Tác giả: Vân Phi Mặc
Vị thần tiên sống này đột nhiên xuất hiện trước cửa Tạ phủ họ, lại nói ra lời như vậy, tôi tớ cũng nửa tin nửa ngờ.
“Lần trước ngài giúp hàng xóm ta trừ tà, tiểu nhi nhà nàng ấy quả nhiên đã khoẻ lên. Thượng Thanh Chân Nhân, có thể mời ngài tới nhà ta xem không? Hình như trong nhà ta có thứ gì không sạch sẽ, phiền ngài qua xem trừ tà giúp chúng ta.”
Ánh mắt lão đạo sĩ nhìn thoáng qua phụ nhân, bình tĩnh nói, “Không cần, giờ có thể giải quyết cho ngươi. Vấn đề nằm trên người ngươi, chỉ cần loại trừ tà ám bám vào ngươi là được.”
Phụ nhân nghe lão nói, sợ trắng mặt, nhìn chính mình, hoảng sợ, “Thần tiên, ngài nhất định phải cứu ta.”
Thủ vệ hồ nghi nhìn hai người, hắn chỉ thấy phất trần trong tay lão đạo sĩ vung về phía giữa trán phụ nhân, nháy mắt, một ngọn lửa màu lam xuất hiện trong tay lão.
Ngọn lửa màu lam xuất hiện một cách quỷ dị, doạ phụ nhân và thủ vệ hú hồn.
Lão đạo sĩ niệm chú ngữ, ngọn lửa trong tay lão tắt dần.
“Vừa rồi bần đạo đã dùng Tam Muội Chân Hoả loại trừ tà ám bám trên người ngươi, ngươi có thể an tâm rồi.”
Phụ nhân liên tục nói cảm tạ, vội muốn trả tiền, lại bị lão đạo sĩ từ chối.
“Trừ ma vệ đạo là chức trách của bần đạo.”
Phụ nhân lại xin lỗi một hồi.
Tôi tớ vốn nửa tin nửa ngờ giờ không dám nghi ngờ nữa, ánh mắt nhìn lão đạo sĩ cũng thay đổi. Một lão đạo sĩ có bản lĩnh lại không cần tiền, tuyệt đối không thể nào là kẻ lừa đảo!
“Đạo trưởng, ngài chờ một lát, ta lập tức đi bẩm báo gia chủ.”
Thủ vệ vội chạy vào trong phủ, bẩm báo việc này cho quản sự. Quản sự vừa nghe là Thượng Thanh Chân Nhân, lại nghe thủ vệ nói chuyện mình vừa nhìn được ra, cũng có nghi ngờ. Nếu lỡ trong phủ thật sự có chuyện, nếu mình mặc kệ, chẳng phải sẽ là hại lão gia và phu nhân sao.
Quản sự đi đến viện của phu nhân, bẩm báo chuyện này cho Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân nghe xong, Hoa ma ma đứng bên cạnh lập tức nổi giận, “Tên xấu xa từ đâu tới mà dám hồ ngôn loạn ngữ trước của phủ tri châu!”
Tạ phu nhân cau mày, ít ngày trước bà còn đến miếu cầu một quẻ, biết chuyện tốt của mình sắp đến gần, trong phủ sao có thể có đại nạn. Bà thật sự không tin.
“Cho đạo trưởng đó một ít bạc, để lão rời đi.” Tạ phu nhân thiện tâm nói.
Quản sự thấy phu nhân không tin, cũng không còn cách nào, chỉ có thể xoay người rời đi.
Hoa ma ma lại nói, “Phu nhân, lão nô thấy không nên cho bọn giang hồ bịp bợm bạc đâu.”
“Không sao, coi như làm việc thiện.”
Nha hoàn ở bên đột nhiên lên tiếng, “Phu nhân, đại sư từng nói sẽ có quý nhân tới tương trợ. Có khi nào vị đạo trưởng kia là quý nhân không?”
Lời vừa dứt, Tạ phu nhân ngây ngẩn cả người, bà hoàn toàn không nghĩ đến điều này.
