Tác giả: Vân Phi Mặc
Giờ ngọ hôm sau, một cỗ kiệu dừng trước cửa, một nữ tử thanh tú kiều quý bước ra, được nha hoàn nâng vào phủ. Tiền Tri Liễu vừa thấy người đến thì hận ý phủ kín đôi mắt.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ về.
Tiền Tri Liễu nghiêng đầu nhìn về phía Bắc Vũ Đường, đối mặt với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, hận ý trong mắt nàng ấy dần biến mất.
Bắc Vũ Đường thấy nàng ấy đã bình tĩnh lại thì nghiêng đầu nhìn tiểu nhị, mở miệng hỏi, “Nữ tử vừa đi qua là ai vậy?”
Tiểu nhị cười nói, “Nàng ấy là thiên kim của Tạ đại nhân của Tri phủ. Tạ đại nhân này là một vị quan tốt, chỉ là......” Nói đến đây, tiểu nhị tiếc nuối thở dài một hơi.
“Chỉ là thế nào?” Bắc Vũ Đường hỏi.
“Vị Tạ đại nhân này chỉ có một thê tử, không có thiếp thất. Nhưng Tạ phu nhân bao nhiêu năm chỉ sinh được một hài tử là Tạ tiểu thư, nhiều năm qua không con. Tạ phu nhân từng muốn nạp thiếp cho Tạ đại nhân, khai chi tán diệp cho Tạ gia, lại bị Tạ đại nhân từ chối.”
Bắc Vũ Đường nghe đến vậy, không khỏi cảm thán, “Vị Tạ đại nhân này đúng là si tình.”
Trong thời đại này, người có thể làm được như vậy quá ít, giống như là lông phượng sừng lân vậy.
“Đúng vậy đó. Chính vì vậy, Tạ phu nhân càng thêm áy náy, nó cũng thành một nút thắt trong lòng nàng ấy. Mỗi mùng một và mười lăm hàng tháng, Tạ phu nhân đều sẽ đến miếu thờ cầu phúc.”
“Mỗi mùng một và mười lăm đều đi?” Bắc Vũ Đường ra vẻ kinh ngạc hỏi lại.
Tiểu nhị gật đầu, “Đúng vậy, bất kể là nắng hay mưa. Nhưng dù thành tâm cầu phúc như vậy, lại vẫn o được ông trời phù hộ, để nàng ấy lại sinh một hài tử cho Tạ đại nhân.”
Bắc Vũ Đường hàn huyên với tiểu nhị một lát nữa rồi mới rời khỏi trà lâu.
Sau khi rời khỏi trà lâu, Bắc Vũ Đường nhận ra Tiền Tri Liễu rầu rĩ không vui.
“Vũ Đường tỷ, chúng ta còn định ăn không ngồi rồi như vậy đến bao giờ?” Tiền Tri Liễu cau mày, mặt tăm tối.
“Ăn không ngồi rồi?” Bắc Vũ Đường nhướng mày, “May chúng ta có thể đi gặp vị Tạ phu nhân kia một lần.”
“Hả?”
Thay đổi nhanh quá, Tiền Tri Liễu không kịp phản ứng.
“Chúng ta không có bái thiếp, lại không có thân phận, sao gặp Tạ phu nhân được?” Tiền Tri Liễu nghi hoặc hỏi.
Bắc Vũ Đường cong môi, “Chuyện chúng ta làm mấy ngày nay còn không phải vì lấy được bái thiếp sao?”
Tiền Tri Liễu càng hồ đồ, mấy ngày nay các nàng đều ngồi rảnh rỗi uống trà, đi lấy bái thiếp hồi nào?
Bắc Vũ Đường như biết nàng ấy không hiểu, giải thích, “Vừa rồi muội không nghe lời tiểu nhị nói à? Mỗi mùng một và mười lăm, Tạ phu nhân đều đến miếu thờ ở ngoại ô cầu phúc. Mai là mười lăm, có thể đi gặp nàng ấy một lần.”
