Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 379: Chương 379: Nhà có bà bà ác độc (3)




Tác giả: Vân Phi Mặc

Tuy bối cảnh thời đại này rất khó hoà ly, mà nữ tử hoà ly hoặc bị hưu thì sẽ gặp nhiều bất công, nhưng chỉ cần nàng làm được thích đáng, đứng ở phía đạo đức thì có thể toàn thân mà lui, khiến người ngoài chỉ nói nàng đáng thương, cũng hạ thấp những tổn thương hoà ly mang lại cho nữ tử.

Nguyên chủ hơi trầm ngâm rồi nói, “Ta muốn ngươi trả thù mẫu tử Phó gia, còn cả biểu muội của hắn, nữa. Khiến chúng sống không bằng chết, khốn cùng cả đời.”

Nàng ấy dường như nghĩ ra gì đó, bổ sung thêm, “Nếu được thì phiền ngươi điều tra rõ người đứng sau Phó Nhất Bác là ai.”

Vừa nói đến người gọi là quý nhân kia, nguyên chủ lại oán hận.

Nói đến cùng đầu sỏ gây tội là kẻ quý nhân đứng sau kia, tất cả đều là kế hoạch của kẻ đó, khiến nguyên chủ cùng cực cả đời.

“Không thành vấn đề.” Bắc Vũ Đường đáp.

Thật ra dù nguyên chủ không nói thì Bắc Vũ Đường cũng muốn tra cho ra chân tướng phía sau.

Nếu chỉ đơn thuần trả thù Phó gia không thì hoàn toàn không nhổ được tận gốc. Tục ngữ có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc mà.

“Tìm được người đó rồi, ta muốn......” Nguyên chủ dừng lại, hít sâu một hơi, “Ngươi nhìn mà làm giúp ta.”

“Ta hiểu rồi.” Bắc Vũ Đường gật đầu đáp lời.

Nàng vừa nói xong, nguyên chủ biến mất trước mắt nàng.

Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Bắc Vũ Đường đã ngồi dậy, khoanh chân đả toạ tu luyện nội công tâm pháp. Nàng phát hiện mỗi lần bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng thì cảm giác trải nghiệm đều khác nhau.

Trở lại thế giới hiện thực luyện tập thì tốc độ cũng càng nhanh hơn. Cảm giác này như tích đầy rồi sẽ trào vậy.

Bắc Vũ Đường đả toạ chừng một canh giờ, bên ngoài có tiếng Lâm thị vang lên, có vẻ bà ta đang đi về phía nàng, đứng ngoài cửa hồi lâu rồi mới rời đi.

Nửa canh giờ sau, mặt trời mọc, tiếng thì thầm bất mãn của Lâm thị đứt quãng truyền vào tai nàng.

Phó Nhất Bác ngủ trên giường phụ xoay người, ngã lăn xuống đất. Bắc Vũ Đường nghe được tiếng động, thu khí, mở mắt nhìn qua.

Phó Nhất Bác bị ngã đến tỉnh.

Hắn bò dậy, xoa người, thấy Bắc Vũ Đường đã dậy, hắn chuẩn bị qua đỡ nàng, nào ngờ nàng lại đi thẳng ra ngoài.

“Nương tử, nàng......” Phó Nhất Bác không nhịn được hô.

Bắc Vũ Đường dừng bước nhìn hắn, “Không còn sớm nữa, nếu còn không ra, nương chàng sẽ lại gọi. Chàng mau sửa soạn đi, ta đi ra trước.”

Phó Nhất Bác trơ mắt nhìn Bắc Vũ Đường rời đi, bỏ mặc hắn đứng đó một mình.

Chẳng lẽ nàng không nên đến dìu hắn trước à?

Hắn là tướng công của nàng đấy!

Đi ra khỏi phòng thì Bắc Vũ Đường lập tức nghe được tiếng Lâm thị chỉ huy hai bà tử của nàng làm việc.

“Ngươi chuẩn bị mang cái chậu này đi đâu?” Lâm thị thấy một nha hoàn bưng chậu ra ngoài, vội vàng gọi người lại.

Hồng Mai ngoan ngoãn nói, “Nô tỳ đoán tiểu thư dậy rồi, mang nước qua cho tiểu thư rửa mặt.”

Lâm thị nghe vậy thì tức khắc không vui.

Thiên kim tiểu thư này đúng là kiều khí, rửa mặt cũng cần người hầu hạ.

“Ngươi bỏ cái chậu đó xuống, lát để nó tự ra mà rửa mặt. Phó gia ta không lưu hành việc rửa mặt còn cần người hầu.” Lâm thị ra lệnh.