“Hẳn sẽ không trùng hợp như vậy chứ?” Một nha hoàn khác kinh nghi nói.
“Cái này...” Ngay cả Tạ phu nhân cũng không chắc chắn.
Hoa ma ma lại nói, “Phu nhân, quý nhân của ngài sao có thể là đạo sĩ chứ. Đạo sĩ này tám phần là tới lừa tiền.”
Lúc còn trẻ, nhà Hoa ma ma từng bị đạo sĩ giang hồ lừa tiền, nên bà hoàn toàn không tin đạo sĩ giang hồ.
Tạ phu nhân nghe Hoa ma ma nói vậy, chút do dự cũng biến mất.
Một chén trà nhỏ sau, quản sự vội vàng chạy về.
“Phu nhân, lão nô đưa bạc cho vị đạo trưởng kia, nhưng đối phương không nhận. Lão thấy phu nhân lương thiện, đối xử nhân hậu với mọi người, lão nói nhất định phải trừ tà giúp chúng ta, còn không lấy một xu.” Quản sự gặp đạo sĩ kia rồi, lại thấy lão không thèm nhìn vàng bạc, có thể thấy quả là thế ngoại cao nhân.
Tạ phu nhân nghe vậy, có chút động dung.
Nha hoàn ở bên nói, “Phu nhân, hay là cho lão vào? Nếu thật sự là quý nhân của phu nhân thì phu nhân sẽ không bỏ lỡ. Còn nếu không phải, lão cũng không cần tiền tài, cũng không tổn thất gì.”
Tạ phu nhân nghe vậy cũng thấy đúng, nói với quản sự, “Dẫn lão vào đi.”
Quản gia vội vàng chạy đến cửa, nhiệt tình mời Thượng Thanh Chân Nhân vào phủ.
Vị Thượng Thanh Chân Nhân tiên phong đạo cốt này đúng là do Bắc Vũ Đường giả thành, mà phụ nhân trước cửa phủ ban nãy là do Tiền Tri Liễu giả thành. Bắc Vũ Đường vào phủ, mắt nhìn thẳng, vô cùng phong độ.
Đến khi gặp Tạ phu nhân, nàng mới hành một lễ Đạo gia với bà.
“Thượng Thanh Chân Nhân, mời ngồi.”
Bắc Vũ Đường không ngồi, nàng nói với Tạ phu nhân, “Tạ phu nhân, bần đạo thấy ấn đường của phu nhân biến thành màu đen, hằng năm có trọc khí quấn thân, nếu tiếp tục như vậy, ít ngày nữa sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng hôm nay ấn đường của phu nhân có thêm tia sinh khí, có thể phá giải vận rủi quấn quanh người phu nhân.”
Mọi người nghe nửa đoạn trước, sắc mặt rất khó coi, ngay cả Tạ phu nhân cũng vậy. Nhưng nghe đến đoạn sau, Tạ phu nhân rùng mình.”
“Phu nhân, sinh khí giữa ấn đường của phu nhân là mới sinh ra, hẳn là mong muốn nhiều năm của phu nhân. Chẳng qua, tia sinh khí đó bị vận rủi quấn lấy, mãi không thể thoát được. Tà khí luôn chiếm cứ trong phủ lúc đầu không lộ rõ, nhưng quanh năm suốt tháng tồn tại vẫn tổn hại thọ mệnh của người trong phủ. Nếu không sớm trừ bỏ, đại họa sẽ đến.”
Tạ phu nhân nghe vậy thì cả kinh.
Từng câu từng chữ vị đạo trưởng này nói đều dẫn đến việc hài tử, chẳng lẽ lão thật sự là quý nhân của mình?
Tạ phu nhân đã tin Bắc Vũ Đường bảy tám phần, dù sao, trước đó đại sư trụ trì đã từng có lời, gần đây sẽ có quý nhân tới tương trợ mình. Giờ lập tức có một vị xuất hiện, lời nói còn có liên quan đến việc hài tử, hẳn hai bên có liên quan.
