Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 430: Chương 430: Đại thần game (8)




Tác giả: Vân Phi Mặc

Bắc Vũ Đường lập tức đứng lên, vòng ra sau Diêm Tu.

“Minh, giờ tôi là quỷ, có cách nào giúp tôi chạm vào anh ta không?”

Nếu muốn ở lại bên cạnh anh, việc đụng chạm giữa hai bên là không thể thiếu. Dù giờ thoát được nhưng sau này thì sao? Vậy nên cần phải giải quyết vấn đề này trước.

[Cô thử thì biết.]

Bắc Vũ Đường hơi nhếch mày, đứng sau Diêm Tu, đôi tay từ từ vươn về phía vai anh, khi chạm đến vai anh, Bắc Vũ Đường ngẩn cả người.

Cô có thể chạm vào Diêm Tu!

“Minh, có phải sau này tôi có thể chạm vào con người rồi không? Có phải họ cũng nhìn thấy tôi không?” Bắc Vũ Đường hỏi.

[Không thể đâu. Cô chỉ có thể chạm vào Diêm Tu, còn với những người khác, cô vẫn là quỷ. Nhắc nhở hữu nghị, đi lại bên ngoài thì phải cẩn thận với thầy bắt quỷ đó.]

“Như vậy xem ra chỉ có Diêm Tu nhìn thấy tôi, mà tôi chỉ có thể chạm vào một mình Diêm Tu. Nguyên nhân là do nhiệm vụ phụ sao?” Bắc Vũ Đường hỏi.

[Đúng vậy.]

Không biết vì sao cô lại có cảm giác không đơn giản như vậy. Nhưng cô lại không tìm ra được lý do hợp lý.

Bắc Vũ Đường ấn tay lên vai anh, nhẹ nhàng đè xuống, ngoan ngoãn hỏi, “Có mạnh quá không?”

“Mạnh thêm một ít.”

Bắc Vũ Đường ấn mạnh hơn, “Như vậy thì sao?”

“Dùng thêm sức đi.”

Bắc Vũ Đường lại dùng thêm sức, “Cảm giác bây giờ thế nào?”

“Được rồi, giữ lực như vậy.”

“Được.” Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn ấn.

Diêm Tu thoải mái nhắm mắt, lực đạo thoải mái từ vai tản ra khiến anh bất tri bất giác thả lỏng.

Vừa rồi anh cho cô cơ hội, cô không ra tay.

Là do cảm thấy không chắc hay là muốn tìm cơ hội khác?

Tuy người phụ nữ này rất đặc biệt với anh, nhưng dù đặc biệt cũng không thể khiến anh thả lỏng cảnh giác với cô.

Từ nhỏ đến lớn, anh từng bị ám sát quá nhiều lần, lần nào cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết.

Những sát thủ đó thường ra tay với những phương pháp khiến người ta khó mà phòng bị, đáng tiếc, chúng chưa từng thành công.

Không biết cô là người do ai phái tới, là chú hai hay là ông ba?

Diêm Tu nhắm mắt lại, nhìn như hoàn toàn thả lỏng, nhưng thực ra chưa từng buông bỏ cảnh giác với cô.

Hai người đều mang ý xấu hài hòa ở chung như vậy.

'Ping pong'......

Tiếng chuông cửa phá vỡ không khí tường hòa yên lặng trong phòng, Diêm Tu mở mắt ra, mày hơi hơi nhíu lại.

“Em đi mở cửa.” Bắc Vũ Đường xung phong nhận việc.

Diêm Tu khẽ đáp ừ.

Bắc Vũ Đường đi tới cửa, từ video thấy được người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu đứng ngoài, nhìn qua đã biết đây là một tinh anh.

Bắc Vũ Đường ấn nút mở cửa, cánh cửa lớn từ từ mở ra, người bên ngoài thấy cửa mở thì đi thẳng vào, không nhìn thấy Bắc Vũ Đường đứng ở cửa.

