Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 467: Chương 467: Mỹ nhân ngư (15)




Tác giả: Vân Phi Mặc

“Anh làm gì cô ấy?!” Bắc Vũ Đường đè lửa giận.

“Cô ta không nghe lời, tôi chỉ khiến cô ta nghe lời hơn mà thôi.” Đối phương mỉm cười nói.

“Nếu anh còn dám động vào cô ấy, tôi chắc chắn không tha cho anh.”

“Ha hả.”

Người nọ trực tiếp ngắt điện thoại.

Bắc Vũ Đường nhìn điện thoại bị ngắt, sắc mặt âm trầm.

Đối phương biết Phong Dực đi trung tâm hội nghị Bác Đa, như vậy nhất định có người ở bên đó, dù không có nội gián bên người Phong Dực, cũng có thể qua những con đường khác biết được hành trình của anh.

Bắc Vũ Đường cũng không dám dùng tính mạng của Tô Nhu làm tiền cược.

Bắc Vũ Đường để lại tin ở bàn trong phòng vẽ tranh, hy vọng khi anh về có thể phát hiện. Cô không dám ám chỉ người trong biệt thự, không biết có ai là nội gián của đối phương hay không.

Đối phương biết thân phận của cô mà còn dám xuống tay, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Bắc Vũ Đường cũng sẽ không ký gửi hy vọng trên người khác, chỉ có thể tự chuẩn bị trước......

Cô tìm một cái hộp trong phòng ngủ ra, trong đó là thuốc mê, phấn ngứa, dịch tê mỏi điều chế lúc còn ở cùng Tô Nhu.

Mấy thứ này không thể mang đi, đối phương nhất định sẽ khám người. Bắc Vũ Đường tháo nhẫn đá quý trên tay xuống, thay cái nhẫn đặc chế của mình vào, lại đặt mấy cây châm đã tẩm dịch tê mỏi của mình vào nhẫn.

Chuẩn bị sẵn sàng rồi, cô mới đứng dậy rời đi, nhưng cô không đóng hẳn ngăn kéo mà lộ ra một khe hở.

“Phu nhân định ra ngoài?” Hầu gái tiến lên hỏi.

“Ừ.”

“Để tôi sắp xếp lái xe.”

“Không cần, tôi tự mình lái xe ra ngoài mua ít đồ, sẽ về ngay. Lát nếu Phong Dực hỏi thì bảo anh ấy là tôi ra ngoài mua đồ.”

“Vâng.”

Bắc Vũ Đường lái xe rời khỏi biệt thự, sau khi tiến vào nội thành, cô đi thẳng đến trung tâm thương mại thành Bắc.

Cô vừa đến, di động đã lập tức vang lên.

“Giờ cô lái xe về Tây Giao.”

“Anh......”

Không chờ Bắc Vũ Đường nói gì, đối phương đã tắt cuộc gọi. Bắc Vũ Đường nhìn xung quanh một lượt, người đến người đi, không biết đối phương trốn tránh ở góc nào.

Cô ngoài sáng, địch trong tối, nhất cử nhất động đều bị người nọ giám thị.

Bắc Vũ Đường lại khởi động xe, đi về phía Tây Giao, đi theo hướng mà đối phương chỉ, cuối cùng dừng lại trước một nhà máy bỏ hoang.

Nhà máy cũ nát, cửa sắt rỉ sét, hai bên đường đầy cỏ dại, chiếc xe hơi màu đen dừng trước cửa nhà xưởng trở thành vật bắt mắt nhất.

Bắc Vũ Đường quan sát địa hình xung quanh, âm thầm xem kẻ theo dõi đang ở góc nào, không tìm thấy người, lại phát hiện camera theo dõi.

Đúng lúc này, di động vang lên.

“Tôi tới rồi.”

“Giờ cô lái chiếc xe hơi màu đen kia, trên chiếc xe có hướng dẫn đường để cô tới đây. Để di động và các đồ vật khác lại.”