“Đạo trưởng, ngài nói ta nhiều năm không thể mang thai là do yêu tà tác quái trong phủ?” Tạ phu nhân có chút run rẩy.
“Đúng vậy. Trước đó tà ám ảnh hưởng tới người trong phủ rồi dần lớn mạnh, sau đó bắt đầu ảnh hưởng đến tính mạng của mọi người. Mới vừa rồi ta đi ngang qua cửa phủ, thấy trên phủ có một đám mây đen che kín, không ngừng gây trở ngại cho người trong phủ, ngay cả vận thế của chủ gia cũng vậy, ít ngày nữa nó sẽ gây uy hiếp đến tính mạng của chủ gia.”
“Ta thấy tướng mạo của phu nhân là đại phú đại quý, nhưng lại luôn bị tà ám áp chế nên mãi không tăng được, thậm chí còn có dấu hiệu giảm đi.”
Lời vừa ra, Tạ phu nhân hoảng hốt trong lòng.
Bà không khỏi nhớ lại, mười mấy năm qua, lão gia vốn có cơ hội thăng quan nhưng lại không vì chuyện này thì vì chuyện kia mà mãi không thăng quan được.
Giờ xem ra nhà mình đúng là bị tà ám quấn lấy, ảnh hưởng đến con nối dõi trong phủ và tiền đồ của lão gia.
Lúc này Tạ phu nhân đã hoàn toàn tin vị đạo trưởng trước mắt.
“Tà ám ở đâu? Cầu xin đạo trưởng trừ tà giúp chúng ta.” Tạ phu nhân thành khẩn nói.
Hoa ma ma thấy lão đạo sĩ kia chỉ nói dăm ba câu mà phu nhân đã tin thì rất lo lắng.
Tuy đạo trưởng trước mặt nhìn tiên phong đạo cốt, nhưng bóng ma suýt bị lừa đến cửa nát nhà tan khiến Hoa ma ma không dễ tin tưởng như vậy.
“Phu nhân xin hãy ẩn thận, đừng dễ dàng tin người này. Đám đạo sĩ giang hồ đó rất biết cách lừa người.” Hoa ma ma khuyên nhủ bên tai Tạ phu nhân.
Bà nói rất nhỏ, nhưng Bắc Vũ Đường vẫn nghe được rành mạch.
Tạ phu nhân tin Bắc Vũ Đường nên tất nhiên không nghe lời Hoa ma ma, thà tin là có, chứ không thể chủ quan nghĩ là không.
Bắc Vũ Đường vuốt chòm râu hoa râm, tiên phong đạo cốt nói, “Để bần đạo đi trong phủ xem, xem xong tự sẽ tìm ra nơi tà ám ẩn thân.”
“Quản sự, dẫn đạo trưởng đi xem.” Tạ phu nhân ra lệnh.
Quản sự dẫn theo Bắc Vũ Đường bắt đầu đi khắp nơi trong phủ, mà Bắc Vũ Đường thì cầm la bàn, thường thường nhìn la bàn, lại thường thường nhìn qua. Khi họ được hai viện, Tạ phu nhân dường như cũng không yên tâm nên tới theo.
“Đạo trưởng, thế nào rồi? Có tìm được không?”
Bắc Vũ Đường không để ý đến bà, chuyên chú nhìn chằm chằm la bàn trong tay, dường như hoàn toàn không nghe được.
Tạ phu nhân thấy vậy cũng không hỏi nữa, một đám người lắc lư theo sau Bắc Vũ Đường. Khi nhìn thấy một nha hoàn bước ra từ một tiểu viện, lại nhìn về phía tiểu viện đó, nàng đã hiểu rõ.
Nàng chỉ vào tiểu viện cách đó không xa, hỏi, “Nơi này là ai ở?”
Tạ phu nhân vội trả lời, “Là nữ nhi của ta. Đạo trưởng, có vấn đề gì sao?”
Bắc Vũ Đường đi lên vài bước, “Phu nhân, mời xem.”
