Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường đi tắm, đóng cửa lại, mở vòi nước, tiếng nước ào ào.
Tắm phải lâu một tí, chờ anh ăn xong thì lại ra ngoài.
Diêm Tu ăn sáng xong mà cô vẫn chưa ra, anh từng nghe là phụ nữ tắm khá lâu nên không giục, chỉ nhìn bữa sáng đã lạnh đi. Anh gọi điện thoại nội bộ bảo người phục vụ mười lăm phút sau mang một phần bữa sáng nữa lên.
Bắc Vũ Đường ở trong phòng tắm chừng nửa giờ rồi mới chậm rì rì đi ra. Vừa ra đã phát hiện bữa sáng trên bàn vẫn còn nóng hôi hổi.
Bắc Vũ Đường thấy anh ngồi đó xử lý công việc, thừa lúc anh không chú ý, trộm đổ cháo vào bồn rửa tay ở quán bar, còn bánh bao thì xé rách ra rồi bỏ vào thùng rác, vì để anh không phát hiện, cô còn lấy trái cây ở trong đĩa ra, dùng thịt quả che phía trên rồi đắp vỏ trái cây lên trên cùng.
Chuẩn bị xong tất cả, cô chắc chắn là không ai nhìn thấy thi thể cái bánh bao.
Bắc Vũ Đường nhìn đồ ăn bị lãng phí trong thùng rác, thở dài.
Phí quá!
Diêm Tu đổ nước thì thấy người nào đó đứng trước thùng rác, nhìn chằm chằm vào trong.
Anh tiến lại gần, nhìn cái thùng rác, “Thùng rác bị sao à?”
Bắc Vũ Đường thấy người đàn ông im hơi lặng tiếng xuất hiện, vẻ mặt trấn định, không lộ ra cảm xúc thật, vô cùng tiếc nuối, “Vừa rồi không cẩn thận làm rơi trái cây đã bóc vào thùng rác.”
Diêm Tu:......
Anh còn tưởng là chuyện gì lớn lắm.
“Bóc quả khác là được.” Nói rồi, anh rất thuận tay cầm lấy quả quýt trên bàn, tự giác bóc vỏ đưa vào tay cô, “Ăn đi.”
Bắc Vũ Đường nhìn quả quýt trong tay, lại nhìn anh.
Sao có cảm giác sai sai.
“Sao không ăn?” Diêm Tu thúc giục.
Bắc Vũ Đường tách quả quýt ra, đặt một múi bên môi anh, “Há miệng.”
Diêm Tu há miệng, khẽ cắn múi quýt, vị rất ngọt.
Bắc Vũ Đường thấy anh ăn, tiếp tục bón cho anh, ăn, ăn, cả quả quýt kia đều đi vào bụng anh.
Đến khi về vị trí, Diêm Tu mới hậu tri hậu giác bản thân vừa làm gì.
Anh híp mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ trong phòng, cứ cảm giác tới gần cô, anh sẽ không còn là bản thân mình nữa.
Diêm Tu nhìn khuôn mặt béo béo mang nét trẻ con của Bắc Vũ Đường, nhìn gương mặt này, thế giới của anh sẽ không bao giờ chỉ còn là mơ hồ.
Một giờ sau, chuông cửa vang lên. Bắc Vũ Đường đã biết điều khiển từ xa mở được cửa nên đương nhiên sẽ không ngốc nghếch chạy đi mở cửa nữa.
Sau khi ấn điều khiển từ xa, cô chạy về phòng mình, để tránh Diêm Tu phát hiện ra bí mật cô không phải người. Dù sao thì nếu để người ngoài thấy anh nói chuyện với không khí, bị đối phương vạch trần, anh sẽ biết cô không phải người, nhiệm vụ của cô cũng sẽ thất bại.
“Em hơi đau bụng, em đi toilet đây.” Nói rồi, cô chạy nhanh như chớp về phòng mình.
Thư ký dẫn theo một đám người vào phòng, họ còn mang theo rất nhiều quần áo, đó đều là những bộ quần áo lưu hành nhất quý này, đủ loại phong cách. Đồng thời, còn một người ôm một hộp trang sức lớn, bên trong là một ít trang sức quý.
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng động rất lớn từ ngoài truyền đến, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thư ký báo cáo, “Boss, vì không xác định được kích cỡ của cô ấy nên mỗi loại đều chuẩn bị mấy bộ.”
Thư ký chỉ một loạt nội y phía sau, Diêm Tu lãnh đạm nhìn, hờ hững thu hồi ánh mắt, “Ừ.”