Người nọ nói xong, hoàn toàn không cho Bắc Vũ Đường cơ hội mở miệng, trực tiếp ngắt điện thoại.

Cô để di động và túi xách vào xe, sau đó lên chiếc xe hơi màu đen khá cũ. Cô cũng không ngồi vào ngay mà kiểm tra xe một lượt trước, xác định đối phương không động tay động chân rồi thì mới ngồi vào trong.

Trong xe có sẵn một chiếc di động, bản đồ dẫn đường, ngoài ra không còn gì cả.

Khởi động xe, mở bản đồ, trên đó đã đánh dấu vị trí. Bắc Vũ Đường dựa theo bản đồ, từ từ lái xe rời khỏi Tây Giao.

Vòng đi vòng lại, cô lại về thành Đông, dựa theo đánh dấu, đi dọc theo quốc lộ vùng duyên hải, cuối cùng dừng ở núi Kê Minh.

Núi Kê Minh ngày thường người đến kẻ đi, hôm nay lại không có một ai.

Khi xe dừng lại, chiếc di động kia vang lên.

Bắc Vũ Đường xuống xe, nhận điện thoại, ánh mắt quét khắp nơi, không nhìn thấy ai, lại thấy được camera cách đó không xa. Cô nhìn chằm chằm cái camera, dường như thông qua nó nhìn thấy người phía sau.

“Tôi tới rồi, giờ có thể nói cho tôi các người ở đâu?”

“Đi về bên trái, nhìn thấy nhà gỗ nhỏ ở vách núi phía trước không?”

“Thấy.”

“Đi qua đi.”

Bắc Vũ Đường dựa theo chỉ thị của người nọ, đi đến trước nhà gỗ.

“Đẩy cửa ra.” Người đàn ông ra lệnh.

Bắc Vũ Đường đẩy cửa ra, mùi tanh của biển nhàn nhạt ập vào mặt. Đột nhiên, một bóng đen từ trong căn phòng tối tăm vọt qua, cô theo bản năng nhấc chân đạp qua.

Bóng đen kia bị đá bay, phát ra tiếng kêu rên.

'Lạch cạch', đèn trong nhà sáng lên, Bắc Vũ Đường nâng tay che mắt, thích ứng lại thì thả tay, nhìn thẳng về phía trước.

Tô Nhu bị trói chặt trên ghế, bên cạnh là một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng.

“Không tệ, dám tới đây một mình, xem ra cô ta rất quan trọng với cô.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông đeo mặt nạ vang lên trong nhà gỗ.

Lúc này, người quỳ rạp trên đất từ từ bò dậy, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.

Bắc Vũ Đường thấy gã, đôi mắt hơi nheo lại.

Người đàn ông đeo mặt nạ cười khẽ, “Phong phu nhân, thấy người tình cũ có vui không, có ngạc nhiên không?”

“Nói đi, mục đích gọi tôi tới đây, là vì muốn dùng tôi áp chế Phong Dực hay là vì chính tôi?” Bắc Vũ Đường dời mắt khỏi Lê Xuyên, nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ.

Người đàn ông này có thể đưa Lê Xuyên ra đây, hơn nữa bên họ còn không nhận được bất kỳ thông tin gì, đủ thấy người này không đơn giản, vì chuyện lần này, chắc chắn chúng đã chuẩn bị hồi lâu.

“Ha hả. Phong phu nhân đúng là sảng khoái. Con người tôi không thể thấy hai người yêu nhau bị chia cắt. Hôm nay tôi cố ý mời Lê Xuyên đến là vì để Phong phu nhân và Lê Xuyên có thể tâm sự.”

Ánh mắt Lê Xuyên nhìn Bắc Vũ Đường đầy điên cuồng.

Gã há mồm với Bắc Vũ Đường, chỉ ngón tay vào đầu lưỡi đã bị cắt trong khoang miệng, y y ô ô, đáy mắt đầy hận thù.