Tạ phu nhân nhìn theo ngón tay nàng, thấy la bàn khi tới gần sân thì lại nổi lên một ngọn lửa màu lam đầy quỷ dị. Tạ phu nhân và các nha hoàn bà tử đi theo đều bị doạ sững người.
“Đạo trưởng, chẳng lẽ tà ám ở trong viện mà tiểu nữ sống?” Tạ phu nhân hỏi.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường ngưng trọng gật đầu.
Mọi người hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn tiểu viện kia mang theo sợ hãi.
“Tà ám ở trong viện này, để bần đạo tìm ra nó.”
“Vậy phiền đạo trưởng rồi.”
Đúng lúc này, người trong viện nghe được động tĩnh thì đi ra.
Tạ Thi Mính dẫn theo hai nha hoàn ra sân, vừa thấy người bên ngoài cùng đạo trưởng đứng phía trước thì khoé mắt hơi giật giật.
“Nương, có chuyện gì vậy?” Tạ Thi Mính chậm rãi lại gần.
Chỉ là khi nàng ta tới gần, Tạ phu nhân thấy ngọn lửa trên la bàn của đạo trưởng cháy càng mạnh, doạ bà sợ run.
Mãi nửa ngày sau bà mới lấy lại tinh thần, “Trà Nhi, trong phủ ta có vấn đề nên mời đại sư tới trừ tà.”
Tạ Thi Mính nghe hai chữ 'trừ tà' thì nhíu chặt mày, “Nương, ban ngày ban mặt thì tà ám ở đâu ra. Nương đừng để bị lừa.”
“Phu nhân, ta đã tìm được tà ám rồi.” Bắc Vũ Đường đột nhiên lên tiếng.
Tạ phu nhân vui mừng trong lòng, “Ở đâu?”
“Mong phu nhân nói chuyện riêng một lát.” Bắc Vũ Đường ra vẻ cao thâm.
“Được.” Tạ phu nhân đáp.
Tạ Thi Mính đứng bên thấy mẫu thân không để ý đến mình, càng không nghe lời mình nói thì mày nhíu chặt hơi.
Khi Bắc Vũ Đường và Tạ phu nhân qua bên nói chuyện, Tạ Thi Mính hỏi quan gia, biết được thân phận của Bắc Vũ Đường.
“Thượng Thanh Chân Nhân.” Nàng ta lẩm bẩm.
Trong ký ức của nàng ta, không hề có vị Thượng Thanh Chân Nhân nào tới phủ Vân Châu cả.
Tên này nhất định là lừa đảo!
Lúc này, Tạ phu nhân bị Bắc Vũ Đường kéo sang bên hỏi chuyện thì vừa khẩn trương, vừa thấp thỏm, “Tà ám ở đâu? Mong đạo trưởng nói rõ.”
Bắc Vũ Đường không nói thẳng, nhắc nhở trước, “Phu nhân, chuyện ta sắp nói, chỉ sợ phu nhân sẽ khó tiếp nhận. Lúc nghe được, mong phu nhân chớ lộ ra vẻ khiếp sợ, càng đừng lên tiếng, tránh rút dây động rừng, kinh động tà ám.”
Nghe Bắc Vũ Đường dặn dò, Tạ phu nhân trịnh trọng gật đầu.
“Tà ám trốn trên người dưỡng nữ của phu nhân.”
“A?!” Tạ phu nhân cả kinh, nhưng không phải vì tà ám.
“Đạo trưởng có nhầm không?”
Tạ phu nhân còn chưa nói xong đã bị Bắc Vũ Đường ngắt ngang.
“Trên người nàng ta có khí đen dày đặc, khi nàng ta tới gần la bàn, phản ứng của la bàn rất mạnh.” Bắc Vũ Đường nghiêm túc nói.
“Không phải, ý ta là, nó không phải dưỡng nữ của ta, nó là nữ nhi ruột thịt của ta.” Tạ phu nhân sửa đúng, chỉ là trong lòng không tránh khỏi có chút kỳ quái.