“Boss, đây là văn kiện dồn lại mấy ngày nay, đều cần anh kiểm duyệt.”

Thư ký đặt chồng văn kiện dày cộp lên bàn, lại phát hiện ánh mắt Diêm Tu lướt ra sau mình, trống rỗng, không thấy cô đâu.

Diêm Tu nghĩ đến gì đó, đứng bật dậy, lướt qua người bí thư, vội vàng đi về phía cửa.

Người phụ nữ kia lại biến mất!

Đáng chết, thế mà lại để cô ta thoát rồi!

Thư ký không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi theo, thấy Đại boss như một con ruồi không đầu tìm loạn xung quanh.

Đại boss bị sao vậy?!

“Đi rồi! Lại đi rồi!” Diêm Tu lẩm bẩm, giọng nói mang theo sự tức giận khó nén.

Là anh quá sơ ý!

Những lời người phụ nữ kia nói, những gì cô làm, hẳn là để lừa anh hiểu nhầm. Vốn tưởng mục đích của cô là ở lại bên mình, sau đó giành được đồ cô cần, giờ xem ra là anh hiểu lầm.

Mục đích của cô ngay từ đầu đã không phải vậy, mà là tìm cơ hội bỏ trốn!

Đáng chết!

Diêm Tu càng nghĩ càng giận, trong lòng như có thứ gì đó bị đổ, cực kỳ khó chịu.

“Boss.” Thư ký cẩn thận gọi.

Thư ký nhìn khuôn mặt anh đen sì, trong lòng kinh hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến biểu cảm của Đại boss trở nên khó coi như vậy?

“Đi ra ngoài đi.” Diêm Tu trầm giọng nói.

“Vâng.”

Thư ký nhanh chóng ra khỏi phòng. Đại Boss không thích người ngoài tiến vào khu vực riêng tư của anh, là người làm việc bên cạnh anh, thư ký đương nhiên biết điều này.

Thư ký vừa đi, Diêm Tu cũng không có tâm trạng xử lý văn kiện trên bàn.

Giờ trong đầu anh đều là người phụ nữ đáng chết kia.

“Đại thần Diêm Tu, anh làm sao thế?”

Đột nhiên, giọng nói thanh linh vang lên bên tai anh.

Diêm Tu đột ngột quay đầu, thấy Bắc Vũ Đường đứng cách đó không xa, tay còn đang ướt nhỏ nước.

“Cô... Cô vừa đi đâu?” Giọng nói của Diêm Tu lộ ra sự tàn khốc.

Bắc Vũ Đường chớp mắt, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, “Em vừa đi toilet.”

“Cô đi toilet?”

“Đúng vậy, anh nghĩ là em ở đâu?” Bắc Vũ Đường rất vô tội nhìn anh.

Diêm Tu dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, dường như đang phân tích xem lời cô nói là thật hay giả.

Bắc Vũ Đường biết anh không tin, khi nói còn vươn bàn tay còn ướt nước của mình lên, để cho anh nhìn rõ.

Diêm Tu nhìn đôi tay ướt của cô, ngón tay thon dài trắng nõn, đáy lòng bỗng dưng muốn nắm lấy đôi tay ấy. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đến Diêm Tu cũng giật nảy cả người.

Gặp quỷ rồi! Sao anh lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ!

Vẻ mặt Diêm Tu đầy ghét bỏ nhìn tay cô, “Chẳng lẽ cô không biết lau khô tay sau khi rửa à?”

Bắc Vũ Đường tung ta tung tăng đi đến trước mặt anh, vươn bàn tay ướt nước qua, “Đại thần Diêm Tu.”

Diêm Tu nhìn chằm chằm tay cô, lại nhìn lên cô, không hiểu chuyện gì.

Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Lau tay.”

Diêm Tu vốn nên chính đáng từ chối, nhưng không biết vì sao khi nhìn vào đôi mắt cô, lời từ chối lại không thốt ra được, ngoài miệng thì ác độc ghét bỏ, nhưng tay lại rất tự nhiên rút khăn giấy lau cho cô.