Nếu một người phụ nữ bình thường thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị kinh hách, nhưng mà Bắc Vũ Đường còn đã từng thê thảm gấp trăm lần như vậy nên cô chẳng có phản ứng gì cả.

Biểu cảm bình tĩnh của cô kích thích Lê Xuyên, khiến gã điên cuồng nhào tới, lại bị cô tránh đi. Thấy gã còn muốn nhào lên, Bắc Vũ Đường bắt lấy tay hắn, trở tay vung, khiến gã ngã xuống đất.

Người đàn ông đeo mặt nạ vỗ tay, “Phong phu nhân đúng là Phong phu nhân, giờ thấy người tình thê thảm như vậy mà vẫn thờ ơ như vậy, đúng là không phân cao thấp với Phong tổng.”

“Anh nhầm rồi, tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì chứ đừng nói đến hai chữ người tình. Xem ra tin tức của anh có sai lệch.” Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.

Người đàn ông đeo mặt nạ cũng không muốn cãi nhau với cô về vấn đề này, “Phong phu nhân không có tình cảm với hắn, vậy cô ta thì sao?”

Người đàn ông đeo găng tay, nhẹ nhàng vuốt qua mặt Tô Nhu, Tô Nhu muốn tránh đi, người nọ lại nắm chặt hàm dưới của cô ấy, khiến cô ấy không thể động đậy.

Bắc Vũ Đường muốn kéo dài thời gian, nhưng đối phương không cho cô cơ hội này.

Bắc Vũ Đường hỏi, “Mục tiêu của anh là tôi, tôi đã tới nơi này, cô ấy không còn tác dụng ưnã.”

Người đàn ông đeo mặt nạ cười khẽ một tiếng, “Sao lại không có tác dụng? Có cô ta, cô mới ngoan ngoãn nghe lời tôi nói.”

“Nói đi. Anh muốn tôi làm gì mới buông tha Tô Nhu?”

Nếu không kéo dài được thời gian vậy thì dứt khoát xử lý nhanh rồi từ từ tìm kiếm cơ hội phản kích.

Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn Lê Xuyên, ra lệnh, “Qua bên kia lấy dây thừng tới, trói cô ta vào ghế.”

Hắn chỉ vào cái ghế không duy nhất trong nhà gỗ.

“Trói tôi cũng được. Nhưng có phải anh nên thả Tô Nhu rồi không? Chúng tôi ở đây, nếu tới đây rồi thì cũng đâu có đi được.”

Tô Nhu liên tục lắc đầu với Vũ Đường, vì miệng bị dán băng nên chỉ có thể liên tục ô ô.

Người đàn ông đeo mặt nạ cười nhạo, “Không phải do cô.”

Lê Xuyên tiến lên, Bắc Vũ Đường lùi lại.

Người đàn ông đeo mặt nạ rút một con dao từ hông ra, kề trên cổ Tô Nhu, “Nếu cô dám cử động, con dao trong tay tôi sẽ cắt đứt yết hầu của cô ta.”

“Ô ô ô......” Tô Nhu liều mạng kêu với Vũ Đường, ánh mắt vội vàng.

Người đàn ông đeo mặt nạ dịch con dao ra trước, vệt máu xuất hiện trên cần cổ trắng nõn.

“Tô Nhu, đừng cử động.”

Tô Nhu cảm giác được cơn đau từ cổ truyền tới, dừng giãy giụa.

Người đàn ông đeo mặt nạ cho Lê Xuyên một ánh mắt, Lê Xuyên cười âm lãnh tiến về phía Bắc Vũ Đường.

Lần này Bắc Vũ Đường không động, để mặc Lê Xuyên trói chặt mình trên ghế.

Trói chặt Bắc Vũ Đường xong, Lê Xuyên lấy cái hộp ở bên ra, bên trong có đủ loại dụng cụ.