Thư ký thật sự rất muốn nhìn thấy cô gái kia một lần, thấy trong phòng chỉ có Đại boss, xem ra cô gái kia không ở đây.
Sau khi đặt đồ lại, thư ký dẫn theo đám người rời đi.
Bắc Vũ Đường luôn nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài, biết họ đi rồi thì mới tung ta tung tăng chạy ra.
Ra khỏi phòng, Bắc Vũ Đường nhìn từng hàng quần áo, giày dép, túi xách, trang sức chiếm cứ phòng khách rộng lớn. Mấy thứ này nhìn là biết chuẩn bị cho cô! Bắc Vũ Đường thích lắm, nhưng không mặc được......
Trừ khi đốt mấy bộ này đi thì cô mới có cơ hội mặc, nếu không thì chỉ để trang trí thôi.
Đây là nhược điểm của việc làm quỷ, không thể ăn đồ ăn ngon, không thể mặc quần áo đẹp, không thể đeo trang sức.
Bắc Vũ Đường vẻ mặt cảm động nhìn anh, “Diêm Tu đại đại, anh đối xử với em thật tốt. Em phát hiện em ngày càng yêu anh. Anh đối tốt với em như vậy, sau này em không rời khỏi anh được thì phải làm sao?”
Khuôn mặt Diêm Tu vẫn lạnh nhạt, lãnh đạm nói, “Tôi cũng đâu có đuổi cô đi.”
Bắc Vũ Đường nhảy dựng trong lòng, lời này có ý gì? Chẳng lẽ anh sẽ không đuổi cô đi, để cô luôn đi theo bên anh?
“Em sẽ nỗ lực để anh không đuổi em đi!” Ánh mắt Bắc Vũ Đường sáng quắc nhìn anh, giống như là hận không thể nhiệt tình lao lên đè anh xuống, đúng một kiểu fan cuồng.
Diêm Tu bị ánh mắt trắng trợn, biểu cảm không hề che giấu của cô nhìn đến nóng lòng, ho nhẹ một tiếng, “Cô tự sửa sang lại đi.”
Bắc Vũ Đường gật mạnh đầu.
Một người làm việc, một người làm nhân viên khuân vác.
Chừng hai giờ sau, Bắc Vũ Đường mới dọn hết quần áo vào phòng được.
Bắc Vũ Đường nhìn ngăn tủ trống rỗng được thêm đầy, không thấy vui vẻ bao nhiêu, còn cảm thấy đáng tiếc.
Nếu anh mua cho cô mà cô không mặc thì sẽ không tốt.
Xem ra phải tranh thủ lúc đêm khuya ra ngoài tìm người trộm đốt vài bộ.
Đêm khuya, Bắc Vũ Đường mang theo bốn năm bộ quần áo ra cửa, trốn trong ngõ nhỏ âm u, đốt hết mấy bộ quần áo mới tinh đó đi, những bộ quần áo mới nhanh chóng xuất hiện.
Bắc Vũ Đường thay một bộ, ôm mấy bộ còn lại đi tìm người có linh hồn phù hợp với mình.
Cả đêm, Bắc Vũ Đường đã xem xét hết những người cô biết vị trí một lần, nhưng vẫn không tìm được người muốn tìm, còn những người khác, muốn tìm được ở thành phố rộng lớn này, không khác gì mò kim đáy biển.
[Ký chủ, mấy ngày nữa là ngày tranh đấu.]
Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời, nếu hỏi tìm người lúc nào là tiện nhất thì đương nhiên là tìm ở nơi nhiều người. Ngày tổ chức tranh đấu của 'Vinh diệu thiên hạ' tụ tập rất nhiều người, lúc đó tìm người cũng tiện hơn nhiều.
Cô có cảm giác, người đó nhất định sẽ xuất hiện.
Những ngày sau đó, cứ tới lúc ăn cơm là Bắc Vũ Đường tìm cớ, nếu không thì cô chỉ nhìn chằm chằm anh, bị ánh mắt si mê đó nhìn, Diêm Tu cả người không được tự nhiên, nên anh trực tiếp đuổi cô đi luôn.
Chỉ cần có người vào phòng, Bắc Vũ Đường sẽ tự động biến mất, đến khi người đi rồi thì cô mới ra.
Cuộc thi 'Vinh diệu thiên hạ' vạn người mong đợi bắt đầu, Diêm Tu vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường, xử lý công việc trước rồi ăn sáng, cuối cùng mới ra ngoài khi nhận vô số cuộc gọi liên hoàn đoạt mạng của quản lý.
Bắc Vũ Đường vốn định tự đi, nhưng người nào đó lại nói một câu khiến cô không thể không đi theo anh.