Tiền Tri Liễu cuối cùng cũng hiểu ý Bắc Vũ Đường, chẳng lẽ mấy ngày nay họ ngồi uống trà chỉ vì mấy câu này thôi hả?
“Vũ Đường tỷ, vì sao chúng ta không hỏi ngay từ ngày đầu? Sao lại lãng phí thời gian như vậy?”
Bắc Vũ Đường cười thần bí, “Đương nhiên là vì quan sát tình huống của Tạ phủ rồi.”
Kỳ thật còn có một mục đích nữa mà Bắc Vũ Đường không tiện nói.
“Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, mai chúng ta sẽ đi gặp vị Tạ phu nhân kia một lần.”
Hôm sau, Bắc Vũ Đường và Tiền Tri Liễu dậy sớm, mới tờ mờ sáng đã đến miếu thờ. Đến khi mặt trời mọc lên, một cỗ kiệu dừng trước cửa miếu.
Một phụ nhân trung niên bước từ kiệu ra, bà mặc xiêm y đơn giản, trang sức đơn giản, cả nha hoàn bên cạnh cũng vậy. Nếu không phải Bắc Vũ Đường nhận ra mấy gia phó của Tạ gia bên cạnh, chỉ sợ sẽ không đoán được phụ nhân này chính là Tạ phu nhân.
“Chẳng lẽ nàng ấy là Tạ phu nhân?” Tiền Tri Liễu nghi hoặc nhìn nữ tử trung niên mộc mạc đến bất ngờ, “Mộc mạc quá rồi.”
Lâm thị ở Phó gia cũng mặc đẹp hơn Tạ phu nhân. Tạ phu nhân là quý phu nhân thật sự lại mặc đơn giản như vậy, đúng là khiến người ta ngạc nhiên.
Bắc Vũ Đường đã sớm tập trung quan sát khuôn mặt Tạ phu nhân.
Kỳ lạ, vì sao nàng lại thấy Tạ phu nhân này quen mắt thế nhỉ, cứ như đã gặp ở đâu rồi vậy.
Bắc Vũ Đường vội vàng tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, xem có phải mình đã bỏ sót gì không. Có lẽ đây là nguyên nhân Tạ Thi Mính nhằm vào nàng. Nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không xác định được ký ức nào liên quan đến Tạ phu nhân.
“Vũ Đường tỷ, giờ phải làm sao?” Giọng Tiền Tri Liễu ngắt ngang dòng suy nghĩ của Bắc Vũ Đường.
“Qua đi rồi tính. Đừng để người ta phát hiện điều gì bất thường.”
Hai người đi theo sau nhóm người Tạ phu nhân, đi về phía chính điện. Tạ phu nhân đến, các hoà thượng trong miếu rất nhiệt tình tiếp đãi, dù sao bao nhiêu năm nay, dù gió mưa bão bùng bà vẫn tới, đủ thấy được sự thành tâm của bà.
Giống như bình thường, Tạ phu nhân quỳ gối trước mặt Phật, thành kính niệm kinh cầu phúc.
Bắc Vũ Đường và Tiền Tri Liễu không nhanh không chậm theo sau bà, khoảng cách không khiến người khác chú ý, cũng sẽ không quá xa để không thấy rõ hành động của bà.
Lúc này, Tạ phu nhân đang nói chuyện với chủ trì.
“Lão nạp thấy sắc mặt phu nhân, hình như có hỉ sự tới.” Trụ trì tuổi đã quá nửa trăm hiền từ nói.
Tạ phu nhân hơi mỉm cười, “Hỉ sự? Ta thì có hỉ sự gì được.”
Trụ trì nhẹ giọng nói, “Phu nhân không ngại rút một quẻ, để lão nạp quan sát?”