Nhìn thấy những dụng cụ này, sắc mặt Tô Nhu đại biến, đôi mắt Vũ Đường hơi nheo lại.

“Lê Xuyên, giờ tôi giao cô ta cho cậu. Cậu muốn trả thù cô ta thế nào thì tùy.”

Người đàn ông đeo mặt nạ dường như sợ gã mềm lòng, mê hoặc, “Cô ta và Phong Dực tra tấn cậu thế nào, hẳn cậu còn nhớ rõ nhỉ. Giờ là cơ hội trả thù tốt nhất của cậu.”

“Phong Dực quan tâm cô ta nhất, cậu quay video tra tấn vợ hắn, hắn thấy rồi nhất định sẽ cực kỳ đau khổ. Đây là trừng phạt tốt nhất với Phong Dực.”

“Để người trên toàn thế giới này nhìn xem vợ của gia chủ Phong gia bị người làm nhục như thế, mà Phong Dực lại bất lực, người đời sẽ nghĩ hắn thế nào? Bọn họ nhất định sẽ cười nhạo hắn không có năng lực. Mặt mũi của Phong gia cũng sẽ không còn.”

Người đàn ông càng nói, Lê Xuyên càng kích động, càng hưng phấn, cũng càng thêm điên cuồng, khát máu.

Người đàn ông vừa lòng nhìn gã, “Giờ giao sân khấu cho cậu, tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng đấy.”

Lê Xuyên mở hộp, rút từng cây châm ra, tiến lại gần Bắc Vũ Đường.

Người đàn ông đeo mặt nạ đứng bên dạy gã cách dùng, thật ra cũng đang ám chỉ Bắc Vũ Đường, để cô sợ hãi.

“Cắm châm này vào từng ngón tay của cô ta. Tay đứt ruột xót, cảm giác đó nhất định là cực kỳ đau đớn.”

Lê Xuyên nắm một loạt cây châm mỏng, không biết có phải vì quá hưng phấn hay không, người gã run nhè nhẹ, ngay cả khuôn mặt tái nhợt cũng đỏ ửng vì kích động.

Tô Nhu giãy giụa kịch liệt, nước mắt lăn dài, không ngừng kêu y ô.

“Lê Xuyên, anh đúng là một người vong ân phụ nghĩa. Lúc đó anh rơi xuống nước, tôi không nên cứu anh, để mặc anh chết trong biển rộng, như vậy hôm nay tôi cũng không cần phải chịu tội.”

Lê Xuyên nghe cô nói vậy, biểu cảm kích động và phẫn nộ nhìn cô.

Gã tức giận kêu la, nhưng lại không phát ra được một chữ.

Lê Xuyên nắm lấy tay cô, đâm mạnh cây châm dài vào ngón trỏ của cô, cảm giác đau đớn xuyên tim chạy dọc từ tay đến, khiến cô ứa mồ hôi lạnh.

Tay đứt ruột xót, nỗi đau này còn hơn cả cắt dao lên người.

Bắc Vũ Đường cắn răng, không hô một tiếng.

Người đàn ông đeo mặt nạ thấy vậy, nhắc nhở, “Lê Xuyên, có phải cậu còn có tình cảm với cô ta nên không xuống tay được không?”

Lê Xuyên tức giận trừng người đàn ông đeo mặt nạ, dường như đang phản bác lời hắn.

“Vậy sao cậu xuống tay nhẹ thế? Nhìn xem, cô ta còn chẳng có phản ứng gì kìa.”

Lần này Lê Xuyên rút ra ba cây châm, đâm vào ngón giữa của cô. Gã nghĩ cô sẽ khóc lóc xin tha, đáng tiếc, gã nhầm, gã không chờ được.

Tô Nhu giãy giụa kịch liệt, nước mắt rơi cuồn cuộn.