Cô là fan cuồng, nên cô cần đi theo anh. Không đi thì không thể nào nói nổi.
“Đại thần Diêm Tu, vì sự an toàn của đời em, em cảm thấy anh đừng nói chuyện với em trước mặt người ngoài.” Sắc mặt Bắc Vũ Đường rất nghiêm túc.
Diêm Tu nhướng mày, nghi hoặc nhìn cô.
Bắc Vũ Đường giải thích, “Anh có quá nhiều fans. Nếu anh nói chuyện với em, không đến nửa ngày, em sẽ bị nước miếng của họ nhấn chìm. Vậy nên, vì sự an toàn của em, trước mặt người ngoài, anh có thể không nói chuyện với em, coi em là không khí không?”
Thấy anh nửa ngày vẫn không nói gì, Bắc Vũ Đường khiến biểu cảm trên mặt mình càng thêm đáng thương, “Diêm Tu đại đại, anh đáp ứng lời thỉnh cầu này của em đi.”
Diêm Tu nhướng mày, không nói đồng ý hay không.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì đã thấy quản lý đứng chờ. Diêm Tu đang định giới thiệu Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường đã bắt lấy ống tay áo của anh, lắc đầu với anh, “Đừng giới thiệu em. Em đi theo anh, anh ta tuyệt đối không dám nói gì.”
Diêm Tu nói với cô một tiếng, “Được.”
Quản lý nghi hoặc nhìn Diêm Tu.
Cậu ta đang nói chuyện với ai thế!
Diêm Tu lên xe, vươn tay dắt Bắc Vũ Đường ở cửa.
Quản lý đứng bên nhìn cánh tay của Diêm Tu vươn tới, được yêu mà sợ.
Anh đối xử tốt với anh ta như vậy từ hồi nào thế?
Quản lý đang định từ chối ý tốt của anh, lời vừa ra khỏi miệng, “Sao tôi có thể......” Chưa nói xong, Diêm Tu đã thu tay lại.
Ách, chẳng lẽ mình hiểu nhầm à?
Quản lý xấu hổ đứng tại chỗ sửng sốt một giây, đang định vào xe thì nghe Diêm Tu nói, “Ở đây không có chỗ cho anh.”
Chưa chờ quản lý phản ứng lại, Bắc Vũ Đường đã nhanh tay đóng cửa xe lại.
Quản lý đứng ngoài xe, nhìn cái xe chằm chằm.
Không phải ở đây còn một chỗ à?
Trước kia không phải anh ta vẫn luôn ngồi đó sao?
Diêm Tu rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Quản lý mờ mịt lên ngồi ghế phụ.
Từ lúc lên xe đến khi tới sân vận động, Bắc Vũ Đường đều giữ im lặng, nhưng ánh mắt lại thời khắc nhìn Diêm Tu chằm chằm.
Nếu là lúc trước, bầu không khí yên tĩnh này chính là điều anh muốn, nhưng hôm nay, bầu không khí yên lặng này lại khiến anh rất không thoải mái, cứ cảm thấy bên tai thiếu thứ gì đó. Diêm Tu không khỏi nhìn qua người bên cạnh.
Thấy Diêm Tu định mở miệng, Bắc Vũ Đường đã giành trước nói với anh, “Suỵt, đừng nói chuyện. Giờ anh cần yên lặng nghỉ ngơi.”
Diêm Tu vừa mấp máy môi, một ngón tay đã đặt lên môi anh, “Giữ yên lặng.”
Diêm Tu thấy cô khẩn trương như vậy, cười khẽ, “Cô sợ cái gì? Nếu cô không muốn họ nghe chúng ta nói chuyện thì cũng rất đơn giản.”
Nói xong, Diêm Tu ấn công tắc, trực tiếp ngăn cách hàng ghế sau với hàng ghế điều khiển.
Quản lý ngồi ở ghế phụ vừa nghe Diêm Tu mở miệng nói chuyện, vốn tưởng anh nói chuyện với mình, nào ngờ tấm chắn phía sau đã nâng lên, chặn tầm mắt anh ta rồi.
Bắc Vũ Đường không khỏi thở ra một hai, lỡ có người nhắc nhở anh là bên cạnh anh không có ai, thân phận của cô sẽ lòi, nhiệm vụ của cô sẽ thất bại.
“Diêm Tu đại đại, tới sân vận động, anh hãy coi như em không tồn tại. Tuyệt đối đừng nói chuyện với em, được không?” Bắc Vũ Đường khẩn cầu nhìn anh.