Động tác của anh rất dịu dàng, cẩn thận lau sạch tay cho cô.

Cảm giác như đã làm không biết bao nhiêu lần.

Bắc Vũ Đường vốn cố ý làm vậy để kéo gần quan hệ của hai người. Khi tay anh cầm lấy tay cô, khi anh cẩn thận lau từng ngón tay cho mình, lòng cô rung động.

Động tác của anh lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, dường như từng có người làm như vậy giúp cô.

Bắc Vũ Đường hồi tưởng toàn bộ ký ức, hoàn toàn không có, nhưng mà, cô lại không hiểu được cảm giác này từ đâu mà đến.

Căn phòng rất yên lặng, hai người dường như đã đắm chìm trong một bầu không khí vi diệu.

“Xong rồi.” Diêm Tu rút tay về.

Bắc Vũ Đường nhìn bàn tay sạch sẽ, độ ấm phủ lên nó dường như cũng đã biến mất sạch sẽ sau khi anh rời đi, đáy lòng cô lại dường như có chút mất mát.

Diêm Tu ném khăn giấy vào thùng rác, trong lòng buồn bực, sao mình lại làm chuyện như vậy giúp người phụ nữ mang ý xấu này chứ.

Anh có chút ảo não, giọng nói cũng lạnh hơn trước vài phần, muốn dùng cách này để che giấu sự thất thố của bản thân, “Tôi phải làm việc, cô nhớ giữ im lặng.”

“Được.” Bắc Vũ Đường thành thật đáp.

Diêm Tu bắt đầu xem văn kiện, mà Bắc Vũ Đường thì ngồi trên sofa xem TV đã tắt tiếng.

Diêm Tu đôi khi ngẩng đầu thì thấy người nào đó ngồi xem TV đã tắt tiếng vui ơi là vui.

Như vậy mà cũng vui được? Không hiểu là xem vui thật hay là làm ra vẻ đây.

Diêm Tu kiểm duyệt xong một văn kiện thì sẽ ngẩng đầu nhìn người ngồi trên sofa một cái. Nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, chính anh cũng hoàn toàn không biết, vì động tác này gần như đã là bản năng, là thói quen thấm vào tận xương tủy.

Bắc Vũ Đường xem TV thật nhưng thực ra vẫn luôn lưu ý từng hành động của Diêm Tu nên đương nhiên cũng chú ý đến động tác của anh.

Hai người đều có tâm sự riêng, ai làm việc người đó.

Buổi tối, Diêm Tu chỉ phòng cho khách, “Cô ở phòng đó.”

“Được.” Bắc Vũ Đường gật đầu như gà con mổ thóc.

Diêm Tu nghĩ trong phòng có một người xa lạ, anh chắc chắn sẽ không ngủ được, nhưng khi anh nằm trên giường, cơn buồn ngủ lập tức thổi qua, bất tri bất giác đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Bắc Vũ Đường bấm tay tính thời gian, chờ tới nửa đêm thì bay từ cửa sổ ra. Cô không dám đi từ cửa chính, sợ gia hỏa kia để camera theo dõi bên ngoài, vậy thì thảm lắm.

Xuất phát từ cẩn thận, Bắc Vũ Đường bay thẳng từ tầng 77 ra ngoài.

Không thể không nói, may mà cô là quỷ, có thể bay.

Có mười người vào ở khách sạn bảy sao này, phân bố ở ba tầng khác nhau. Bắc Vũ Đường đến tầng gần nhất là tầng 40 trước, tìm chính xác phòng của người nọ, đi xuyên cửa vào.

Trên giường có một cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ say.

“Là cô ấy à?”

[Không phải.]

Bắc Vũ Đường rời đi, tiến vào căn phòng tiếp theo.

Chủ nhân của căn phòng này là một người phụ nữ trung niên khoảng hơn 50 tuổi.

“Còn người này?”

[Không phải.]