Hồng Mai khó xử, không quá muốn nghe lệnh của bà ta, nhưng cố kỵ bà ta là bà bà của tiểu thư nên không dám nói gì.

Đúng lúc nàng ấy không biết phải làm gì thì một giọng nói trong sáng dễ nghe truyền từ sau đến.

“Hồng Mai, đặt chậu rửa mặt ở đó đi.”

Hồng Mai vừa thấy tiểu thư tới thì vui vẻ gọi, “Tiểu thư, ngài dậy rồi.”

Bắc Vũ Đường nhìn Lâm thị, hơi cúi người với bà ta, “Chào buổi sáng, bà bà.”

Lâm thị không mặn không nhạt đáp lời.

Hồng Mai nghe tiểu thư nói, đặt chậu rửa mặt lên giá gỗ, đưa cho tiểu thư một chiếc khăn lông sạch sẽ mới tinh. Bắc Vũ Đường được Hồng Mai hầu hạ, rửa mặt sạch sẽ.

Lâm thị ở bên nhìn mà đố kỵ.

“Lục Hà đâu rồi?” Bắc Vũ Đường hỏi.

“Lão phu nhân bảo nàng ấy ra ngoài mua đồ ăn rồi ạ.”

“Nha đầu kia trước giờ chưa từng mua đồ ăn, sao lại để em ấy ra ngoài, đến lúc đó lại gặp người bán hàng bất lương là bị bắt nạt ngay.” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.

Hồng Mai cười đáp, “Em cũng lo lắm.”

Hai chủ tử nói chuyện với nhau như đây là chỗ không người.

Kiếp trước cũng có chuyện này, Lục Hà không biết giá ngoài chợ nên gặp người bán hàng không thành thật, bị lừa mất một trăm văn tiền. Lâm thị lập tức lấy cái cớ này đuổi hai nha đầu Lục Hà và Hồng Mai nguyên chủ dẫn đến đi.

Nói gì mà một nha hoàn còn không biết giá đồ ăn là bao nhiêu, chưa biết chừng là không tốt, tham ô bạc rồi.

Nguyên chủ tin tưởng nha hoàn của mình sạch sẽ, nhưng ngại mình vừa gả đến nên không tiện ngỗ nghịch bà bà, vừa lúc nhà cũng không có phòng thừa, bốn nha hoàn và bà tử chen nhau một gian, cũng không tiện, nên nàng ấy nghe lời bà bà, đưa Hồng Mai và Lục Hà về Bắc gia.

Sau đó, hai bà tử cũng bị Lâm thị kiếm cớ đuổi về, bắt đầu từ lúc đó, bên cạnh nguyên chủ không còn người Bắc gia, gương mặt thật của Lâm thị cũng lộ ra, tháng ngày đau khổ của nàng ấy cũng bắt đầu.

Lâm thị ngắt ngang các nàng, “Con ta đâu? Sao ngươi lại ra ngoài một mình?”

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu, “Nhất Bác còn đang nằm trên giường. Con thấy hôm qua chàng vất vả nên để chàng ngủ thêm. Nếu bà bà muốn chàng dậy, con sẽ bảo Hồng Mai bưng nước qua cho chàng rửa mặt.”

Lâm thị xua tay, “Không cần.”

Hừ, đêm qua nhi tử bị mệt còn không phải do nàng hại à!

Lâm thị cảm thấy có một số việc cần nói với nàng, bà ta không biết là vì không biết kiêng dè hay là vì có tâm tư khác mà nói thẳng trước mặt Hồng Mai và hai bà tử khác, “Vũ Đường tức phụ, ta là bà bà nên nhắc nhở con một tiếng, Bác Nhi còn cần đi thi đậu công danh, con đừng quấn lấy nó, đào rỗng nó.”

Lời vừa dứt, sắc mặt của Hồng Mai và hai bà tử thay đổi, kinh ngạc nhìn Lâm thị.

Phu thê mới tân hôn, dù chuyện phòng the có hơi nhiều cũng là bình thường. Tiểu thư nhà họ mới gả qua đây, chẳng lẽ còn muốn nàng sống như quả phụ chắc?!

Không khí trong bếp vì lời của Lâm thị mà rơi vào vi diệu.

Nhưng Bắc Vũ Đường là đương sự lại chẳng chút xấu hổ hay buồn bực, mỉm cười dịu dàng đáp, “Bà bà nói phải, từ mai con sẽ chú ý.”

Lâm thị thấy nàng nghe lời như vậy thì cũng không nói gì thêm nữa.