Giờ chỉ có thể ra vẻ yếu ớt để anh đồng ý yêu cầu của cô. Nếu anh không phối hợp, cô sẽ không thể giữ được bí mật thân phận mình là quỷ.
Diêm Tu nhìn cô khẩn trương thấp thỏm, cười khẽ, “Xem biểu hiện của cô.”
Bắc Vũ Đường nâng tay, “Em đảm bảo, chắc chắn sẽ biểu hiện tốt.”
Khóe môi Diêm Tu tràn ra ý cười, lại không nói rõ là có đồng ý yêu cầu của cô hay không.
Tới sân vận động, Diêm Tu đi thẳng về trước, không để ý đến Bắc Vũ Đường. Lúc đó, cô mới thở ra, xem ra anh đồng ý lời vừa rồi của cô.
Dọc đường, quản lý chú ý thấy Diêm Tu thường thường nhìn về phía sau, nghi hoặc nhìn theo, nhưng lại không thấy gì cả.
Bắc Vũ Đường chú ý tới ánh mắt của quản lý, khi Diêm Tu lại nhìn lại, cô cho anh một ánh mắt.
Diêm Tu không khỏi nhìn về phía quản lý, quản lý bị ánh mắt lạnh buốt của anh liếc qua, yên lặng thu hồi tầm mắt của mình.
Mắt thấy sắp đến khu nghỉ ngơi của các đội, Bắc Vũ Đường đột nhiên dừng bước, Diêm Tu tự nhiên cũng dừng theo.
“Em... Em hơi đau bụng, em sẽ quay lại ngay.”
Không chờ Diêm Tu hoàn hồn, cô đã chạy vụt đi mất.
Diêm Tu nhìn bóng cô, có cảm giác cô đang chạy trối chết vậy.
Quản lý nghi hoặc nhìn anh, theo tầm mắt anh nhìn qua, lại không có ai khả nghi.
Rốt cuộc cậu ta đang nhìn cái gì?
“Diêm Tu, cậu đang nhìn gì thế?” Quản lý tò mò hỏi.
Diêm Tu vừa quay đầu, còn chưa lên tiếng, Mạnh Bà Một Hữu Thang đột nhiên xuất hiện, “Đội trưởng, cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Bọn họ chờ mãi chờ hoài mà không thấy anh tới, sợ tình huống lần trước lại tiếp diễn, mới vừa ra cửa thì thấy hai người đứng ngoài.
Bên kia, Bắc Vũ Đường rời khỏi Diêm Tu thì mới thở ra.
Nhiệm vụ này đúng là khó làm, chỉ một yêu cầu là anh không phát hiện thân phận quỷ của cô thôi đã đủ khó rồi. Chỉ cần cô và anh ở nơi đông người, không cẩn thận là lòi ngay.
Bắc Vũ Đường quyết định, trước khi anh thi đấu xong, cô tuyệt đối không thể gặp anh. Còn vấn đề anh đợi lâu không thấy cô về thì cô có thể đợi về rồi vuốt lông cho anh là được.
Tới sân vận động, cô còn có mục đích của mình.
Bắc Vũ Đường đi đến sân vận động, nhìn khán đài quay đi đâu cũng là người, muốn xác định người đó có ở đây hay không thì phải vòng hết một vòng khán đài mới được.
“Nơi này có người đó không?”
[Không.]
“Nơi này thì sao?”
[Không.]
......
Bắc Vũ Đường bên này bận rộn, bên kia, Diêm Tu ở phòng nghỉ đợi mãi không thấy người về, mày dần nhíu chặt. Anh thường thường nhìn ra cửa, còn không về.
Thời Phong chú ý hành động của Diêm Tu, nghi hoặc hỏi, “Đội trưởng, anh đang chờ ai à?”
“Một trợ lý nhỏ.” Diêm Tu nhàn nhạt nói.
“Trợ lý?” Thời Phong vẻ mặt kinh ngạc.
Đội trưởng có trợ lý hồi nào thế?
Sao cô còn chưa về? Chẳng lẽ lại trốn rồi?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nội tâm Diêm Tu nôn nóng, anh đứng dậy đi về phía cửa.
“Diêm Tu, anh định đi đâu?'
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, một nhân viên công tác thấy Diêm Tu đi tới, cười nói, “Xin lỗi mọi người, đội Huyền Thiên có chút việc, chỉ có thể để đội của mọi người và đội Trục Phong đấu trước.”
Diêm Tu muốn tìm người, nhưng bị gián đoạn nên đành dừng lại.
Bắc Vũ Đường một đường tìm người, trên sân khấu vang lên tiếng mời các đội lên sân khấu. Khi nghe đến tên đội Lưu Vân Các, cô dừng bước.