May mà không phải, chứ nếu phải, tuổi này đi thi đấu thì không ổn lắm. Năng lực linh hồn có thể ổn, nhưng tố chất thân thể không theo kịp sẽ là một trạng thái rất tệ đoan.

Bắc Vũ Đường đến phòng khác, vừa vào đã thấy người phụ nữ bị buộc dây thừng trên cổ, người đàn ông trẻ đằng sau đang liều mạng siết chặt, đôi mắt người phụ nữ trợn lên, như sắp tắt thở đến nơi.

Bắc Vũ Đường không nói hai lời, trực tiếp ném người đàn ông kia xuống đất.

“Au!” Người đàn ông lăn thẳng xuống đất.

Bắc Vũ Đường ghê tởm người đàn ông này, mặt người dạ thú, lại giết người, hơn nữa hai người còn trần truồng. Người đàn ông này hẳn là hoan hảo xong thì mới ra tay.

Người phụ nữ trên giường cảm thấy cảm giác khó thở biết mất, sự hưng phấn cũng biến mất theo, người phụ nữ xoay người nhìn người đàn ông ngã trên đất, “Cậu làm sao thế?”

Người đàn ông trẻ nằm trên đất đang ngây ngốc, “Em... Em cũng không biết. Vừa rồi đột nhiên cảm giác có thứ gì đó kéo mình.”

Người phụ nữ nhìn người đàn ông trẻ trên đất bằng ánh mắt ghét bỏ, “Bản thân không được thì đừng có tìm cớ.”

Bắc Vũ Đường nhìn thấy vậy, ngớ người nhìn một nam một nữ trong phòng.

Ma ma, hình như cô vừa phá hỏng chuyện tốt của người ta!

Đúng lúc này, người phụ nữ cầm lấy cái roi ở bên, từ từ đi về phía người đàn ông, “Khiến tôi mất hứng, vậy dứt khoát đổi trò chơi thôi.”

Người đàn ông trẻ nhìn thấy người phụ nữ cầm roi thì biết người phụ nữ muốn làm gì.

“Triệu tỷ, xin cho em một cơ hội nữa, lần này em đảm bảo sẽ không có lỗi.” Người đàn ông trẻ rõ ràng có phần sợ hãi cái roi trong tay người phụ nữ.

“Muộn rồi.” Người phụ nữ hừ lạnh, “Xoay người qua hướng khác.”

Người đàn ông trẻ thấy không thể thay đổi, chỉ có thể ngoan ngoãn xoay người, quỳ rạp trên đất.

Người phụ nữ một chân đạp lên người đàn ông, giơ roi trong tay lên rồi quất xuống người đàn ông.

Bắc Vũ Đường:......

Má nó, cô còn tưởng người đàn ông là cầm thú, không ngờ người phụ nữ mới là cầm thú!

Vừa rồi hai người này chắc đang chơi SM. Sau khi biết chân tướng, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy lạnh quá.

“Minh, tuyệt đối đừng nói với tôi là người có độ phù hợp linh hồn cao với tôi là người phụ nữ kia đấy.”

Nếu là phải thì cô sẽ thấy rất ghê tởm.

[Không phải.]

Không phải là tốt rồi!

Bắc Vũ Đường nhận được đáp án chính xác thì xoay người rời đi.

Cô không có hứng thú ở lại xem người ta chơi SM.

Bắc Vũ Đường xem xét một lượt, khách sạn này không có người cô muốn tìm.

Nhân lúc trời chưa sáng, Bắc Vũ Đường tìm tiếp mấy người ở các khách sạn bên cạnh, nhưng vẫn không tìm được mục tiêu của mình.

“Rốt cuộc người đó ở đâu? Minh, cậu không thể cảm nhận được hướng nào à?”

[Tôi có thể cảm nhận được khi mục tiêu ở trong phạm vi 500m quanh ký chủ. Ngoài phạm vi này, tôi không thể cảm nhận được.]

Bay cả đêm, trời sắp sáng, Bắc Vũ Đường không thể tìm tiếp nữa, chỉ có thể về khách sạn.

