Tác giả: Vân Phi Mặc
Người phía sau trầm mặc.
Thám tử áo gió đen không thấy đối phương có động tĩnh, nhắc nhở, “Tôi đã nói hết những gì mình biết, giờ có thể thả tôi đi không?”
Đối phương không có động tĩnh gì, đang lúc thám tử lo đối phương sẽ nói không dữ lời, gây bất lợi với mình thì cửa mở ra.
Một đám nam tử lưng hùm vai gấu đi vào, một chưởng đánh ngất anh trai thám tử.
Trong một căn phòng khác, Diêm Tu đứng lên, cầm lấy tư liệu điều tra Bạch Khởi.
Cô nhi, không cha không mẹ, mười sáu tuổi rời khỏi cô nhi viện, quản lý đội Thiên Lan nhìn trúng nên thu vào đội. Đáng tiếc, không được đội coi trọng, luôn bị ghẻ lạnh.
Thường ngày không yêu thích gì, chỉ chơi game, vòng bạn bè chỉ gói gọn trong câu lạc bộ.
Nửa năm trước gặp tai nạn giao thông, bị đội Thiên Lan khai trừ, an dưỡng ba tháng thì được các đội lớn chú ý vì chiến tích ở server Đế đô, sau đó gia nhập Lưu Vân Các.
Sau khi tiến vào Lưu Vân Các thì thành tích tiến bộ vượt bậc.
Diêm Tu nhìn chằm chằm mạng lưới quan hệ đơn giản của Bạch Khởi, trong suốt mười mấy năm cuộc sống, cậu không có điểm nào khiến người ta chú ý. Cuộc sống của cậu hoàn toàn không liên hệ gì tới Bắc gia.
Cuộc sống của cậu thay đổi vào lần tai nạn giao thông đó.
Mà cậu ta cũng thay đổi sau lần tai nạn giao thông.
Điều tra chuyện Bắc gia cũng là sau lúc đó.
Diêm Tu nhìn chằm chằm thời gian, thời gian này nhất định có vấn đề gì đó.
Sau khi Bạch Khởi gặp tai nạn giao thông thì điều tra chuyện Bắc gia, hiểu rõ chuyện Bắc gia, đồng thời tính cách cũng thay đổi, năng lực dần tăng lên, có những động tác và thói quen tương tự Vũ Đường.
Những điểm khả nghi này không ngừng xoay chuyển trong đầu anh.
Đột nhiên, anh đột nhiên nghĩ ra gì đó.
Anh vội mở tư liệu của Bạch Khởi, nhìn chằm chằm thời gian cậu gặp tai nạn giao thông.
“Thời gian này......” Diêm Tu lẩm bẩm một tiếng.
Thời gian này khớp với thời gian Vũ Đường biến mất.
Không đúng, nếu Vũ Đường là Bắc Vũ Đường, vậy người ở bên anh một tháng thì sao?
Trừ khi......
Lúc ấy cô đã biến thành một u hồn.
Như vậy những chuyện trước đó không có khả năng, không thể tưởng tượng đều có lời giải thích.
Diêm Tu lại nghĩ, cô chưa từng ăn gì trước mặt anh.
Cô muốn anh giả vờ cô là người vô hình khi ra ngoài, yêu cầu của cô càng......
Lúc ấy anh còn không thấy kỳ lạ, giờ nghĩ lại, đó là điểm đáng ngờ nhất.
Vì cô là hồn phách, nên cô không thể ăn cơm.
Vì cô là hồn phách, một hồn phách chỉ anh mới nhìn thấy, nên cô mới yêu cầu như vậy.
......
Những hành động khó hiểu lúc trước, giờ đều đã có đáp án.
Đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của anh, dù sao chuyện này cũng quá khó tin.
Bạch Khởi, một Bạch Khởi có quá nhiều điểm tương tự với Vũ Đường, sẽ là cô sao?
Nếu thật sự là cô, vì sao lại không nói cho anh biết?