Tạ phu nhân không tiện từ chối ý tốt của trụ trì, gật đầu đồng ý. Bà tuỳ ý rút một quẻ trong xiên tre, giao cho trụ trì. Trụ trì nhìn văn tự trên thẻ, cười nói, “Chúc mừng phu nhân, chuyện phu nhân mong muốn sẽ đạt thành.”
“Có ý gì?” Tạ phu nhân vẫn chưa lộ nét vui mừng, mà còn tỏ rõ sự khẩn trương và lo lắng.
“Vừa rồi phu nhân rút quẻ này muốn điều gì, thì năm nay điều đó sẽ có hy vọng trở thành sự thật.” Trụ trì vuốt chòm râu hoa râm, cười tủm tỉm.
Tạ phu nhân khó tin nhìn ông, “Đại sư nói thật sao?”
Bà vừa nghe trụ trì nói có hỉ sự thì không khỏi nghĩ, nếu bà có hỉ thì tốt rồi, nhưng bà đã sắp quá bốn mươi, tuổi này sao còn có thai được nữa.
Nhưng trụ trì bảo bà rút thăm, trong lòng bà không khỏi có hy vọng xa vời nghĩ theo hướng này.
Trước đây, năm nào bà rút thăm thì cũng nhận được một đáp án là thuận theo tự nhiên. Vận mệnh đã dệt sẵn. Hôm nay lại được một lời khác, sao bà không mừng, không khẩn trương cho được, tựa như sợ mình bị ảo giác vậy.
Trụ trì hiền từ nói, “Văn tự trên thẻ đã nói vậy, chỉ là còn cần chờ quý nhân tới cửa thì chuyện tốt của phu nhân mới đạt thành.”
“Quý nhân?” Tạ phu nhân lẩm bẩm một tiếng, nôn nóng hỏi, “Đại sư, quý nhân này có thể tìm ở đâu?”
Trụ trì, “Thiên cơ bất khả lộ. Lúc thời cơ đến, người đó sẽ xuất hiện. Phu nhân cứ an tâm chờ ở nhà là được.”
“Cảm ơn đại sư.” Khuôn mặt Tạ phu nhân không giấu được nét vui mừng, ngay cả nha hoàn theo hầu bên bà cũng cười vui vẻ.
“Lục Nhi, đi thêm chút tiền dầu mè.” Tạ phu nhân nói.
“Vâng, thưa phu nhân.”
Thấy Tạ phu nhân sắp đi, Tiền Tri Liễu thấy hai người vẫn chưa làm gì, có chút sốt ruột, “Vũ Đường tỷ, họ sắp đi rồi, chúng ta mau qua đi!”
Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười, “Không cần. Ta đã có cách tốt hơn.”
Vốn họ định ngẫu nhiên gặp được Tạ phu nhân, tạo một chút phiền toái, xem người này có giống như đồn đãi bên ngoài không. Dù sao thì nữ nhi Tạ Thi Mính của bà rất tàn nhẫn độc ác. Có nữ nhi tàn nhẫn độc ác như vậy, chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi phụ mẫu một hai.
Tính cách của một hài tử liên quan mật thiết đến hoàn cảnh trưởng thành và gia đình.
Trong mắt người ngoài, Tạ gia là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, Tạ tiểu thư là một người thiện lương, ôn nhu, tri thư đạt lý, nhưng người các nàng biết đến lại hoàn toàn ngược lại.
“Cách gì?” Tiền Tri Liễu nghi hoặc.
Bắc Vũ Đường cười thần bí, “Đến lúc đó muội sẽ biết.”
Về đến châu phủ, hai người thấy không ít người đang vội vàng chạy về một phía.
Bắc Vũ Đường ngăn một người hỏi, “Tiểu ca, mọi người đang vội vàng đi đâu vậy?”
Tiểu ca vội nói, “Tạ đại nhân muốn thăng đường xử lý một kỳ án, mọi người đang vội vàng qua xem. Đi chậm chỉ sợ không có chỗ đứng.”
Nói xong, tiểu ca kia vội vàng rời đi.
“Chúng ta cũng đi xem.”