Khi cô nằm lên giường không lâu, phòng bên cạnh có tiếng động.

Diêm Tu ngồi dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã là 5:50 a.m.

Tối qua không ngờ anh lại ngủ sâu như vậy.

Diêm Tu đi vào phòng tắm, tắm rửa xong rồi mặc cái áo dài tắm ra ngoài, nghĩ đến người phụ nữ bên cạnh.

Đến khi mở cửa căn phòng bên cạnh ra rồi, Diêm Tu mới nhận ra mình đang làm gì.

Anh nhìn người rúc trong ổ chăn, lặng lẽ đi vào, thấy cô đã vùi cả mặt vào trong chăn, chỉ còn lại dúm tóc đen lộ ra.

Khi thấy cô còn ở đây, trong lòng không hiểu sao anh lại thả lỏng, tâm tình khá tốt rời đi.

Diêm Tu nghĩ ra gì đó, lấy di động gọi cho thư ký, đối phương còn đang say giấc nồng, mơ màng nhận điện thoại.

“Boss.”

Diêm Tu không nói lời dư thừa, vào thẳng vấn đề, “Chuẩn bị một số bộ trang phục nữ, trang sức, giày, còn cả nội y nữa.”

Thư ký sững sờ, mãi nửa ngày sau vẫn chưa hồi hồn được.

“Nghe rõ chưa?” Thấy người đối diện không đáp, Diêm Tu hỏi lại.

“À, à, nghe rõ rồi.” Thư ký bấy giờ mới hồi hồn, vội hỏi, “Boss, kích cỡ quần áo như thế nào?”

Diêm Tu hồi tưởng lại dáng người cô, khuôn mặt cô tròn vo, mang theo nét đáng yêu trẻ con, nhưng dáng người lại khá tốt, “Cỡ S là được.”

“Vậy số đo nội y thì sao?” Thư ký lập tức hỏi tiếp.

Nội y......

Câu hỏi này khiến Diêm Tu nghẹn.

Anh nào biết số đo của cô là bao nhiêu, mà chính anh cũng không thể chạy tới hỏi người ta được.

Diêm Tu ho nhẹ một tiếng, “Sao cậu hỏi nhiều câu vô nghĩa thế.”

Nói xong, anh tắt luôn điện thoại.

Thư ký không hiểu gì nhìn cuộc gọi đã bị chấm dứt, sửng sốt nửa ngày rồi mới tỉnh táo lại được.

Hóa ra Đại boss còn chưa biết số đo nội y của cô gái kia, vậy xem ra Đại boss còn chưa ra tay, chẳng trách mình hỏi thế khiến người ta không vui, thì ra là giẫm phải chân đau rồi.

Thư ký cảm thấy mình đã tìm được chân tướng!

Từ từ, nữ......

Bên người Đại boss từ khi nào có nữ? Còn đến mức mua nội y cho người ta?

Bên cạnh đại Boss có phụ nữ đã là một việc kinh hoàng lắm rồi, nhưng việc kinh hoàng hơn là Đại boss còn mua nội y cho đối phương.

Người phụ nữ này rốt cuộc là người như thế nào mà có thể khiến Đại boss mua nội y cho cô vậy!

Đây là tin lớn, là tin cực kỳ lớn!

Ngắt cuộc gọi, Diêm Tu lẩm bẩm, “Kích cỡ cái gì chứ!”

Anh hồi tưởng lại, trong đầu không khỏi hiện lên dáng người cô, khuôn mặt lạnh lùng từ từ đỏ lên rất đáng nghi.

Không thể nghĩ, không thể nghĩ tiếp nữa!

Diêm Tu vội vàng vứt hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, còn rất sớm.

Để người phụ nữ kia ngủ nhiều thêm một lúc nữa.

Diêm Tu bắt đầu xử lý công việc, khi đồng hồ chỉ 7:30, chuông cửa vang lên.