Diêm Tu nghĩ tới lời Bạch Khởi nói bốn ngày trước, nếu đổi lại thành một gương mặt khác, quen thuộc cỡ nào.
Anh có thể thấy Vũ Đường, cũng có thể thấy cậu ta.
Quá nhiều điểm tương đồng, quá nhiều điều trùng hợp, anh không tin thế giới này lại có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy.
Điểm duy nhất khiến anh còn nghi ngờ, nếu Đường Nhi là một u hồn, vì sao có thể đi lại dưới ánh mặt trời?
Nếu cô thật sự là Bắc Vũ Đường của đội Trục Phong, vì sao trước đó anh không thấy rõ diện mạo cô, mà sau khi cô trở thành u hồn lại có thể?
Đây cũng là nguyên nhân trước sau anh đều không tìm hiểu mối quan hệ giữa hai bên, cũng là lý do vì sao anh không nghĩ đến thân phận u hồn.
Nhưng dù là vậy, đáy lòng Diêm Tu đã tin tám chín phần một điều: Bạch Khởi rất có thể là Đường Nhi.
Quá nhiều trùng hợp chồng lên nhau, vậy đó đã không còn là trùng hợp nữa.
“Sai người đi xuống tìm kiếm Bắc Vũ Đường thật sự, đồng thời cho người giám thị Bắc Vũ Đường hiện tại.”
Còn Bạch Khởi, anh sẽ tự mình giám sát.
Không ai có thể ngụy trang hoàn mỹ, luôn sẽ có lúc để sót, sơ sẩy.
- Thành phố D-
Cha mẹ Bắc xách giỏ rau về thì thấy một chàng trai đứng trước cửa.
“Cậu trai, có chuyện gì sao?” Cha Bắc hỏi.
Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn hai ông bà, “Cho hỏi ông có phải Bắc Tùng Lâm không ạ?”
“Đúng vậy, là tôi.”
“Có một đơn chuyển phát cho ông, xin ông ký nhận giúp cháu.”
Bắc Tùng Lâm ký tên xong, nhận lấy chuyện phát nhanh. Hai vợ chồng cầm đơn chuyển phát nhanh đi vào nhà.
“Có phải con gái gửi thứ gì tới không?”
“Mở ra xem là biết mà.”
Mẹ Bắc xách giỏ rau vào bếp, Bắc Tùng Lâm cầm kéo cắt bao bì, trong cái hộp lớn có một văn kiện, bên dưới là một chồng ảnh.
Bắc Tùng Lâm cầm ảnh lên, nhìn thấy người trên đó là con gái mình. Nhìn góc độ ảnh thì biết đây không phải là ảnh chụp bình thường.
Thế này là thế nào!
Vì sao lại gửi những bức ảnh này tới cho họ.
Bắc Tùng Lâm kinh hãi, không khỏi mở văn kiện ra xem, nhưng thấy xét nghiệm DNA bên trên, cả người như bị sét đánh.
Mẹ Bắc đi từ trong bếp ra thấy sắc mặt của bạn già không tốt lắm, “Sao thế? Có phải không khỏe ở đâu không?”
Bắc Tùng Lâm trực tiếp đưa tờ giám định DNA cho bà xem, mẹ Bắc nghi hoặc nhận lấy, cúi đầu đọc thì ngốc người.
“Sao có thể! Vũ Đường là do tôi mang thai mười tháng sinh ra, sao có thể không phải là con gái tôi. Người nào ăn no rửng mỡ bày trò cười ở đây thế này.” Mẹ Bắc tức giận, ném tờ giám định DNA xuống đất.
Mẹ Bắc thấy bạn già không nói câu nào, hầm hừ chất vấn, “Sao ông không nói gì? Chẳng lẽ ông tin chuyện này?”
Bắc Tùng Lâm bình tĩnh nói, “Bà tạm thời đừng nóng, trước xem cái này rồi lại nói.”