Tiền Tri Liễu gật đầu.
Đây là lần đầu tiên các nàng thấy Tạ đại nhân thăng đường thẩm án từ sau khi đến phủ Vân Châu.
Khi hai nàng đến trước nha môn, chỗ cửa đã chật người, người đến sau hoàn toàn không chen vào được.
“Không nhìn thấy gì cả.” Tiền Tri Liễu nhìn bá tánh đứng chật như nêm bên ngoài.
Bắc Vũ Đường lộ ra nụ cười xấu xa, “Nhìn ta này.”
Bắc Vũ Đường lấy mấy lượng bạc vụn ném về phía đám người, hô lên trong ánh mắt kinh ngạc của Tiền Tri Liễu, “Ai rơi bạc kìa!”
Bá tánh vây xem nghe chữ bạc thì đều quay đầu, thấy mấy viên bạc vụn rơi rụng cách đó không xa. Họ vội chen nhau về phía bạc vụn, không ngừng kêu, “Bạc của ta.” “Bạc của ta.”
Chỗ cửa vừa rồi còn chật ních người, chớp mắt đã không còn mấy ai.
Bắc Vũ Đường thấy tiểu nha đầu còn sững sờ tại chỗ, nhẹ vuốt chóp mũi nàng ấy, cười nói, “Giờ không còn ai rồi, còn không mau qua chiếm chỗ đi, lát họ quay lại rồi là không còn chỗ đâu.”
Tiền Tri Liễu ngơ ngác theo kịp Bắc Vũ Đường, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường trở nên rất phức tạp, có sùng bái, có kính nể, có hâm mộ, còn có tình ý dạt dào. Đó là tình thân.
Đứng hàng trước, Bắc Vũ Đường nhìn nam tử trung niên ngồi ở chính vị giữa công đường, diện mạo ông đoan chính, khuôn mặt chính nghĩa lẫm liệt, khi nhìn thấy ông, nàng hơi nhăn mày lại.
Người này......
Tiền Tri Liễu luôn chú ý đến Bắc Vũ Đường đã chú ý đến sự bất thường của nàng, hỏi, “Vũ Đường tỷ, tỷ sao thế?”
Bắc Vũ Đường nghe giọng nàng ấy, nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng ấy.
Đột nhiên, Bắc Vũ Đường xé rơi râu giả của Tiền Tri Liễu, khiến Tiền Tri Liễu sợ đến mức suýt thét lên.
“Vũ Đường tỷ, tỷ làm gì thế?” Tiền Tri Liễu thấy sắc mặt nàng không thích hợp, rất lo lắng.
Vũ Đường nhìn Tri Liễu, lại nhìn Tạ đại nhân trên cao đường, nhớ lại diện mạo của Tạ phu nhân, khoé môi cong lên.
Nàng đã hiểu. Cuối cùng nàng cũng hiểu.
Bắc Vũ Đường nắm lấy tay Tiền Tri Liễu, kéo nàng ấy ra khỏi nha môn. Tiền Tri Liễu bị nàng kéo đi một đoạn xa mới dừng lại.
Vũ Đường nhìn chằm chằm Tri Liễu, “Tri Liễu, ta đã đoán được đại khái lý do Tạ Thi Mính nhằm vào muội rồi.”
Hả?!” Tri Liễu kinh ngạc nhìn nàng.
Toàn bộ quá trình, Tiền Tri Liễu đều không hiểu gì, vì sao lại có cảm giác mình không theo kịp suy nghĩ của Vũ Đường tỷ nhỉ?
“Vì sao?” Tiền Tri Liễu hỏi.
“Cụ thể thì còn cần chứng minh. Nhưng ta chắc đến tám chín phần suy đoán của mình.” Bắc Vũ Đường chắc chắn.
“Tri Liễu, muội từng nói, tên của muội do một lão quan gia lấy, vì sao lão quan gia ấy lại lấy tên cho muội?”
