Tác giả: Vân Phi Mặc
Tô Nhu tiến lên, đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của người đàn ông đeo mặt nạ, đáy lòng có chút chột dạ.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhân lúc cô ấy ngây người, nhào lên muốn cướp con dao trong tay cô ấy, Tô Nhu hoảng sợ hét lên một tiếng, con dao trong tay đâm lung tung về phía trước, đâm trúng ngực người nọ, máu tươi phun tung tóe, giọt máu ấm áp bắn lên mặt khiến Tô Nhu kinh sợ.
Cô ấy lùi người về sau, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ từ từ ngã xuống.
Cô ấy cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy máu tươi của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mình giết người, mình giết người rồi.”
“Nhu Nhi.” Bắc Vũ Đường ôm bụng.
Tô Nhu bừng tỉnh, thấy Bắc Vũ Đường cả người máu tươi, sự sợ hãi sau khi giết người bị áp xuống.
“Vũ Đường.”
Bắc Vũ Đường chỉ vào cái hộp, bên trong có nhiều đồ dùng để tra tấn, nhưng cũng có mấy thứ có thể dùng tạm.
“Lấy mảnh vải trong đó ra đây cho chị.”
Tô Nhu lập tức lấy vải ra, “Giờ em phải làm thế nào?”
Bắc Vũ Đường tự mình quấn lại vết thương, Tô Nhu ở bên giúp đỡ.
“Chị cần phải đến bệnh viện khám.”
“Bên ngoài có xe.”
“Làm sao bây giờ?” Tô Nhu nhìn hai người trên đất, một người còn đã bị mình giết. Nếu bị phát hiện, mình có phải ngồi tù không?
Bắc Vũ Đường lấy di động trong lòng ra, gọi cho Phong Dực, điện thoại nhắc nhở là thiếu tiền. Di động này chỉ có thể nhận cuộc gọi chứ không thể gọi đi.
“Nhu Nhi, em tìm di động trên người họ.”
“Được.”
Tô Nhu lật Lê Xuyên trước, trên người gã chẳng có gì. Khi đi về phía người đàn ông đeo mặt nạ, cô ấy hơi do dự, cố gắng khắc chế sự sợ hãi.
“Nhu Nhi, trên bàn có di động.”
Tô Nhu cầm di động trên bàn, đưa cho Bắc Vũ Đường.
Lại gọi cho Phong Dực, có rung, nhưng bên kia không có ai nghe.
Bắc Vũ Đường cầm di động theo, “Đi thôi.”
Tô Nhu đỡ Vũ Đường, hai người ra khỏi nhà gỗ.
Tô Nhu đỡ Bắc Vũ Đường ngồi ở ghế sau, mình thì ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe. Bắc Vũ Đường lại gọi vào số của Phong Dực, điện thoại vẫn luôn trong trạng thái không nhấc máy.
Hẳn là trong hội nghị, điện thoại đều đặt tắt tiếng.
Bắc Vũ Đường nhắn cho anh một tin nhắn.
[Lê Xuyên ở núi Kê Minh, có người muốn đối phó anh, chú ý người bên cạnh. Đường.]
Tô Nhu thấy sắc mặt cô ngày càng kém, “Vũ Đường, chị cố gắng lên.”
Cô ấy dẫm chân ga, xe bắt đầu tăng tốc.
“Vũ Đường, hình như đằng sau có xe đuổi theo chúng ta.” Tô Nhu nhìn qua gương chiếu hậu thấy đằng sau có một xe đang nhanh chóng đuổi theo phía họ.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua xe phía sau, đó là chiếc xe dừng ở núi Kê Minh.
Xem ra Lê Xuyên đang đuổi theo.
Đáng chết, hiệu quả của thuốc mê này sao kém thế!
“Vũ Đường, ngồi chắc. Em tăng tốc đây.”