Bắc Tùng Lâm lấy xấp ảnh ra nhét vào tay bà, mẹ Bắc lật mấy tấm, cũng không nhìn ra có gì không ổn, “Những tấm ảnh này có vấn đề gì sao?”
Bắc Tùng Lâm rút một tấm ra, chỉ vào đồ vật trên đó, “Bà xem con gái đang ăn gì.”
Mẹ Bắc nhìn theo hướng ông chỉ, thấy con gái đang ăn kem xoài tươi.
“Đây... Đây......”
Bắc Tùng Lâm nói, “Con gái dị ứng với xoài, chưa từng ăn gì liên quan đến xoài. Trong nhà cũng chưa bao giờ mua xoài.”
“Những tấm ảnh này có thể nào là... Là ảnh ghép không? Giờ không phải trên mạng thường xuyên có ảnh ghép à.” Mẹ Bắc vẫn không tin lắm.
Bắc Tùng Lâm không đáp lại, còn nói, “Bà nhìn những tấm ảnh này đi. Từng động tác làm theo thói quen trong ảnh, đó không phải động tác con gái sẽ làm.”
Mẹ Bắc xem từng tấm, tim dần chìm xuống.
Bắc Tùng Lâm lại nói, “Bà còn nhớ, thời gian trước, bà liên tục gặp ác mộng ba, bốn lần, mơ thấy con gái đã chết không? Thật ra, có một việc tôi không nói với bà, tôi cũng mơ giấc mơ tương tự.”
“Cái gì!” Mẹ Bắc giật mình kêu lên.
Hai vợ chồng cùng mơ một giấc mộng, mà đồ vật trong tay họ khiến tim họ bất an vô cùng, sắc mặt cũng tái nhợt.
Hai người lo lắng cả ngày, cuối cùng thương lượng chuẩn bị đi thăm dò Cam Sở Phụng.
Hôm sau, cha mẹ Bắc đến câu lạc bộ Trục Phong. Lần này Cam Sở Phụng dẫn theo Tư Cần Học cùng đến gặp hai người.
Cam Sở Phụng tâm tình khá tốt, nhìn hai người cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Ba mẹ, vừa lúc đến trưa, chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé.”
“Được.” Cha mẹ Bắc cố ý chọn thời gian này tới là vì đi dùng cơm cùng ả.
Bốn người đến nhà ăn bên cạnh, gọi một bàn đồ ăn, mẹ Bắc gọi một bình nước xoài.
Đợi người phục vụ bưng bình nước ép xoài lên, mẹ Bắc nhận ly từ người phục vụ trước Tư Cần Học một bước.
“Đến đến đến, để mẹ rót cho hai đứa.” Mẹ Bắc cười nói.
Tư Cần Học vội nói, “Bác gái, chuyện này để cháu làm cho.”
“Chỉ là rót nước trái cây thôi, cháu đừng tranh với bác. Để bác ngồi như vậy, bác thấy khó chịu lắm.”
Cha Bắc lúc này cũng nói, “Cháu để bà ấy rót. Bà ấy thích làm mấy việc này, không làm gì thì bà ấy không thoải mái.”
Nếu hai người đã nói vậy, Tư Cần Học cũng không cướp nữa.
Mẹ Bắc rót nước xoài cho bốn người, khi đồ ăn được bưng lên, bốn người ăn rất vui vẻ. Cha mẹ Bắc nhìn Cam Sở Phụng bưng cốc nước xoài lên uống từng ngụm đến hết, tim siết chặt.
Đây không phải Vũ Đường, không phải con gái họ.
Hôm nay Cam Sở Phụng đang hạnh phúc nên không chú ý đến sự khác thường của hai người. Ả và Tư Cần Học nhìn nhau một cái, ánh mắt ngọt ngào giao lưu.
“Ba, mẹ.” Cam Sở Phụng hạnh phúc nhìn hai người, vẻ mặt trịnh trọng, “Con có việc muốn nói với hai người.”
“Chuyện gì?” Bắc Tùng Lâm bình đạm hỏi.