Hồng Mai và hai bà tử cảm thấy hụt hẫng trong lòng, nhưng cũng đúng mực không lộ ra trước mặt Lâm thị.

Đến khi Bắc Vũ Đường ra khỏi bếp, Hồng Mai mới không nhịn được nói, “Tiểu thư, ngài thật sự định nghe lời lão phu nhân ạ?”

“Nàng là trưởng bối, lời trưởng bối đương nhiên phải nghe.”

“Nhưng mà......”

Bắc Vũ Đường nâng tay ngắt lời nàng ấy, “Được rồi, em không cần nói, ta hiểu mình cần làm gì mà.”

Hồng Mai thấy tiểu thư nói thế thì cũng không nhiều lời nữa.

Khi các nàng vào phòng, Phó Nhất Bác đã mặc đồ xong, thấy tiểu kiều thê dẫn nha hoàn vào hầu hạ mình rửa mặt thì vui vẻ miễn bàn.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua Phó Nhất Bác đã biết tâm tư của hắn.

“Hồng Mai, đặt chậu nước ở đó, để cô gia tự rửa mặt.” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng ra lệnh.

Phó Nhất Bác đang chờ tiểu nương tử ôn nhu khả nhân hầu hạ, nào ngờ tiểu nương tử không làm, còn không cho nha hoàn làm, để mình tự động thủ. Hắn cảm thấy mất mát, nhưng lại không dám nói gì, ngoan ngoãn tự mình rửa mặt.

Phó Nhất Bác rửa mặt xong thì chuẩn bị lại gần nắm tay nàng, nào ngờ nàng lại tránh đi, “Rửa mặt xong rồi thì chúng ta ra ngoài thôi, đừng để bà bà chờ chúng ta.”

“Được.” Phó Nhất Bác nhìn bàn tay thất bại, lại nhìn kiều thê, không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ nàng đang sốt ruột.

Hắn tiến lại gần nói, “Muộn chút thì nương cũng không nói gì đâu.”

“Bà bà có rộng lượng thì tiểu bối như chúng ta cũng không thể không để bụng.” Bắc Vũ Đường banh mặt nhỏ nói.

Phó Nhất Bác cười, “Nương tử dạy phải, là vi phu nói sai rồi.”

Hai người vừa nói vừa cười đi vào nhà chính. Lâm thị thấy nhi tử tới thì đang vui vẻ, nhưng thấy nhi tử chỉ dán mắt lên người nữ nhân kia thì lại không thoải mái.

Sắc mặt bà ta hơi trầm xuống, không vui nhìn Bắc Vũ Đường.

Khi Phó Nhất Bác trông qua, bà ta lập tức thu lại không vui, cười khanh khách nhìn hai người.

“Bác Nhi, mau, mau qua đây ngồi.” Lâm thị nhiệt tình vẫy tay với Phó Nhất Bác, lôi kéo hắn ngồi bên cạnh mình.

“Nương tử, ngồi đây đi.”

Phó Nhất Bác kéo ghế bên cạnh ra, lại nghe Lâm thị nói, “Vũ Đường, con ngồi bên cạnh ta đi.”

Bắc Vũ Đường nhìn vị trí Lâm thị chỉ, ngoan ngoãn hiếu thuận đáp, “Vâng.”

Lâm thị ngồi giữa, Phó Nhất Bác và Bắc Vũ Đường ngồi hai bên. Bắc Vũ Đường khá vui khi ngồi thế này, mà Phó Nhất Bác thì không vui lắm, nhưng hắn sẽ không lên tiếng vì việc nhỏ như vậy.

Hồng Mai đứng bên hầu hạ nhìn vị trí này cứ cảm thấy quái quái ở đâu đó.

Lâm thị để tiểu thư ngồi bên cạnh nhìn như coi trọng tiểu thư, nhưng lại ngăn cách tiểu thư và cô gia, cứ cảm thấy kỳ lạ ở đâu đó.

Bữa sáng là do bà tử hồi môn của Bắc Vũ Đường nấu, mùi vị rất ngon. Trong trí nhớ của nguyên chủ, món Lâm thị nấu cực kỳ khó ăn, chẳng tốt lành gì cả.

Có lẽ vì ăn ngon, Phó Nhất Bác ăn nhiều hơn bình thường một bát cháo, một cái bánh bao, khiến Lâm thị rất vui vẻ.

Phó Nhất Bác còn chỉ là một Tú tài, còn đang đọc sách ở thư viện, ăn sáng xong đương nhiên cần đến thư viện học.