Trong giây phút sinh tử, Tô Nhu chỉ có thể cắn chặt răng mà đua xe. Tốc độ xe dần tăng lên, đoạn đường này là đoạn đường quốc lộ vùng duyên hải, chỉ cần sơ ý sẽ chệch khỏi đường, rơi xuống biển.
Tô Nhu chưa từng lái xe, nhanh chóng bị chiếc xe màu đen phía sau theo kịp. Bắc Vũ Đường nhìn thấy người ngồi ghế phụ không phải Lê Xuyên mà là người đàn ông đeo mặt nạ.
“Nhu Nhi, nghe chị chỉ. Đánh tay lái sang bên trái một chút rồi nhấn ga.”
Tô Nhu nhìn phía trước là góc cua, nhưng Vũ Đường lại bảo mình nhấn ga, vì tin tưởng Vũ Đường, cô ấy nhắm mắt, hung hăng dẫm mạnh chân ga, chiếc xe cấp tốc hất đuôi, nhẹ nhàng vượt qua khúc cong.
Thành công một lần, Tô Nhu bắt đầu nghe theo Bắc Vũ Đường chỉ huy, dần kéo dài khoảng cách với xe đằng sau.
“Vũ Đường, chúng ta cách xa họ rồi!” Tô Nhu vui vẻ, nhưng thấy sắc mặt của Bắc Vũ Đường, nụ cười biến mất.
“Tiếp tục duy trì, nếu không chiếc xe kia sẽ mau chóng đuổi kịp.” Giọng của Vũ Đường rõ ràng đã yếu hơn lúc trước, nói một câu đó thôi cũng có vẻ đã cố hết sức rồi.
Tô Nhu rất nôn nóng, không tự giác dẫm chân ga.
“Cẩn thận, đánh lái sang phải!” Bắc Vũ Đường vội vàng nhắc nhở.
Xe sượt qua sát vách đá, suýt thì đâm phải tảng đá phía trước.
“Em xin lỗi.”
“Không sao, em tập trung lái xe, đừng nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, tiếng di động vang lên, Bắc Vũ Đường nhìn dãy số, nhấn nghe.
“Đường Nhi, em đang ở đâu?”
Vừa nối máy, giọng nói nôn nóng của Phong Dực đã truyền đến.
“Bọn em đang ở quốc lộ vùng duyên hải núi Kê Minh, em......”
'Pằng!'
Một tiếng súng vang lên dọa cả Tô Nhu và Bắc Vũ Đường.
Phong Dực tất nhiên cũng nghe thấy tiếng súng kia, trong lòng căng thẳng.
“Bảo vệ tốt bản thân, anh lập tức tới ngay.”
Bắc Vũ Đường không có thời gian nói chuyện với Phong Dực, bởi vì người đằng sau đã điên cuồng bắn súng về phía xe cô.
“Nằm sấp xuống!”
Tô Nhu vừa nằm sấp xuống thì một viên đạn đã bắn xuyên qua cửa kính phía sau, hướng về ghế điều khiển, dừng tại kính trước.
Nếu cô ấy cúi chậm một giây thôi, viên đạn đó sẽ xuyên qua đầu cô ấy.
“Tập trung lái xe.”
Giọng Bắc Vũ Đường suy yếu, nhưng không hiểu sao lại khiến Tô Nhu cảm thấy rất an tâm.
Bởi vì đạn bắn dày đặc, xe phía sau dần đuổi theo kịp. Tô Nhu lại lần nữa tăng tốc, các cô vừa phải tránh đạn không ngừng bắn tới, vừa phải tận lực cách xa xe phía sau.
Cùng lúc đó, Phong Dực nghe tiếng súng dày đặc truyền qua điện thoại cùng với tiếng thắng xe, cả trái tim đều bị treo lên cao.
Từng chiếc xe hướng thẳng về phía núi Kê Minh, các phương tiện lưu thông và người đi đường thấy trận thế ấy thì không khỏi ghé mắt.