Tiền Tri Liễu trả lời, “Muội nghe nương nói, lúc muội sinh thì phụ mẫu đang trên đường từ nhạc gia về, không khéo gặp núi lở. Lúc đó trời còn mưa to, sấm sét ầm ầm, nên phụ mẫu tìm một sơn động để tránh mưa gió.
Ngày ấy có một nhóm người khác cũng bị kẹt, đó là nhà lão quan gia, hai nhà cùng nhau tránh trong sơn động. Có lẽ ngày ấy bị kinh hách, nương của muội bị đau bụng, muội sinh ra vào lúc đó.
Trùng hợp là phu nhân nhà lão quan gia cũng sinh hài tử. Tên muội lúc đó là do lão quan gia lấy.”
Quả là vậy, đúng là ôm sai hài tử.
“Mẫu thân muội đã từng nói với muội vị quan gia đó là người nào chưa?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiền Tri Liễu lắc đầu, “Mẫu thân không nói, muội lúc ấy cũng không hỏi. Nếu... Nếu mẫu thân còn thì chắc chắn sẽ biết.”
Bắc Vũ Đường thấy nàng ấy khổ sở, vỗ vai an ủi, “Đừng khổ sở. Không bao lâu nữa, muội sẽ báo thù được cho phụ mẫu, an ủi linh hồn của họ.”
Đột nhiên, Tiền Tri Liễu ôm chặt lấy Bắc Vũ Đường, nghẹn ngào nói, “Vũ Đường tỷ, cảm ơn tỷ. Cám ơn ông trời đã đưa tỷ đến trước mặt ta lúc ta bất lực nhất.”
“Đúng là đồ ngốc.”
Hôm sau, Bắc Vũ Đường để Tiền Tri Liễu đi xử lý một việc, đồng thời, nàng tiếp cận lão bộc của Tạ phủ, tìm một người hầu già trong Tạ phủ. Bắc Vũ Đường nghe lão bộc ấy nói cảnh tượng lúc sinh Tạ Thi Mính, đúng như nàng dự đoán.
Hai hộ gia đình ngày ấy gặp núi lở nên cùng tránh trong sơn động là Tạ gia và Tiền gia, chủ mẫu hai nhà đồng thời sinh con, một trước một sau sinh ra nữ nhi. Quan gia thấy Tiền gia không có đồ bọc hài tử nên lấy của mình cho Tiền gia dùng.
Còn vì sao lại ôm nhầm, chỉ sợ là có nguyên nhân gì đó rồi.
Tạ Thi Mính vô duyên vô cớ nhằm vào Tiền gia, hẳn là đã biết thân thế của mình, muốn giết người diệt khẩu, như vậy nàng ta mới giữ được thân phận Tạ gia đại tiểu thư của mình.
Tạ Thi Mính có thể biết được chân tướng thì nhất định là có người biết rõ chuyện năm đó. Người này tám chín phần là ma ma hoặc nha hoàn, ngay cả hai hộ cũng không biết là mình nhầm nữ nhi mà.
Bắc Vũ Đường cần phải tìm được người kia, nghĩ cách vạch trần chân tướng năm đó.
Bắc Vũ Đường bắt đầu điều tra những nha hoàn bà tử năm đó, đúng là tìm được chút tin tức có ích.
Một năm trước, nhũ mẫu của Tạ Thi Mính về quê dưỡng lão, nhưng nửa đường, nhũ mẫu kia bị cảm phong hàn mà chết.
Một năm trước, đó là lúc nguyên chủ và Phó Nhất Bác quen biết nhau.
Một năm trước, Tiền gia bị diệt môn.
Những việc này đều xảy ra vào cùng một năm.
Quá nhiều trùng hợp có nghĩa là có liên quan.
Những việc này xảy ra đều quay chung quanh một người, đều có liên quan đến người đó. Không cần phải nói, một năm trước chắc chắn Tạ Thi Mính đã biết được chuyện này từ nhũ mẫu, nàng ta sợ mình mất thân phận Tạ gia đại tiểu thư, mất đi tất cả những gì đang có nên xuống tay giết hại nhũ mẫu là người biết chuyện.