Lâm thị và Bắc Vũ Đường đứng ở cửa viện nhìn Phó Nhất Bác rời đi. . ngôn tình ngược

Phó Nhất Bác vừa đi, Lục Hà cũng ôm rổ về.

“Tiểu thư.” Lục Hà giao rổ cho Vương ma ma.

Lâm thị tiến lên, “Để ta xem đã mua đủ chưa.”

Lâm thị xốc lên, đã mua đủ theo yêu cầu của mình, “Tốn bao nhiêu bạc?”

“Bẩm lão phu nhân, tổng cộng hết 300 văn tiền.” Lục Hà cười đáp.

Lục Hà từ nhỏ đã theo hầu bên tiểu thư, hôm nay là lần đầu đi mua đồ, cũng hơi thấp thỏm, sợ mình mua không ổn.

“300 văn tiền?!” Lâm thị sợ hãi hét lên.

Lục Hà bị bà ta dọa sợ, “Sao vậy ạ? Sai gì ạ?”

Lâm thị trầm mặt, “Chỗ này cùng lắm chỉ tốn 100 văn, sao ngươi lại tiêu tận 300 văn?”

Lục Hà cũng bị doạ, nhất thời vô thố đứng đó, bất an nhìn Lâm thị và tiểu thư nhà mình.

Bắc Vũ Đường nói, “Bà bà, Lục Hà từ nhỏ đã đi theo con, lần đầu đi chợ, không biết giá cũng là bình thường. Một trăm văn tiền này coi như để em ấy nhớ lâu. Bà bà đừng vì chút tiền ấy mà tức giận thương thân, tức phụ con sẽ buồn lắm.”

Nàng lại quay đầu nói với Lục Hà, “Lần sau đi mua nhớ để ý đấy, số tiền này trừ vào tiền tiêu vặt của em.”

Lục Hà biết mình sai, cũng không dám uỷ khuất, lẩm bẩm gật đầu.

Bắc Vũ Đường nói với Vương ma ma, “Vương ma ma, sau này đồ ăn trong nhà nhờ ma ma đi mua nhé. Ma ma tinh ý hơn Lục Hà, không gì trốn được mắt ma ma. Ma ma đi thì ta cũng yên tâm hơn.”

Vương ma ma đáp, “Vâng, thưa tiểu thư.”

Sáng nay, Lâm thị để Lục Hà đi mua đồ thì Vương ma ma đã nói để mình đi rồi, nhưng Lâm thị lại kiên trì để Lục Hà đi, họ là hạ nhân, mà Lâm thị lại là bà bà của tiểu thư, đương nhiên không dám trái ý.

Lâm thị lại mở miệng, “Thôi, để ta đi cho. Ta quen thuộc khu này, có thể mua được đồ ăn tốt mà giá thấp.”

Kiếp trước, Lâm thị vì chuyện này mà đuổi Lục Hà và Hồng Mai khỏi Phó gia, đồng thời cũng lấy cớ này để nàng giao tiền mua đồ ăn cho bà ta.

Tiền mua đồ ăn đều là từ của hồi môn của Bắc Vũ Đường, mới đầu Lâm thị lấy không nhiều, nhưng càng lúc lại càng tham, biết nguyên chủ không hiểu những điều này nên cố ý nói thu hoạch năm nay không tốt, giá đồ ăn tăng, vân vân.

Nguyên chủ không hiểu, đối phương lại là bà bà của mình, nàng ấy cũng không phải người keo kiệt nên đương nhiên sẽ cho bà ta thêm.

Vừa rồi Bắc Vũ Đường lên tiếng là ngăn cản Lâm thị lấy cớ đuổi Lục Hà và Hồng Mai, giờ bà ta lại nhân cơ hội muốn lấy tiền đi mua đồ ăn.

Bắc Vũ Đường săn sóc đáp, “Vậy sao được ạ. Bà bà vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi. Chuyện này vẫn nên để hạ nhân làm ạ.”

Lâm thị sao có thể để hạ nhân đi được, bà ta còn muốn ăn bớt một hai mà, “Ta lao lực quen rồi, để ta nhàn rỗi thì ta cũng không ngồi yên được. Đi mua đồ ăn cũng không mệt nhọc gì.”

Bắc Vũ Đường thấy bà ta kiên trì, ra vẻ khó xử đồng ý, “Vậy con nghe bà bà.”

Lâm thị nghe vậy thì vui ra mặt.

Buổi chiều, Bắc Vũ Đường gọi hai nha hoàn và hai bà tử vào phòng mình.

“Ta thấy bốn người ở một phòng cũng không ổn, lát nữa Vương ma ma và Lưu ma ma ra ngoài hỏi xem tu sửa nhà và xây dựng thêm một gian cần bao nhiêu bạc.”