Cùng lúc đó, một nhóm đại lão thương nghiệp đang tề tụ ở trung tâm hội nghị Bác Đa, người lên tiếng đầu tiên là lão tổng của xí nghiệp tổ chức. Phong Dực nâng mắt nhìn đồng hồ, đã qua ba giờ mà hội nghị này còn chưa kết thúc.

Phong Dực không kiên nhẫn, anh muốn đứng dậy ra khỏi phòng, gọi cho Vũ Đường một cuộc. Điện thoại mãi không có người nhận khiến anh hơi nhíu mày.

Anh gọi lại cuộc thứ hai, vẫn không có người nghe.

Phong Dực không quan tâm đến hội nghị, vội vàng đi về phía cửa, trên dường gặp phải một lão tổng ra cửa hút thuốc.

“Phong tổng đang đi đâu vậy?”

Ông ta còn chưa nói xong, đối phương đã đi thẳng.

Lão tổng kia thấy anh vội vàng rời đi như vậy, mặt đầy nghi hoặc, anh có chuyện gì sao?

Phong Dực gọi điện về nhà, nghe người hầu báo mới biết cô ra ngoài. Anh lại gọi điện cho Tô Nhu, cũng trong trạng thái tắt máy.

Đường Nhi ra ngoài một mình thường đều là đi dạo phố với Tô Nhu.

Hai người đều không gọi được khiến tim anh chìm xuống.

“Lập tức định vị chiếc xe phu nhân đi.” Phong Dực ra lệnh.

Trong nhà gỗ, khi Lê Xuyên đâm châm vào ngón út của Bắc Vũ Đường, gã đột nhiên nghiêng người, đổ ầm xuống đất.

Người đàn ông đeo mặt nạ đang ghi hình, thấy gã ngã xuống thì cũng không tiến lên vội, “Lê Xuyên, Lê Xuyên......”

Không ai đáp lại.

Người đàn ông đeo mặt nạ nghi hoặc nhìn Bắc Vũ Đường, sắc mặt cô trắng bệch, trán cô ướt mồ hôi vì đau đớn, cô bị trói chặt, căn bản không thể nhúc nhích, hẳn là không phải do cô, nếu vậy thì chắc chắn là do chính Lê Xuyên.

Thật là một tên phế vật!

Người đàn ông đeo mặt nạ đến gần Lê Xuyên, ngồi xổm xuống sờ mạch của gã, thấy gã còn thở, có vẻ là ngất rồi.

Hắn duỗi tay bóp huyệt nhân trung của gã, muốn đánh thức gã.

“Tỉnh đi!”

Hắn không ngừng vỗ mặt Lê Xuyên, nhưng gã không tỉnh lại.

Đột nhiên, người đàn ông đeo mặt thấy đầu choáng váng nặng nề, hắn nhận ra gì đó, cố sức cầm dao nhỏ ở bên, lắc lư lảo đảo tiến về phía Bắc Vũ Đường.

“Đi chết đi!” Người đàn ông đeo mặt nạ đâm dao về phía ngực cô. Bắc Vũ Đường dùng sức lực toàn thân đẩy ghế, cả người cả ghế cùng đổ sang một bên.

Người đàn ông đeo mặt nạ đâm thất bại, muốn đâm lại, nhưng cả người đã ngã gục xuống.

Trước khi nhắm mắt, đôi mắt hung ác nham hiểm của hắn tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

Một màn xảy ra chỉ trong nháy mắt, Tô Nhu trừng lớn mắt, hoàn toàn không phản ứng lại.

Nhìn cả hai người đều đã ngã xuống, Bắc Vũ Đường hơi thở ra.

Cô nhìn con dao nhỏ bên chân Tô Nhu, “Nhu Nhi, em đá con dao kia qua chỗ chị.

Tô Nhu gật đầu, cố sức duỗi thảng chân đá dao về phía Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường gian nan cử động thân thể, phí rất nhiều thời gian mới nhặt được con dao lên, nắm trong tay.

