Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường đi rồi, Lâm thị mới nhớ ra mình chưa hỏi nàng tiền đồ ăn. Nhưng dù sao cũng sống cùng mái nhà, hôm nay lấy hay mai lấy thì đều như nhau nên an tâm về phòng.
Cùng lúc đó, sau khi Bắc Vũ Đường rời đi, mấy người Hồng Mai cũng ai đi lo việc nấy.
Lưu ma ma và Vương ma ma ra ngoài hỏi chuyện sửa nhà, cũng cùng ra cửa.
Lưu ma ma không kiềm được hỏi, “Vừa rồi vì sao tỷ ngăn không cho ta nói, có chuyện gì sao?”
Lưu ma ma và Vương ma ma cùng quê, từ nhỏ đã bị bán, tình cảm của hai người rất tốt, làm gì cũng phải làm cùng nhau.
Nếu không phải vậy, lúc đó Vương ma ma kéo lại, Lưu ma ma cũng không nghe lời như vậy.
“Muội đấy, bảo muội để tâm vào thì muội không học được.” Vương ma ma cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng, tránh sau này chọc tiểu thư không vui.
“Tỷ nói lý do đi? Ta ngốc lắm, có hiểu gì đâu.” Lưu ma ma cũng tự hiểu.
Vương ma ma bắt đầu phân tích kỹ, “Vừa rồi muội nhắc chúng ta nên đổi xưng hô, nhưng ý tứ của tiểu thư lại là muốn chúng ta duy trì như cũ. Muội thì khen ngược, chẳng hiểu gì cả, còn sống chết muốn chúng ta sửa.”
“Muội còn không phải vì tiểu thư sao. Nếu chúng ta luôn gọi vậy khiến cô gia và lão phu nhân không vui thì sau này tiểu thư sẽ chịu tội mất.” Lưu ma ma lo lắng nói.
Vươgn ma ma liếc trắng mặt, “Haizz, muội nghĩ gì thế. Phó gia này một nghèo hai trắng tay, tất cả đều dựa vào của hồi môn của tiểu thư kìa. Chỉ cần tiểu thư muốn thì hai mẫu tử họ ngồi lên đầu tiểu thư được chắc?”
“Nếu làm như muội, lúc nào cũng muốn lấy lòng lão phu nhân thì mới có hại cho tiểu thư đó. Ta thấy Lâm thị kia cũng không phải người hiền lành gì đâu.”
“Trước đó ta còn lo tiểu thư tính tình ôn hoà sẽ bị Lâm thị bắt chẹt, giờ xem ra không phải lo rồi.”
Lưu ma ma cuối cùng cũng hiểu ra.
Vương ma ma lại nói thêm, “Lại nói chuyện sửa nhà này, tiểu thư làm rất tốt. Vừa rồi theo muội vì sao tiểu thư lại nhắc nhở ta phải giao hảo với hàng xóm?”
Lưu ma ma không hiểu, bà chỉ hiểu ý trên mặt chữ, không hiểu ẩn ý đằng sau.
Vương ma ma cũng biết bà không hiểu nên phân tích kỹ, “Tiểu thư đang muốn hàng xóm xung quanh đều biết Phó gia này sống dựa vào của hồi môn của nàng. Tuy mọi người đều hiểu trong lòng, nhưng hiểu trong lòng và tỏ ra ngoài thì không giống nhau đâu.”
“Tiểu thư làm việc vì Phó gia như vậy, nếu sau này mẫu tử Phó gia đối xử với tiểu thư không tốt thì tất nhiên sẽ bị người ta chọc cột sống mà mắng. Chúng ta lấy danh nghĩa của tiểu thư giao hảo với nhân gia, sau này có chuyện gì thì làng xóm cũng sẽ giúp đỡ tiểu thư.”
Lưu ma ma cau mày, “Lão phu nhân khó chung sống, nhưng ta thấy cô gia đối xử với tiểu thư không tồi, hẳn sẽ không đối xử với tiểu thư quá kém.”
Vương ma ma nghe vậy, thở dài một hơi, nhắc nhở, “Giờ nhìn thì tốt, ai biết mai sau thế nào đâu. Tiểu thư phòng ngừa chu đáo như vậy mới là đúng.”
“Muội chỉ cần nhớ kỹ, ở nhà này, chúng ta chỉ cần nghe lời tiểu thư là được. Tiểu thư đối xử với Phó gia thế nào thì chúng ta cũng dùng thái độ như vậy đối xử với Phó gia.”
Lưu ma ma gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Bà là người thẳng tính, không hiểu mấy chuyện cong queo ngoằn ngoèo, nhưng bà hiểu, nghe lời Vương ma ma chắc chắn không sai.
Đêm đến, Phó Nhất Bác về phòng, nhìn thê tử trước gương, nghĩ hôm nay hẳn sẽ được động phòng, trong lòng rất kích động.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn đã cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y nằm trên giường, rồi nhìn nàng chằm chằm.
“Nương tử, đã khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi nhé.” Phó Nhất Bác hơi khẩn trương, lại có chút kích động.
“Được.” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng đáp.
Phó Nhất Bác thấy nàng không phản đối thì vui vẻ, xem ra hôm nay sẽ được hưởng phúc.
Bắc Vũ Đường lên giường, cầm chăn, nhét vào lòng hắn, “Đi ngủ đi.”
Bắc Vũ Đường chỉ cái giường phụ cách đó không xa.
Phó Nhất Bác ngẩn người, đêm động phòng hoa chúc đâu?!
“Nương tử, chúng ta là phu thê. Hẳn là......”
