nói.

“Có phải không tiện nói không?” Bặc Nhất Phàm hiểu ý hỏi.

Bắc Vũ Đường biết hôm nay mà cô không nói, mặc họ suy đoán thì không biết sẽ còn lan truyền thành thế nào, không bằng làm sáng tỏ luôn qua miệng hai người này.

“Các cậu muốn biết cũng được, nhưng các cậu nhớ phải giữ bí mật, nếu không, những người khác mà biết, đội trưởng sẽ bổ tôi đấy.” Bắc Vũ Đường vẻ mặt nghiêm túc nói.

Lâm Động và Bặc Nhất Phàm gật đầu cùm cụp.

Bắc Vũ Đường vẫy tay với hai người, ghé sát lại nói, “Đội trưởng vừa rồi vừa tới nơi nào đó ăn, nên kéo tôi đi chắn phong cảnh cho.”

Lâm Động và Bặc Nhất Phàm trợn to mắt nhìn nhau.

“Chẳng lẽ là chỗ đó à?” Lâm Động hỏi.

Bắc Vũ Đường gật đầu với hai người, “Đúng là nơi xấu hổ đó đấy. Nếu không, các cậu nghĩ vì sao sắc mặt đội trưởng lại đột nhiên thay đổi, kéo tôi đi luôn. Nếu lúc ấy các cậu cũng ở đó, chắc chắn sẽ kéo các cậu.”

Lâm Động và Bặc Nhất Phàm tưởng tượng, hợp tình hợp lý.

“Chuyện này tôi nói với các cậu thôi, tuyệt đối đừng nói với những người khác đấy.”

“Hiểu, hiểu rồi.”

Ba người vừa ngẩng đầu thì đám người Thời Phong nghe lén vội chạy như chim di cư.

Một buổi chiều, người của câu lạc bộ đều đã biết chuyện này.

Đội trưởng tới nơi nào đó ăn!

Đến khi Bắc Vũ Đường nghe được, không khỏi cảm thán đàn ông mà bát quái thì không kém cạnh gì phụ nữ.

Ba ngày sau, Bắc Vũ Đường xin đội phó nghỉ nửa ngày để đi gặp một người.

Lúc này, người đàn ông mặc áo gió đen đến sớm hơn Bắc Vũ Đường.

“Đây là tất cả đồ vật cậu cần.”

Bắc Vũ Đường mở túi văn kiện, kết quả giám định, không cần nhìn cũng biết kết quả.

“Khoản còn lại tôi sẽ trả vào tháng sau cho anh.” Bắc Vũ Đường nói.

Nếu không phải cô là người của Lưu Vân Các, mà người này lại trùng hợp là fan của đại thần Dạ Kiêu, cô thật sự sẽ không mời được người này, còn được ghi nợ.

Bắc Vũ Đường đưa chữ ký do tự tay đại thần Dạ Kiêu ký cho anh ta.

Người đàn ông mặc đồ đen vui vẻ hưng phấn nhận đồ mà như nhận được bảo bối.

“Khoản nợ này là nể mặt đại thần Dạ Kiêu, ba tháng sau cậu nhất định phải thanh toán bằng khoản còn lại. Nếu không, tôi sẽ tìm tới cửa. Đương nhiên, nếu cậu có thể khiến đại thần Dạ Kiêu tự mình pk với tôi một trận, tôi có thể trừ tiền phí.”

“Tôi sẽ trả tiền.”

Người đàn ông mặc đồ đen tiếc nuối.

Lấy được đồ rồi, Bắc Vũ Đường và người đàn ông tách ra.

Người đàn ông mặc đồ đen rời khỏi quán cafe, mới vào một ngõ nhỏ thì hai người đột nhiên xuất hiện phía sau bắt lấy anh ta, khăn tẩm thuốc mê nhanh chóng bịt miệng và mũi anh ta lại.

Người đàn ông mặc đồ đen giãy giụa một lát rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Hai người đàn ông kéo anh ta lên một cái xe, xe nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ.

Đến khi người đàn ông mở mắt thì phát hiện mình bị trói chặt, bốn phía đều là tường, không có cửa sổ, không có gì khác.

“Tỉnh.”

Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn, vừa nghe đã biết đây là giọng nói đã qua máy biến âm.

“Anh là ai? Vì sao lại bắt tôi?” Người đàn ông mặc đồ đen hỏi.

“Thằng nhãi vừa giao dịch với anh bảo anh điều tra cái gì?”

Người đàn ông mặc đồ đen giật mình, thì ra là vì chuyện này, vậy thì tuyệt đối không được.

“Cậu ta... Cậu ta chỉ muốn biết thân thế của mình.” Người đàn ông mặc đồ đen đã tìm hiểu tin tức của cố chủ trước khi điều tra, biết cô là cô nhi. Giờ lấy cớ này là thích hợp nhất.

“Ồ, phải không?” Người ngồi sau nhẹ nhàng đáp lời, khiến người ta không biết là có tin hay không.

“Chính là như vậy.”

Đột nhiên, đối phương hừ lạnh một tiếng, “Xem ra anh không muốn phối hợp.”

Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen không thay đổi, vẻ mặt thành khẩn, “Tôi không nói dối, thật sự là điều tra thân thế của cậu ta.”

Người kia không lên tiếng, tim người đàn ông mặc đồ đen treo cao, có dự cảm chẳng lành.

Sau đó, cái ghế dưới thân xuất hiện từng cây châm, những cây châm này rất nhỏ, nhưng dù nhỏ thì nếu thân thể chạm vào cái ghế thì chắc chắn sẽ rất đau.

“Nói đi. Mục đích của cậu ta là gì?” Người phía sau chậm rì rì hỏi.

Mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán người đàn ông, “Cậu... Cậu ta thật sự là vì điều tra thân thế của mình.”

Khi anh ta nói xong, nhưng cây châm đó dài thêm một cm.

“A!” Người đàn ông đau đớn kêu.

Những cây châm nhỏ dày đã đâm vào lưng và dưới thân anh ta, đặc biệt là nơi yếu ớt kia, khiến anh ta đau đến trắng mắt, suýt thì ngất xỉu. May mà chỉ là suýt, nhưng nếu tiếp tục thế này, anh ta chắc chắn sẽ ngất.

“Cho anh một cơ hội cuối cùng. Nếu không thành thật khai báo, vậy nỗi đau không chỉ có vậy thôi đâu. Nếu anh muốn thử cảm giác vỡ nát thì có thể ngậm chặt miệng.”

“Tôi đếm đến ba, sau ba, dù anh có nói hay không thì cũng không còn cơ hội nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Nắm cho chắc.”

Thám tử mặc áo gió đen run rẩy, anh ta hiểu đối phương không phải đang đe dọa mình mà thật sự sẽ làm như vậy.

“Một.”

Có nên nói hay không.

“Hai.”

Thám tử mặc áo gió đen rối rắm.

“Ba.”

Khi đếm đến 'ba', thám tử mặc áo gió đen lập tức nói, “Tôi nói.”

“Hy vọng anh thật sự nắm chắc cơ hội lần này.

Khuôn mặt của thám tử xám trắng, bắt đầu kể ra, “Cậu ta bảo tôi điều tra một người phụ nữ tên là Cam Sở Phụng, hơn nữa còn làm giám định DNA của cha mẹ Cam Sở Phụng với Bắc Vũ Đường của đội Trục Phong, đồng thời làm giám định DNA của Bắc Vũ Đường với cha mẹ cô ấy. Hôm nay tôi tới là giao bản kết quả giám định.”

“Hơn nữa, chuyện này cũng kỳ lạ, kết quả giám định DNA của Bắc Vũ Đường và cha mẹ cô ấy là không giống, cô ấy không phải con Bắc gia, mà lại giống với cha mẹ của Cam Sở Phụng. Chuyện càng có vấn đề hơn khi Cam Sở Phụng đã mất tích hơn nửa năm.”

“Tôi có một suy đoán to gan, Bắc Vũ Đường hiện tại chính là Cam Sở Phụng mất tích đã lâu.” Thám tử đưa ra phán đoán, giọng nói chắc chắn.

Là thám tử thì đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, tất nhiên có thể phỏng đoán được kết quả.

Người phía sau dường như đã bị tin tức này chấn trụ.

“Vậy Bắc Vũ Đường giờ đang ở đâu?”

Thám tử cũng không rõ lắm, tuy trong lòng có suy đoán, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ gì, “Tôi không rõ.”

“Anh có biết vì sao cậu ta bảo anh điều tra chuyện này không?” Người phía sau lại hỏi.

“Không rõ lắm. Nhưng cậu ta cho tôi một cảm giác.”

“Cảm giác gì?”

“Dường như cậu ta biết gì đó.” Thám tử nói.

****

Mặc gia tham gia hoạt động Sáng thần 101, Mặc gia có thể xuất đạo hay không thì đều phải nhờ vào các bạn nhỏ đấy.

Phương thức bỏ phiếu như sau: Mở di động, vào QQ, đánh [Động thái], tìm [Đọc], bấm vào.

Thành công tiến vào rồi thì chọn [Tôi], tìm [Trung tâm hoạt động] là có thể thấy hình ảnh [Sáng thần 101], bấm vào, tìm Mặc gia (Bạn có thể nhìn khuôn mặt nhỏ tròn vo của Mặc gia, thật ra tôi khí phách lắm)

Phương thức lấy phiếu như sau:

Phiếu miễn phí: Mỗi người, mỗi tài khoản, chỉ có năm phiếu.

Phiếu dài hạn: Mỗi ngày đọc 30 phút, mỗi tài khoản có thể nhận một phiếu.

Phiếu tiêu phí: Mỗi khi tiêu 1 tệ sẽ nhận một phiếu (Đánh thưởng và đặt mua tác phẩm đều tính), số lượng phiếu này không giới hạn.

Chú ý: Nhận phiếu, bỏ một phiếu rồi click một cái vào. Nhận phiếu cũng vậy, nhận một thì click một.

Tạm thời đang xếp thứ tư, có thể giành được vị trí đầu tiên, thành công xuất đạo hay không thì còn dựa cả vào các bạn nhỏ!

Chỉ cần di động có QQ thì đều có thể bỏ phiếu, mỗi người đọc đều có thể bỏ phiếu, xin hãy cho Mặc gia một phiếu.

Nhìn các tác giả khác hứa hẹn nếu xuất đạo thì sẽ bạo chương gì gì đó.

Mặc gia nghĩ nghĩ, hay là chúng ta cũng bạo chương chúc mừng đi.

Tiền đề là tôi xuất đạo thuận lợi.

Trước đó Mặc gia cảm thấy mình lười, các bạn nhỏ đọc truyện của tôi cũng lười, bình luận cũng lười (Có câu vật họp theo loài, đúng không.)

Nhưng mà, hôm qua, hôm kia, chưa cần tuyên truyền trong truyện mà mọi người đã giúp Mặc gia tăng từ thứ bảy đến thứ tư, mọi người thật đáng yêu, làm tốt lắm, đúng là trợ lực.

Yêu mọi người!

Tới bỏ phiếu đi, dùng phiếu đập mạnh tôi đi.

Đừng sợ tôi đau. Ha ha ha!

Nếu vị C xuất đạo, Mặc gia sẽ bạo 50 chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.