“Con và Cần Học quyết định đi lãnh chứng trong tuần này. Chờ thi đấu xong, bọn con sẽ tổ chức hôn lễ.” Cam Sở Phụng vui vẻ nói.
Bắc Tùng Lâm cau mày, “Sao lại đột ngột như vậy?”
Cam Sở Phụng vẻ mặt ngượng ngùng, biểu cảm muốn nói lại thôi, “Con... Con mang thai.”
Bắc Tùng Lâm và mẹ Bắc kinh ngạc nhìn bọn họ, hai ông bà hoàn toàn không ngờ kẻ thay thế này đã có thai của chuẩn con rể.
Bọn họ khiếp sợ như vậy, Cam Sở Phụng thấy cũng là bình thường.
Lần mang thai này là do ả tính toán sẵn, ả muốn nắm chặt lấy Tư Cần Học, cần phải có chỗ dựa, mà đứa trẻ là chỗ dựa tốt nhất.
Tư Cần Học sợ hai ông bà trách cứ Cam Sở Phụng, vội nói, “Bác trai, bác gái, hai bác đừng trách Vũ Đường, là tại cháu không cẩn thận. Nhưng xin hai bác yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ đối xử thật tốt với Vũ Đường, nâng cô ấy trong tay, yêu chiều cô ấy như một công chúa.”
“Hai đứa đã là người lớn, hai đứa nói sao thì làm vậy chứ. Cha và mẹ con đều không phản đối.” Bắc Tùng Lâm nói vậy, bên dưới một đôi tay ấn lại mẹ Bắc, để bà tạm thời đừng nóng nảy.
Đến khi bốn người tách ra, mẹ Bắc cuối cùng nói, “Sao ông có thể đồng ý hôn sự này, như vậy sẽ hại Cần Học. Chúng ta phải nói với nó là con bé kia không phải Vũ Đường.”
Bắc Tùng Lâm lạnh mặt, “Chẳng lẽ bà không nhìn ra à?”
“Nhìn ra cái gì?” Mẹ Bắc khó hiểu.
“Nó đã yêu hàng giả kia. Ánh mắt nó nhìn con bé kia không giống ánh mắt nó nhìn con gái. Bà nói với nó, nó không những sẽ không tin, còn khiến hàng giả kia biết chúng ta đã phát hiện. Trước khi điều tra được vị trí của con gái, tuyệt đối không thể rút dây động rừng.” Bắc Tùng Lâm nghiêm túc nói.
Ở thành phố G xa xôi, Bắc Vũ Đường biết hai ông bà đã xác nhận xong thân phận của Cam Sở Phụng, cô mua một máy biến âm, đặt một số điện thoại ảo, gọi cho Bắc gia.
“Ai vậy?” Bắc Tùng Lâm nhận điện thoại.
“Đã nhận được đồ rồi chứ?”
Bắc Tùng Lâm nghe vậy, rùng mình, “Đồ gì?”
“Xét nghiệm DNA.” Bắc Vũ Đường nói.
Bắc Tùng Lâm nheo mắt, “Ai vậy?”
“Cháu là bạn của Vũ Đường.”
“Bạn?” Bắc Tùng Lâm không tin.
“Nhất định bác có nghi ngờ, không tin thân phận của cháu. Nửa năm trước, cháu và Vũ Đường từng hẹn một việc, nhưng khi cháu tìm cậu ấy, cậu ấy lại quên rồi, thậm chí còn không nhớ những chuyện từng xảy ra giữa chúng cháu. Một lần ngẫu nhiên, cháu chú ý thấy Vũ Đường khác lạ, cảm thấy kỳ quái nên điều tra thử, không ngờ lại phát hiện kết quả thế này.”
“Cháu vốn định tự mình đưa cho hai bác, nhưng cháu có quá nhiều việc, không có thời gian tới. Cháu đã gửi tư liệu cho hai bác, cũng để hy vọng bác trai và bác gái hãy cảnh giác.”