Bắc Vũ Đường nhìn lên sân khấu, thấy đoàn người Diêm Tu xuất hiện trên đó, xung quanh là tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Diêm Tu vừa lên sân khấu thì quét một vòng khán đài. Khi anh nhìn qua khu D thì dừng lại.
Tầm mắt hai người gặp nhau giữa không trung, tuy cách rất xa, nhưng cả hai đều cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương truyền đến.
Bắc Vũ Đường không biết anh có thấy rõ hay không, cô vẫy tay với Diêm Tu trên sân khấu, hét lớn, “Diêm Tu đại đại cố lên. Diêm Tu đại đại, em yêu anh!”
Không biết Diêm Tu có thật sự nghe thấy lời cô nói không, hàng mày nhíu chặt dẫn giãn ra.
Cô gái này không chạy trốn!
Nhưng sao lại chạy lên khán đài rồi?
Tâm tình Diêm Tu khá tốt, đội viên hai bên chào hỏi nhau rồi về vị trí của mình. Tất cả mọi người đều đội mũ lên, tay cầm bàn phím. Hai bên đồng thời tiến vào trò chơi, trên quảng trường lớn xuất hiện lập thể 4D, cảnh tượng toàn ảnh, trong mắt người xem, đó chính là chính là hình ảnh lập thể.
Trận chiến đã bắt đầu, Bắc Vũ Đường cần phải nắm chắc thời gian tìm người.
Trước khi trận đấu kết thúc, cô cần tìm hết một lượt.
Lướt từ khu A đến khu H một lượt mà vẫn không tìm thấy được người kia.
Xem ra người có độ phù hợp linh hồn cao với cô không ở đây. Đang lúc Bắc Vũ Đường chuẩn bị rời đi, âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.
[Đinh, ký chủ chú ý, mục tiêu của cô tạm thời cách cô 50m về bên trái trước mặt.]
Bắc Vũ Đường dựa theo phương hướng mà hệ thống nhắc nhở mà rời khỏi khu khán đài, tiến vào lối ra vào.
[Khoảng cách hiện tại: 2m.]
Bắc Vũ Đường tiếp tục đi về phía trước.
[Khoảng cách hiện tại: 1m.]
[Khoảng cách hiện tại: 0,5m.]
Bắc Vũ Đường đứng trước WC, “Người đó ở đây?”
[Đúng vậy.]
Bắc Vũ Đường không đi vào tìm mà đứng ở cửa WC chờ người ra. Cô muốn nhìn xem đó là thần thánh phương nào.
Không lâu sau, một cô gái mập mạp đi từ WC ra.
“Không phải là người này chứ?” Bắc Vũ Đường nghi hoặc đánh giá cô gái mập mạp trước mặt.
[Không phải.]
Bắc Vũ Đường tiếp tục chờ đợi.
Một lát sau, lại có một cô gái tóc dài xõa vai, đeo kính đen đi ra, “Là người này à?”
[Phải.]
Nghe được tiếng trả lời của Minh, Bắc Vũ Đường đuổi kịp cô gái kia, hoàn toàn không thấy phía sau cô ấy còn một người.
Mãi đến khi hệ thống lên tiếng.
[Khoảng cách hiện tại: 3m.]
Từ từ, 3m, cái gì 3m?
Bắc Vũ Đường ngốc người, không phải người ở ngay bên cạnh cô à?
Chẳng lẽ cô lầm rồi?
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn ra sau, trong hành lang, trừ cô gái thì còn một người khác. Người nọ dáng người gầy yếu, mái tóc rối tung, mặc áo thun và quần jean đơn giản, dựa người vào vách tường, đang trò chuyện với ai đó.
“Người đó chẳng lẽ là cậu ta?”
[Đúng, không sai, chính là cậu ta.]
Bắc Vũ Đường trừng mắt nhìn chàng trai gầy yếu trước mặt!
Không sai, người trước mặt chính là một chàng trai gầy gầy nho nhỏ.
“Cậu bảo tôi xuyên vào thân thể cậu ta?”
[Cậu ta chính là thân thể phù hợp với ký chủ nhất.]
“Chẳng lẽ không có thân thể nữ nào phù hợp với tôi à?”
[Mấy năm nay không có. Qua ba bốn năm, hoặc có thể là mười mấy năm nữa có lẽ sẽ xuất hiện. Ký chủ có thể suy xét.]
“Ha hả.”
Giây phút này, Bắc Vũ Đường đã không còn muốn nói gì nữa.
****
Roro: Sao tui có cảm giác yếu tố cuối cùng mà Mặc gia nói đến có thể là đam nhỉ?