Phong Dực lái xe rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy có trận gió thổi qua, nhưng nhìn lên thì xe đã không còn.
Bên kia, Bắc Vũ Đường rơi vào nguy hiểm.
Xe đừng sau đã đuổi kịp và vượt lên. Bắc Vũ Đường nhìn hướng khẩu súng lục nhắm, nhận ra hắn muốn bắn vào bình xăng. Bình xăng mà bị bắn trúng, hai cô chắc chắn sẽ chết.
Bắc Vũ Đường vội vàng hô, “Đánh lái về bên phải nửa vòng!”
Tô Nhu tạm dừng một lát, sau đó đánh lái, viên đạn không bắn trúng bình xăng, nhưng không hiểu thế nào lại xui xẻo bắn trúng lốp xe, giờ tốc độ của xe đang rất nhanh nên cả thân xe đều bị văng đi.
“A!” Tô Nhu sợ hãi kêu.
Cả người Bắc Vũ Đường văng lên đập vào tựa lưng của ghế trước, khi rơi xuống, phản ứng đầu tiên của cô là mở cửa xe. Di động rơi trong góc truyền đến giọng nói nôn nóng của Phong Dực, “Đường Nhi, Đường Nhi!”
......
'Ùm'~~
Người và xe cùng rơi xuống biển, lập tức chìm xuống.
Sau khi rơi xuống nước, Bắc Vũ Đường cố sức mở cửa xe, kéo Tô Nhu từ bên trong ra.
Tô Nhu vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt đã thay đổi.
Vừa kéo ra, Bắc Vũ Đường vội ôm Tô Nhu bơi về phía bờ. Vừa lộ đầu ra đã có viên đạn bắn tới.
Tên này đúng là cẩn thận, dù cô đã rơi xuống nước rồi mà hắn vẫn không yên tâm.
Cô ở trong nước lâu thì không có vấn đề gì, nhưng Tô Nhu thì không kiên trì được.
Bắc Vũ Đường kéo Tô Nhu ra biển, dù hắn có súng thì cũng không làm gì được.
Vừa bơi được một đoạn, Bắc Vũ Đường thấy được đá ngầm cách đó không xa nên đặt Tô Nhu lên trên, lúc này Tô Nhu đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Bắc Vũ Đường nhìn hai chân mình bây giờ mới từ từ biến thành đuôi cá.
Hai chân cô không hề biến thành đuôi cá ngay khi vừa gặp nước biển.
“Minh, chuyện này là sao?”
[Ký chủ, việc này cô cần tự tìm hiểu. Mặt khác, nhắc nhở hữu nghị, vùng vịnh này thường xuyên có cá mập. Ký chủ cẩn thận kẻo trở thành mỹ nhân ngư đầu tiên chết trong hàm cá mập nhé.]
Minh đã nhắc nhở, Bắc Vũ Đường cũng không dám trì hoãn, cần phải đưa Tô Nhu lên bờ. Hồi tưởng lại, ven vùng duyên hải không có người ở.
Giờ là ban ngày, xung quanh không phải bãi tắm thì là làng chài, những nơi đó đều là nơi có nhiều người. Cô bây giờ tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt người khác.
Bắc Vũ Đường một đường kéo Tô Nhu tránh con người, nếu thấy có người, cô sẽ kéo Tô Nhu xuống nước, độ khí cho cô ấy, tránh cô ấy hít thở không thông mà chết.
Khi thấy đá ngầm, Vũ Đường đặt tạm Tô Nhu ở đó, còn mình thì đi tìm nơi thích hợp để lên bờ.
Bắc Vũ Đường mới bơi được một đoạn thì đã nghe tiếng có người gào, “Cá mập đến!”
Bắc Vũ Đường nhìn quanh, quả nhiên thấy một con cá mập rất lớn đang bơi về phía mình.
Nhất định nó đã bị mùi máu chảy ra từ cô hấp dẫn.