Bữa sáng mỗi ngày đúng giờ đưa tới, Diêm Tu không đứng dậy, bấm điều khiển từ xa, cửa lớn tự động mở ra.

Người phục vụ đẩy toa ăn vào phòng, Diêm Tu nhìn bữa sáng dành cho một người, nói với người phục vụ, “Chuẩn bị thêm một phần y hệt.”

“Vâng.” Người phục vụ cảm thấy kỳ lạ nhưng không hỏi.

Diêm Tu lại vào phòng Bắc Vũ Đường, đứng trước giường cô, “Dậy đi.”

Bắc Vũ Đường quay người, đưa lưng về phía anh.

Diêm Tu thấy hành động này của cô, đáy mắt hiện lên ý cười, sâu trong mắt mơ hồ mang theo chút chiều chuộng.

Đó là sự chiều chuộng trong vô thức.

Đó là sự chiều chuộng khắc sâu vào tận linh hồn.

“Dậy đi.” Diêm Tu bất đắc dĩ tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lên cái cục tròn tròn phồng lên kia.

Bắc Vũ Đường ngồi dậy, híp nửa mắt nhìn anh.

Không biết vì sao, cô vốn không thể ngủ, vừa nằm xuống lại mệt không chịu được. Vất vả lắm mới ngủ ngon thì lại bị người này phá đám.

Nếu anh không phải mục tiêu nhiệm vụ của cô, cô thật sự muốn một chân đá bay anh ra ngoài.

Diêm Tu nhìn bộ dáng mơ hồ ngái ngủ của cô, cười khẽ, “Dậy, ăn sáng xong lại ngủ tiếp.”

Trên bàn cơm, Bắc Vũ Đường nhìn đồ ăn trước mặt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề lớn.

Cô là quỷ, không thể ăn!

Không thể để anh biết cô là quỷ, vậy không thể ăn sẽ là một điểm khiến cô dễ bại lộ.

“Anh ăn trước đi, em đi tắm rửa.”

“Ăn xong rồi tắm.” Diêm Tu không cho cô đi.

“Nhưng... Nhưng mà ở trước mặt anh, em không ăn được, vì......” Bắc Vũ Đường nhìn anh bằng ánh mắt chan chứa tình cảm.

“Vì sao?” Diêm Tu thong thả uống cháo.

Giọng Bắc Vũ Đường nhè nhẹ, “Vì em sẽ không nhịn được, muốn ăn anh.”

“Khụ, khụ, khụ!” Diêm Tu bị sặc cháo, ho khan, đôi mắt sâu thẳm đầy hoài nghi.

Người phụ nữ này đúng là không biết kiêng kị điều gì, cái gì cũng dám nói.

Bắc Vũ Đường vô tội chớp đôi mắt, đôi mắt trong trẻo nhìn anh chằm chằm, dường như hận không thể lao lên đè anh xuống.

Diêm Tu bị đôi mắt nóng rực của cô nhìn chằm chằm đến mức nóng người, ho nhẹ một tiếng, “Cô đi tắm đi.”

****

Mặc gia muốn ngủ, không muốn thức đêm.

[Chương này free, free, free!]

Như tiêu đề, Mặc gia rất buồn ngủ, gần đây rất mệt.

Gần đây ngày nào cũng 3, 4 giờ sáng mới ngủ, thật sự khó chịu.

Hôm nay cập nhật 'Thiên hậu đầu đề' xong, Mặc gia vốn định viết thêm bốn chương 'Boss thần bí' nữa rồi mới ngủ, nhưng mà không chịu nổi nữa.

Mặc gia cần điều chỉnh lại lịch làm việc và nghỉ ngơi.

Hai ngày nay tôi cảm giác cả người không thoải mái.

Tôi muốn đi ngủ, nợ bốn chương, sáng mai tôi đặt báo thức, dậy sớm gõ chữ. Cập nhật hết một lần cho mọi người.

Xin lỗi, tôi muốn đi ngủ, thật sự không chịu nổi nữa.

****

Roro: Fufufufu, ngạc nhiên hông nè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.