Một vị đạo trưởng lợi hại lại nhầm lẫn như vậy, đúng là khiến người ta nghi ngờ bản lĩnh của người này.
Bắc Vũ Đường nhăn mày lại, vẻ mặt trịnh trọng nói, “Phu nhân, người nhầm lẫn hẳn là phu nhân. Ta thấy tướng mạo của nàng ta và phu nhân không giống ruột thịt, lại có một tầng ân dưỡng nhàn nhạt.”
“Sao có thể như vậy được!” Tạ phu nhân không tin.
“Bần đạo tuy không tinh thông xem nhân tướng, lại chưa từng nhầm lẫn.” Bắc Vũ Đường vuốt chòm râu hoa râm, tiên phong đạo cốt nói.
Tạ phu nhân chấn động, hoàn toàn quên mất chuyện tà ám.
Bắc Vũ Đường nói tiếp, “Mệnh của nàng ta khắc cả phủ, nàng ta trời sinh mang sát, tiếp xúc lâu dài nhất định sẽ có bất hạnh xảy ra.”
“Đạo trưởng, ý ngài là nó không phải nữ nhi ta, còn khắc cả nhà ta, khiến ta không có con nối dõi, còn trở ngại tiền đồ của lão gia?” Tạ phu nhân run nhè nhẹ.
“Đúng vậy.”
“Sao... Sao có thể như vậy!” Tạ phu nhân không tin, nhưng đối mặt với đôi mắt thâm thuý không gợn sóng của Bắc Vũ Đường, trong lòng có một giọng nói, lời người này nói đều là thật.
“Tuy bần đạo không biết vì sao phu nhân không biết việc này. Nhưng nếu phu nhân có nghi hoặc thì chỉ được lén điều tra, đến lúc đó sẽ biết bần đạo có nói bậy hay không.”
“Được, ta hiểu rồi.”
Bắc Vũ Đường thấy vậy, biết mình đã thành công bước ra được bước thứ hai. Sau đó còn phải xem Tạ phu nhân sẽ làm thế nào.
Lúc này, Tạ Thi Mính đã tới gần họ, “Nương, nữ nhi vừa nghe quản sự nói trong viện của con có tà ám. Con nghĩ vị đạo trưởng này nhìn lầm rồi. Viện của con sạch sẽ như vậy, sao có thể có tà ám được.”
Tạ phu nhân tuy lương thiện nhưng không ngu dốt. Sau khi đồng ý với Bắc Vũ Đường, bà tất nhiên sẽ không lộ ra, càng sẽ không nói rõ với Tạ Thi Mính.
“Trà Nhi đừng nói lung tung. Mấy ngày nữa đạo trưởng sẽ làm phép loại trừ tà ám trong viện, con đừng lo lắng.”
Tạ Thi Mính rất hiếu thuận, tất nhiên sẽ không cãi lời bà.
Nàng ta nhìn lão đạo sĩ do Bắc Vũ Đường giả dạng, chẳng qua là một tên giang hồ bịp bợm.
Một tiên giang hồ bịp bợm thì cùng lắm chỉ lừa tiền thôi, nào có bản lĩnh gì. Tên bịp bợm này nói trong viện của nàng ta có tà ám, chẳng phải là muốn huỷ thanh danh của nàng ta sao, nàng ta sao có thể nuốt trôi được.
“Vị đạo trưởng này, ngươi nói trong viện ta có tà ám, không biết cụ thể nó đang ở đâu?” Tạ Thi Mính lạnh giọng chất vấn.
Bắc Vũ Đường vuốt chòm râu hoa râm, dường như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nàng ta, bình tĩnh đạm nhiên nói, “Quá mấy ngày nữa Tạ tiểu thư sẽ tự hiểu ra.”
“Được. Ta cũng gấp gáp muốn xem đạo trưởng trừ tà. Nếu ngày đó không nhìn thấy tà ám, ta sẽ không để ngươi đi đơn giản như vậy đâu. Dám lừa gạt Tri phủ đại nhân thì sẽ bị giam vào đại lao.” Tạ Thi Mính không biết vì sao lại muốn dỗi người trước mắt, rõ ràng nàng ta có thể bình tĩnh xử lý được.