“Vâng, tiểu thư.” Vương ma ma cười nói.

Lưu ma ma ở bên sửa sai, “Tiểu thư đã gả chồng, chúng ta nên gọi là Phó phu nhân.”

Mấy người Lục Hà và Hồng Mai sửng sốt, cũng không nghĩ đến vấn đề xưng hô này, chủ yếu là trước giờ gọi tiểu thư đã quen nên còn chưa phản ứng lại.

Các nàng đang định sửa miệng thì lại nghe Bắc Vũ Đường nói, “Không cần, mọi người cứ gọi ta là tiểu thư đi, ta nghe quen rồi.”

Lưu ma ma là người thông minh, lập tức nói, “Vậy sao được ạ. Cô gia và lão phu nhân nghe chúng ta gọi như vậy sẽ không vui. Như vậy sẽ liên lụy đến tiểu thư mất.”

“Không sao. Vừa rồi Hồng Mai gọi như vậy mà bà bà cũng không có phản ứng gì. Các ngươi không cần để ý, trong nhà gọi thế nào thì giờ vẫn gọi thế đi.”

Lưu ma ma còn muốn nói gì đó, đã bị Vương ma ma ngăn cản, cho bà một ánh mắt.

Bắc Vũ Đường thấy động tác nhỏ của hai người, nhưng cũng coi như không biết. Vương ma ma thông minh hơn Lưu ma ma rất nhiều, có một số việc không cần nàng nói rõ thì bà cũng đã hiểu được, như vậy có thể giao một số việc cho bà làm.

“Sửa và xây mới nhà là chuyện lớn. Trừ tìm thợ thủ công phụ trách thì còn phải làm tốt quan hệ với hàng xóm láng giềng. Vương ma ma, chuyện này giao cho ma ma làm. Chúng ta vừa tới, cần phải giao hảo với họ mới đúng.” Bắc Vũ Đường mỉm cười ra lệnh.

Vương ma ma đã hiểu ý của Bắc Vũ Đường, nàng muốn mình làm quen với hàng xóm láng giềng, để tất cả mọi người đều biết tiền sửa và xây mới nhà ở Phó gia đều do chi từ của hồi môn của tiểu thư.

“Vâng, tiểu thư.” Vương ma ma cảm thấy tiểu thư thật sáng suốt. Trước đó bà nhìn Lâm thị đã biết đây là người khó đối phó. Bà còn lo tiểu thư sẽ bị bắt nạt, giờ xem ra tiểu thư đã có chủ ý cả rồi.

Bắc Vũ Đường giao việc xong thì để cho họ lui xuống.

Nàng đến phòng của Lâm thị. Lâm thị thấy nàng tới, còn tưởng nàng tới đưa tiền mua đồ ăn nên vui vẻ đón nàng vào.

“Bà bà, hôm nay con qua là có việc muốn nói với bà bà.”

“Chuyện gì?” Lâm thị nhăn mày, nhìn nàng không giống đến đưa tiền tí nào.

“Là thế này, con thấy nhà mình có nhiều chỗ đã hư hỏng. Con định mời người tới tu sửa, lại xây thêm mấy gian. Giờ nhân khẩu trong nhà còn ít, nhưng qua mấy năm nữa nhiều người hơn thì sẽ không đủ. Nên con muốn xây lại nhà một lần, bà bà thấy thế nào?”

“Tu sửa, xây dựng thêm đều cần bạc. Nhà ta còn chưa có nhiều bạc như vậy.” Lâm thị đã tính toán để Bắc Vũ Đường trả bạc, như vậy thì đương nhiên sẽ tốt hơn.

Bắc Vũ Đường cười nói, “Chỗ con còn ít bạc, hẳn sẽ đủ.”

Lâm thị vừa nghe nàng nói thì vui vẻ không thôi.

“Được, được được, vậy nghe con, con muốn làm gì thì làm đi.”

Có tiện nghi mà không chiếm thì là đồ ngốc. Lâm thị tự nhận mình không ngốc nên đương nhiên sẽ không phản đối.

Chuyện này coi như đã quyết xong, Bắc Vũ Đường cũng đứng dậy rời đi.

Lâm thị khó khi cho nàng sắc mặt tốt, còn dặn dò nàng nghỉ ngơi cho khoẻ, sinh cho Phó gia một đứa bé mập mạp.

Bắc Vũ Đường ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu.

Nhìn từ xa, bà bà tức phụ hai người có vẻ hoà hợp, nhưng sự thật thì chỉ có đương sự mới biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.