“Người phụ nữ giả thành Vũ Đường tâm tư thâm trầm, còn tàn nhẫn độc ác. Hai bác biết chuyện này, tuyệt đối đừng để cô ta nhìn ra là các bác đã nghi ngờ, tránh cô ta gây bất lợi cho hai bác. Cháu không muốn vì cháu nhắc nhở mà hai bác rơi vào nguy hiểm.”
......
Bắc Vũ Đường nói chuyện với ông bà Bắc rất lâu, hai ông bà Bắc cũng hỏi rất nhiều về chuyện Bắc Vũ Đường, hai bên nói chuyện dần thân thuộc hơn.
Bắc Vũ Đường có thể cảm giác hai ông bà dần gỡ phòng bị với mình.
“Theo cháu, hai bác phải làm sao bây giờ?” Cha mẹ Bắc hỏi.
“Hai bác không cần làm gì cả, cứ như bình thường. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, cháu sẽ nói cho hai bác việc các bác cần làm.”
“Cháu biết giờ Vũ Đường đang ở đâu không?” Mẹ Bắc hỏi.
“Cậu ấy... Có lẽ đã không còn nữa.”
Chuyện này sớm muộn gì họ cũng phải biết, Bắc Vũ Đường không định giấu. Thật ra hai người đã đoán được, chỉ là không muốn tin mà thôi.
Dù sao, mấy giấc mộng kia đã chôn hạt giống xuống rồi.
Khi Bắc Vũ Đường âm thầm thao tác tất cả, cô không biết rằng mỗi việc mình làm đều bị người khác theo dõi.
Từng việc cô làm càng chứng minh suy đoán của anh.
Cậu ta chính là cô ấy!
Dù suy nghĩ này thật sự khó tin, nhưng Diêm Tu lại vững tin vào cảm giác của mình.
Anh nên làm gì để lột 'da' cô xuống, khiến cô thẳng thắn thành khẩn với anh đây?!
Diêm Tu lại một lần tới câu lạc bộ, mọi người đã sớm không để bụng, nhưng việc đầu tiên sau khi anh vào câu lạc bộ lại là gọi người mới sắp tham gia thi đấu đi huấn luyện.
Nếu là người mới khác thì có lẽ người ta sẽ không để ý mấy, nhưng cố tình đó lại là bạn trai tai tiếng của Diêm Tu.
Anh giữ chặt bạn trai tai tiếng ở cùng một phòng, quả là khiến người ta tưởng tượng nhiều.
Bắc Vũ Đường cho là anh tới cùng lắm ba ngày rồi sẽ rời đi, nào biết đến ngày thứ tư, ngày thứ năm, anh lại tới nữa.
Tiết tấu này hoàn toàn phá vỡ ghi chép trong lịch sử rồi nhé.
Bắc Vũ Đường chơi game theo lời anh, nhưng mà người bên cạnh lại cứ phóng ánh mắt nóng bỏng qua, khiến cô hoảng hồn. Cô nghiêng đầu nhìn Diêm Tu, “Đội trưởng, có phải trên mặt tôi có vết bẩn không?”
Diêm Tu nghiêm trang đáp, “Ừ, có.”
Bắc Vũ Đường:......
Má, chẳng lẽ anh không hiểu cô muốn nói gì à?!
Bắc Vũ Đường thấy Diêm Tu vươn tay sờ lên mặt mình.
Cô cứng còng tại chỗ, đôi mắt trong kinh ngạc trợn to.
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xẹt qua, thân thể của cô giống như hình ảnh bị bấm nút pause, mặc anh 'muốn làm gì thì làm' trên má mình.
Bắc Vũ Đường nhìn rõ tình cảm sâu nặng trong mắt anh, trong đầu như có một sợi dây bị chặt đứt. Cô vươn tay đẩy anh ra, Diêm Tu không đề phòng bị đẩy ra.
Đậu má, giờ cô là Bạch Khởi, là một chàng trai, anh vậy mà... Vậy mà lại thích cậu ta!