Tạ phu nhân thấy nàng ta càng nói càng kỳ cục thì quát lớn, “Trà Nhi, không được vô lễ.”
Quát xong, bà quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, “Đạo trưởng, là do ta quá nuông chiều nha đầu này, mong ngài chớ trách.”
“Không sao.”
Tạ Thi Mính nhìn hai người một nói một đáp, tức không chịu được.
Đến khi Bắc Vũ Đường bị quản sự dẫn đi nghỉ ngơi, Tạ Thi Mính mới không nhịn được, “Nương, sao nương lại tin lời đạo sĩ như vậy. Gì mà tà ám tác quái nên nương không thể mang thai, còn cản trở tiền đồ của phụ thân, toàn là lời vô căn cứ.”
“Con không hiểu.” Tạ phu nhân dường như không định biện luận với nàng ta.
“Đạo sĩ kia còn nói tà ám ở trong viện con, nếu người ngoài biết việc này thì sau con ra ngoài gặp người ta thế nào được nữa.” Tạ Thi Mính không khỏi có chút oán trách Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân nắm tay nàng ta, trấn an, “Trà Nhi, không ai sẽ nói xấu con. Tà ám không chỉ con, sao lại lan đến con được. Đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng mà......”
Tạ Thi Mính còn muốn nói gì đó, lại bị Tạ phu nhân ngắt lời.
“Ngoan, nghe lời. Nương sẽ không hại con.”
Tạ Thi Mính chỉ có thể yên lặng nuốt xuống, không dám nói gì nữa, chỉ là trong lòng lại có hận ý dâng trào.
Mấy năm nay nhìn như Tạ phu nhân đối xử với mình rất tốt, nhưng nếu thật sự đối xử tốt với mình thì còn cần tháng tháng tới miếu thờ cầu phúc sinh hài tử sao? Còn chẳng phải vì mình là nữ nhi nên bà ta không thích à?!
Giờ tên đạo sĩ kia nói đến việc bà để ý, bà lập tức mặc kệ đạo sĩ kia hắt nước bẩn lên người mình, còn không quan tâm đến danh dự của mình.
Bất mãn của Tạ Thi Mính với Tạ phu nhân đã lên đến đỉnh điểm.
Nương ở trong mộng cũng vô tình như vậy, sau khi biết chân tướng, không quan tâm tình cảm lúc trước, đuổi thẳng mình ra khỏi Tạ phủ, để nàng ta sống ở nơi thâm sơn cùng cốc.
Nàng ta tốt xấu gì cũng là nữ nhi bà dưỡng dục nhiều năm, nhưng chỉ vì không phải ruột thịt nên bị đuổi đi.
Mà nông nữ nghèo kiết hủ lậu kia lại lắc người biến thành nàng ta.
Nghĩ đến trong mộng, nàng ta gả cho một tú tài nghèo kiết hủ lậu, bị tú tài kia và bà bà tra tấn người không ra người. Nàng ta từng trộm trốn, muốn nhờ Tạ phu nhân giúp mình.
Nhưng lúc đó, nàng ta lại thấy được một nhà họ hạnh phúc mỹ mãn, thậm chí còn sinh thêm nhi tử, phụ thân còn thăng chức thành Tuần phủ.
Nàng ta muốn đi qua, nhưng lại bị thị vệ đánh ra, chỉ có thể đứng xa nhìn gia đình họ sống hạnh phúc mỹ mãn, mà nàng ta lại phải chịu đựng tướng công mặt người dạ thú, còn bị bà bà ác độc kia tra tấn đến chết.
Nhưng giờ thì khác rồi, nàng ta đã huỷ diệt tất cả những người có thể phá huỷ cuộc sống của mình rồi, họ sẽ không bao giờ có thể tra tấn nàng ta như trong mộng nữa, vận mệnh của nàng ta sẽ không bao giờ trở thành như vậy.