Bắc Vũ Đường lập tức bơi thật nhanh ra biển.
Người ở trên biển thấy con cá mập kia đang bơi về phía đất liền, lại đột nhiên chuyển hướng bơi ra biển.
Tốc độ của cá mập rất nhanh, Bắc Vũ Đường chỉ có thể cố gắng tăng tốc.
Bắc Vũ Đường không biết mình đã bơi bao lâu, cũng không biết mình đã bơi tới nơi nào, miệng vết thương đau đớn khiến thể lực của cô cạn dần, nhưng truy binh phía sau khiến cô không dám dừng lại.
Một khi dừng lại, cô thật sự sẽ trở thành mỹ nhân ngư đầu tiên chết trong miệng cá mập mà Minh nói mất.
Nếu cô không bị thương, với tốc độ bình thường của mỹ nhân ngư ở trong biển, không loài cá nào có thể đuổi kịp, vậy nên, chỉ cần có cơ hội chạy trốn, không có mỹ nhân ngư nào sẽ chết trong miệng cá cả.
Chạy trốn toàn lực trong thời gian dài, trên người lại có vết thương, nên thể lực của cô hao tốn quá nghiêm trọng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Không được, nếu tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ trở thành đồ ăn của cá mập mất!
“Minh, có đạo cụ gì giúp thoát khỏi con cá mập kia không?”
[Cô có thể tiêu phí 40 điểm để đổi một lần chiếu cố may mắn.]
“Đổi.”
[Đổi thành công, có chiếu cố may mắn, có dùng luôn không?]
“Dùng.”
[Ký chủ còn 2313 điểm, chi trả 40 điểm, còn thừa 2273 điểm.]
Sau khi đổi thành công, nơi xa có ba con cá voi bơi lại, chúng nó cảm nhận được mỹ nhân ngư gặp nguy hiểm nên bơi về phía cô. Ba con cá voi xuất hiện nên con cá mập vẫn luôn đuổi theo phía sau chỉ có thể quay đầu rời đi.
“Chị bị thương?” Một con cá voi con vây quanh Bắc Vũ Đường, hỏi cô câu này.
“Đúng vậy. Có phải các em có thể mang chị vào đất liền không?” Bắc Vũ Đường hiện giờ không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể dựa vào chúng nó.
“Đất liền nguy hiểm lắm, không thể đi.”
“Làm ơn.” Bắc Vũ Đường cuối cùng chỉ cố gắng nói xong được câu đó rồi ngất xỉu.
Đến khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một sơn động, ngoài động là biển rộng mênh mông vô bờ. Lúc này bên ngoài đen nhánh, nhưng trong mắt cô lại vô cùng rõ ràng.
Sóng biển dập dềnh ánh trăng bạc, tựa như khoác lên mình một tấm lụa bạc.
Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương trên bụng mình, chưa lành.
Năng lực tự chữa lành của mỹ nhân ngư rất mạnh, đặc biệt là khi ở trong biển, nhưng trước mắt, miệng vết thương của cô vẫn đang đau.
“Chít chít chít chít.” (Sao cá voi mà kêu như chuột vậy nè:()
Một con cá voi con ló đầu ra từ mặt biển, nhìn thấy cô đã tỉnh thì kêu ríu rít không ngừng.
“Chị còn sống, chị còn sống.”
“Ừ. Giờ chúng ta đang ở đâu?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Cá voi con nghiêng đầu, “Trong biển đó.”
Ặc......
Lời này khiến Bắc Vũ Đường bội phục!
Cá voi con thấy cô tỉnh thì rất vui, chít chít, “Em cứ nghĩ chị sẽ không bao giờ tỉnh lại như lời các tộc nhân khác nói. May mà em quay lại.”
Nửa câu trước nghe hiểu, nửa câu sau thì người bình thường nghe không hiểu.