Tô Nhu thấy cô không ngừng cứa dao vào giữa tay mình, vì nhiều lần không trúng mà cứa thương tay.

Bắc Vũ Đường dừng lại, bàn tay bị châm run nhè nhẹ, mấy lần suýt làm rơi con dao.

Mỗi lần cô dùng sức, đầu ngón tay đều sẽ đau thấu tim.

Tô Nhu liên tục ô ô, Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, nở nụ cười với cô ấy, “Không sao đâu.”

Tô Nhu nhìn đôi tay cô dính đầy máu tươi, nước mắt lại rơi.

Đều do mình, nếu không phải do mình, chị Vũ Đường sẽ không chịu tội như vậy!

Nửa giờ sau, dây thừng trên tay bị cắt đứt. Bắc Vũ Đường lại cắt đứt dây thừng trói chân ra, rồi đi đến trước mặt Tô Nhu, xé rách băng dính trên miệng cô ấy.

“Vũ Đường, em xin lỗi, là em hại chị.”

Bắc Vũ Đường không biết lấy từ đâu ra một viên thuốc cỡ hạt gạo, nhét vào miệng.

“Uống thuốc này trước. Nếu không, em cũng sẽ giống họ.”

Bắc Vũ Đường đã trộm bôi bột thuốc mê lên người trước khi vào nhà gỗ, loại bột thuốc mê này sẽ phát tán trong không khí, không màu không mùi, không dễ phát hiện.

Khuyết điểm duy nhất là thời gian phát tác quá dài, không thể phát tác ngay, nhưng loại thuốc mê này dùng khá tốt, cũng có thể đánh bất ngờ.

Bắc Vũ Đường nhìn cô ấy khóc mãi, “Em đừng tự trách. Hơn nữa, nói đúng ra là chị liên lụy đến em. Nếu em không quen chị, họ sẽ không xuống tay với em. Người nên áy náy và tự trách là chị. Em cứ khóc như vậy, chị sẽ thấy càng khó chịu hơn.”

Tô Nhu hít mũi, “Em không nói lại chị.”

Cô ngồi xổm xuống cởi dây thừng trên chân Tô Nhu, vừa cởi được nửa thì nghe cô ấy hoảng sợ hét, “Vũ Đường, cẩn thận!”

Bắc Vũ Đường vô thức muốn tránh sang bên, như vậy sẽ tránh được đòn tập kích phía sau, nhưng nếu cô cử động, Tô Nhu sẽ gặp nguy hiểm.

Trong nháy mắt, Bắc Vũ Đường đã đưa ra quyết định cuối cùng, cô hơi nghiêng người sang bên, tránh đi phần yếu, khi con dao đâm vào bụng, cô nhấc chân đá về phía người đằng sau.

Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.

Tô Nhu cuối cùng thoát được trói buộc, vội nhào về phía cô.

Bắc Vũ Đường nhận ra người đàn ông đeo mặt nạ đang cố sức bò dậy, “Nhu Nhi, nhặt dao lên, giết hắn!”

Cô không đoán được thuốc mê chỉ gục được hắn một thời gian ngắn như vậy.

Nếu hôm nay hắn không chết, người chết sẽ là các cô!

Đầu Tô Nhu như hồ nhão, nghe theo lệnh cô, nhặt con dao trên đất lên.

“Thật... Thật sự phải giết hắn sao?” Bàn tay nắm lấy con dao của Tô Nhu run rẩy.

Bắc Vũ Đường thấy cô ấy sợ như vậy, “Đưa dao cho chị.”

Tô Nhu nhìn cô đang không ngừng chảy máu, lắc đầu, “Không cần, em làm được.”

Cô ấy cắn răng, đâm về phía người đàn ông đeo mặt nạ.

Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn chịu tác dụng của thuốc mê, vừa rồi hẳn là do hắn cố gắng chống cự. Các cô cần nhân dịp thuốc mê chưa hết tác dụng mà giải quyết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.