“Tôi vừa nhớ đến một chuyện, đi trước.”
Nói rồi, Bắc Vũ Đường rời đi không quay đầu lại.
Diêm Tu nhìn bàn tay mới vuốt má cô, khóe môi cong lên nụ cười sâu xa.
Thật sự rất giống, ngay cả biểu cảm lúc đỏ mặt cũng giống hệt.
Bạch Khởi, Đường Nhi......
Diêm Tu lẩm bẩm hai tên này.
Bắc Vũ Đường vội chạy đi, ôm trái tim nhỏ đang run rẩy, nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Đại thần Diêm Tu ít khi nói cười, bên người không có bạn nào là nữ, thật ra nhiều người nghi ngờ xu hướng giới tính của cô. Giờ thấy anh thật sự lộ ra ánh mắt đó với một thiếu niên, da gà khắp người Bắc Vũ Đường đều nổi lên.
Cô nghĩ chắc anh thích mình một xíu, giờ xem ra toàn là ảo giác của cô thôi.
Hoặc có thể là dù nam hay nữ thì anh cũng ăn cả!
Bisexual tuy không thường thấy, nhưng cũng không phải không có. Giờ gặp một người, cũng không lạ gì.
Bắc Vũ Đường hồi tưởng lại, từ lúc cô gặp Diêm Tu, hình như ngay từ khi bắt đầu anh đã chú ý cô. Giờ cảm thấy thời cơ chín mùi nên mới lộ ra ý đồ của mình, xem phản ứng của cô mà xuống tay.
Chẳng lẽ gần đây cô biểu lộ ra cái gì khiến anh nghĩ là cô thích anh à?
Bắc Vũ Đường cảm giác cái đầu mình to hơn.
Không được, không được, từ hôm nay trở đi, nhất định phải cách xa anh ra.
Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường bắt đầu vòng qua Diêm Tu, chỗ nào có anh thì tuyệt đối không có cô. Nhưng, đạo cao một thước, ma cao một trượng, Diêm Tu luôn có thể tìm tới chỗ cô.
Diêm Tu bắt đầu 'động tay động chân' với cô, khiến anh vừa tới gần, Bắc Vũ Đường lập tức sẽ né tránh.
“Cậu sợ tôi?”
Bắc Vũ Đường thầm trợn trắng mắt, ý đồ của anh rõ ràng như thế, sao có thể không sợ.
“Ha hả.” Bắc Vũ Đường cười gượng hai tiếng.
Diêm Tu khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt, như ánh mặt trời ban trưa, khiến đôi mắt cô hoảng loạn.
Anh thấy cô như vậy, nụ cười bên môi sâu thêm.
Anh vươn nhẹ tay vuốt mũi cô.
Bắc Vũ Đường giật mình, lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn với anh.
Diêm Tu thấy cô xa cách anh, cười nói, “Cậu rất giống cô ấy.”
Bắc Vũ Đường lộp bộp trong lòng, “Cô ấy là ai?”
Đôi mắt sâu thẳm của Diêm Tu chan chứa tình cảm, nhìn cô chăm chú, “Cô gái tôi yêu.”
Khi anh nói xong, Bắc Vũ Đường cảm giác tim mình như bị người siết.
“Thì ra đội trưởng có người yêu.”
“Đúng vậy. Có người yêu. Nhưng cô ấy trốn tránh tôi, không chịu gặp tôi.” Đôi mắt Diêm Tu thâm trầm nhìn cô.
Vì sao cứ có cảm giác lời này như đang nói với cô vậy.
“Có phải đội trưởng đã làm gì khiến cô gái ấy không vui không?” Bắc Vũ Đường phủi những suy nghĩ miên man trong lòng, trấn định hỏi.
“Chờ đến lúc tìm được cô ấy, tôi cũng muốn hỏi cô ấy, có phải tôi làm gì khiến cô ấy không vui không.” Diêm Tu dừng lại, đột nhiên nhẹ giọng gọi, “Đường Nhi.”