Bắc Vũ Đường hiểu ý nó, ba con cá voi nghĩ là cô đã chết nên an táng cô ở sơn động này. Cá voi con hôm nay tới đây muốn thăm cô, không ngờ cô đã 'sống' lại.
“Cá voi con, đã qua mấy đêm rồi?”
Vốn ngôn từ của cá voi con khá ít, nói chuyện khó hiểu quá thì không được, chỉ có thể dùng một số từ chúng nó hiểu để biểu đạt.
Cá voi con nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, dường như đang tính ngày, miệng còn chít chít đếm, “Một, hai, ba. Là ba đêm đó.”
Ba đêm rồi?!
Bắc Vũ Đường có chút giật mình, không biết Phong Dực có tìm được Tô Nhu không.
Cô mất tích, nhất định anh rất lo lắng.
Không được, cô nhất định phải quay về!
Bắc Vũ Đường vội vàng, nhưng cũng biết miệng vết thương của mình còn chưa khỏi hẳn, nếu lại gặp cá mập thì chỉ sợ sẽ khó thoát được.
Cô cố gắng đè cảm giác vội vàng xuống, chỉ có thể dưỡng thương cho khỏi hẳn đã.
Ba ngày mà vết thương ở bụng còn chưa khỏi hẳn, nếu là lúc trước, hẳn là đã khỏi ngay trong ngày rồi.
Bắc Vũ Đường nhận ra được thân thể này đã có vấn đề, vấn đề này khiến cô cảm thấy bất an.
Chắc là vì cô đã sống trên bờ quá lâu nên mới như vậy?
Cô nhớ lại ký ức của nàng mỹ nhân ngư, trong trí nhớ của cô ấy không có đoạn nào liên quan đến vấn đề này.
Vấn đề này tạm thời đặt sang một bên trước, Bắc Vũ Đường nhìn cá voi con, “Em có thể giúp chị một việc được không?”
Cá voi con gật gật đầu nhỏ, “Chúng ta là bạn.”
“Giúp chị tìm một loại cỏ màu lam.”
“Màu lam là gì?” Cá voi con đong đưa cái đầu cồng kềnh của mình.
“Là màu này này.”
Cô chỉ tay về mái tóc màu lam và đuôi cá.
Cá voi con đã hiểu, gật cái đầu to.
Bên kia, Phong Dực biết tin các cô rơi xuống biển, phái vô số thuyền tìm kiếm trên biển. Đồng thời lại tìm kiếm ở vùng duyên hải.
Ban đêm, Tô Nhu được đội cứu hộ tìm được, lại không tìm được Vũ Đường.
Điều này khiến Phong Dực cực kỳ táo bạo.
Bọn họ mở rộng phạm vi tìm kiếm, hướng ra biển.
Ba ngày, suốt ba ngày không ngủ không nghỉ, vô số thuyền tìm kiếm trên biển rộng.
Mọi người đều rõ, khả năng sống sót của Bắc Vũ Đường không cao.
Huống chi, khi họ điều tra, phát hiện vùng vịnh nơi tìm được Tô Nhu thường xuyên xuất hiện cá mập. Rất nhiều người đều suy đoán, có lẽ Bắc Vũ Đường đã chết trong miệng cá mập.
Mọi người cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không ai dám nói ra trước mặt Phong Dực.
Mọi người không ôm hy vọng gì, nhưng Phong Dực lại không từ bỏ, anh không hề từ bỏ. Đội cứu hộ đi theo vẫn luôn phiêu bạc trên biển.
Bên kia, cá voi con ngậm hải tảo màu lam xuất hiện ở cửa động, vui vẻ lắc cái đầu to, kêu chít chít, hải tảo rơi xuống, nó lại nhanh chóng ngậm lại, cái đầu to cọ cọ đuôi cá màu lam.
Bắc Vũ Đường nhìn cây cỏ kia, rõ ràng là màu xanh lục.
“Không phải loại này.”
Cá voi con nghiêng đầu, mở to đôi mắt đen, ngây thơ mờ mịt nhìn cô.