Đồng thời, nàng ta phái người đi giết một nhà Tiền gia, như vậy là sạch sẽ rồi.
Chỉ có việc của nguyên chủ khiến nàng khó hiểu, vì sao Tạ Thi Mính lại đối phó với nguyên chủ?
Xem ra đáp án này chỉ có Tạ Thi Mính mới biết.
Một tờ giấy Tuyên Thành viết mấy chữ 'Tạ gia', 'Tạ Thi Mính'.
Bắc Vũ Đường nhìn chữ đó, nhìn chằm chằm 'Tạ gia', đã đến lúc tiến vào Tạ gia rồi.
Tiền Tri Liễu biết dự tính của nàng thì khiếp sợ.
“Tỷ định vào thế nào?”
“Tất có diệu kế.” Bắc Vũ Đường cười thần bí.
- Phủ Vân Châu-
Nhiều ngày này đường lớn hẻm nhỏ của phủ Vân Châu đều lan truyền một việc, đó là trong thành có một vị cao nhân đến, có thể gọi ra lửa, còn có thể xem chỉ tay cực kỳ chuẩn.
Ngày ấy nhiều bá tánh vây xem thấy lão cứu sống một khất cái bệnh tình nguy kịch, còn giúp một lão giả què chân lâu năm lập tức khôi phục.
Mọi người đều nói lão là thần tiên hạ phàm, có vô số phép thần thông, rất nhiều người muốn dùng số tiền lớn mời lão tới, đáng tiếc nhân gia một mực không đi.
Những lời đồn nghĩ lão lừa tiền đều vì vậy mà tự sụp đổ.
Vị thần tiên ấy hành tung mơ hồ, khiến nhiều người muốn tới cửa nhờ chữa bệnh đều không tìm được.
Ngày hôm đó, trước cửa Tạ phủ xuất hiện một lão giả tiên phong đạo cốt. Lão giả đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn phía trên phủ. Thủ vệ thấy người mãi chưa đi thì nghi hoặc không biết lão đang xem gì.
Hắn nhìn theo phương hướng lão giả đang nhìn, trừ trời xanh mây trắng thì không còn gì khác.
“Vị đạo trưởng này đang xem gì vậy?” Thủ vệ hỏi.
Lão giả vuốt chòm râu hoa râm, hoà ái nói với hắn, “Trong phủ các ngươi có yêu nghiệt quấy phá, nếu không trừ bỏ, chỉ sợ hoạ lan mãn môn.”
Người hầu nghe vậy thì bực, “Lão đạo trưởng ngươi sao có thể nói chuyện như vậy!”
Lão đại sĩ vẫn không vì tôi tớ tức giận mà sửa miệng, bình tĩnh nói tiếp, “Vị thí chủ này, nếu ngươi không muốn chủ nhân nhà ngươi xảy ra chuyện thì mau tìm chủ nhân nhà ngươi nói việc này, sớm ngày tìm ra trừ bỏ yêu tà.”
Tôi tớ bị điên mới nghe lời đạo sĩ thúi không biết nhảy từ đâu ra mà chạy đến nói chuyện không may mắn như vậy với chủ nhân. Hắn cũng đâu có bị ngứa đòn đâu.
Đang lúc hắn định đuổi đạo sĩ đi, một người qua đường nhìn thấy lão đạo sĩ thì vội dừng bước, kích động hỏi, “Đạo trưởng chính là Thượng Thanh Chân Nhân?”
Lão đạo sĩ gật đầu, “Đúng là bần đạo.”
Thủ vệ và tôi tớ nghe được mấy chữ Thượng Thanh Chân Nhân thì chấn động. Người này còn không phải là thần tiên sống đang được lan truyền sôi nổi ở phủ Vân Châu mấy ngày nay sao!