Bắc Vũ Đường chỉ vào đuôi cá, “Muốn màu như này nè.”
Cá voi con nhìn chằm chằm đuôi cá hồi lâu mới tỏ vẻ đã hiểu, vung đuôi cá lặn xuống biển.
Mấy giờ sau, cá voi con vui vẻ quay lại, lắc lắc đuôi cá, nhả cỏ trong miệng ra. Bắc Vũ Đường nhìn cỏ kia, vẫn không phải thứ cô cần.
Cá voi con biết mình lại tìm nhầm, lập tức lặn đi tìm tiếp.
Mấy lần như vậy, Bắc Vũ Đường có thể xác định, hẳn cá voi con không phân biệt được màu sắc.
Chờ nó tìm được, có khi miệng vết thương của cô đã tự khỏi rồi.
Bắc Vũ Đường muốn mau chóng trở về, cô lo cho Phong Dực, lo anh sẽ làm ra chuyện gì mất trí. Bắc Vũ Đường thử mình xuống biển tìm, rui rủi thế nào lại gặp phải cá mập. Trong quá trình chạy trốn, miệng vết thương lại vỡ ra.
Con cá mập kia vẫn là con cá mập đuổi theo cô lúc trước.
Đây là oan gia ngõ hẹp, hay là do nó vẫn luôn bơi xung quanh, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ vậy nhỉ?
Cá voi con nhìn miệng vết thương của cô lại nứt ra, kêu ríu rít mãi, đầu to lắc lại lắc, mặt biển cũng cuộn sóng lớn.
“Chị không thể ra ngoài. Em sẽ tìm được.”
“Em sẽ tìm.”
“Thật đấy, em sẽ tìm được!”
......
“Chị không ra, chị không ra.” Bắc Vũ Đường nhanh chóng ngắt ngang tiếng kêu la của nó.
Cá voi con thấy cô đồng ý, càng ra sức tìm cỏ biển màu xanh lam kia.
Bắc Vũ Đường đồng ý với cá voi con, chỉ bơi quanh cửa động, không dám bơi xa.
Miệng vết thương trên người cô tuy khép lại chậm, nhưng cũng đã dần khép lại, nhưng vẫn còn cần một thời gian nữa mới khỏi hẳn được.
Một nhà ba con cá voi nỗ lực không ngừng, cuối cùng cũng tìm được loại cỏ tản ra ánh sáng lam ở sâu trong biển. Loại cỏ này có thể thúc đẩy miệng vết thương khép lại, là thảo dược mà tộc nhân ngư hay dùng nhất.
Cá voi con bơi quanh cửa động, măt nhìn Bắc Vũ Đường nhai nát cây cỏ kia rồi đắp lên miệng vết thương.
“Như vậy là sẽ khỏi sao?” Cá voi con tò mò nhìn bụng cô.
“Đúng vậy.”
“Vậy sau này em bị thương cũng có thể làm vậy, đúng không?”
Chúng nó bị thương đều chờ tự lành, nếu lành thì tiếp tục sống, còn nếu không thì chỉ có thể lặng lẽ chờ chết.
“Đúng vậy.”
Cá voi con rất vui, “Sau này em không sợ bị thương không khỏi nữa!”
Bắc Vũ Đường vuốt cái đầu to của nó.
Đắp thuốc ba ngày, vết thương do dao khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Đến ngày thứ bảy, bụng cô đã khỏi hẳn.
Cá voi con nghe cô phải đi, nhìn cô lưu luyến.
“Chị thật sự muốn lên đất liền sao?”
“Ừ, chị muốn đi.”
“Em nghe đồng loại nói, đất liền nguy hiểm lắm.”
“Chị có đồng loại đang ở đó chờ.”
“Lợi hại thật đấy! Chị có đồng loại ở trên đất liền!” Đôi mắt to tròn của cá voi con tràn đầy sùng bái.