Không chờ hắn nói xong, Bắc Vũ Đường đã ngắt lời hắn, “Hôm nay bà bà đã nói với ta, phải để chúng ta tách ra ngủ, tránh quấy rầy chàng nghỉ ngơi, ảnh hưởng đến việc chàng thi. Đến khi tướng công thi đậu rồi thì hẳn bà bà sẽ không phản đối nữa.”
Hôm qua nàng từ chối, Phó Nhất Bác chỉ nghĩ là nàng hơi sợ vì là lần đầu tiên.
Hôm nay nàng từ chối, lại là vì nương của hắn.
Phó Nhất Bác sao có thể từ bỏ như vậy, nếu thật sự chờ đến lúc đó thì không biết phải chờ đến ngày nào.
“Không sao, chúng ta không cho nương biết là được.” Phó Nhất Bác vẫn chưa chết tâm, kiên trì muốn được ăn thịt.
Bắc Vũ Đường cũng sẽ không để hắn được như ý, “Tướng công, bà bà là nương của chàng, sao chúng ta có thể bằng mặt không bằng lòng được. Nếu ta đã đồng ý với bà bà thì ta phải làm được.”
Nàng nói chính đáng đến mức khiến Phó Nhất Bác á khẩu không thốt được câu nào, chỉ đành ngoan ngoãn ôm chăn lên giường phụ ngủ.
Nửa đêm, Phó Nhất Bác trằn trọc không ngủ được.
Hắn nhìn giường chính cách đó không xa, nghĩ đến trên giường là nương tử của mình, lại nghĩ đến đám bằng hữu thường trêu chọc hắn chuyện người lớn trong thư viện, bụng lập tức ngo ngoe rục rịch.
Hắn như bị ma xui quỷ khiến, ngồi dậy, lén lút đi về phía giường. Nhân lúc nàng ngủ mà ăn trước, chờ nàng tỉnh thì đã nước chảy thành sông, đến lúc ấy nàng sẽ không phản đối nữa.
Phó Nhất Bác đã tính toán hết, mộng tưởng đẹp ơi là đẹp.
Khi đến mép giường, hắn duỗi tay sờ về phía chăn, sắp chạm vào chăn, người trên giường đột nhiên mở bừng mắt, vung tay đấm mạnh vào mắt hắn.
“A!!” Tiếng hét thảm thiết của Phó Nhất Bác vang lên.
Lâm thị và mấy người Hồng Mai ở phòng bên cạnh nghe được thì vội châm nến đi qua.
Bởi vì đám người Hồng Mai đã ra, Lâm thị không dám đẩy cửa đi thẳng vào, chỉ đành đứng ngoài nôn nóng hỏi, “Bác Nhi, có chuyện gì vậy?”
Phó Nhất Bác còn chưa tỉnh táo lại, chỉ có Bắc Vũ Đường phản ứng nhanh, nói với người bên ngoài, “Không có việc gì đâu ạ, chỉ là có con chuột chạy lên giường, tướng công bị nó làm giật mình thôi.”
Đám người Hồng Mai nghe mà khinh thường, nhưng cũng không nói gì.
Lâm thị vẫn không yên tâm, “Bác Nhi, để nương vào bắt chuột.”
Phó Nhất Bác sao có thể cho bà ta vào, “Không cần đâu, nó chạy thoát rồi. Đêm đã khuya, nương mau về nghỉ đi.”
Nếu để họ biết mình nửa đêm bò lên giường, bị nương tử coi là trộm mà đấm một cái thì hắn nào còn mặt mũi gặp ai nữa.
Chuyện này tuyệt đối phải giấu thật kỹ.
Bắc Vũ Đường cũng nói với đám người Hồng Mai, “Hồng Mai, mọi người cũng về ngủ đi, bên này không có chuyện gì.”
“Vâng, tiểu thư.” Đám người Hồng Mai đáp.
Vương ma ma thấy Lâm thị còn không đi, cười nói, “Lão phu nhân, ngài về nghỉ ngơi sớm thôi. Con chuột kia hẳn đã bị phu thê cô gia xử lý rồi.”
Bị Vương ma ma nói vậy, Lâm thị cũng không tiện đứng ở cửa nữa, xoay người về phòng mình.
Trong phòng, Phó Nhất Bác vẻ mặt đau khổ nhìn Bắc Vũ Đường, tay ôm đôi mắt đau không chịu nổi.
Bắc Vũ Đường áy náy nói, “Nhất Bác, ta xin lỗi. Ta còn tưởng có trộm đến nên mới làm vậy. Chàng không sao chứ?” . đam mỹ hài
Phó Nhất Bác thấy nàng áy náy như vậy, nghĩ nàng cũng không cố ý, chỉ có thể nhịn đau ra vẻ không sao, “Không, không sao đâu.”
“Sao đang êm đẹp chàng lại chạy qua chứ?” Bắc Vũ Đường không tính để yên cho hắn, định bắt hắn khai ra hết.
Phó Nhất Bác vốn còn giận, cảm thấy nàng ra tay quá mạnh, giờ nghe nàng hỏi thế thì lập tức chột dạ.
“Ta thấy ở mép giường có... Có chuột. Nên đi qua đánh chuột... Nào ngờ......” Phó Nhất Bác chột dạ giải thích.
Bắc Vũ Đường cũng đi theo lời dẫn của hắn, “Trời ạ, có chuột thật ạ? Vậy mai ta phải bảo Hồng Mai bày thuốc chuột ở góc phòng. Đám chuột này mà không bị diệt thì đồ vật trong nhà sẽ không an toàn với chúng nó mất.”
“Đám chuột này cũng thật là, còn khiến chàng bị thương!” Bắc Vũ Đường oán giận.
Phó Nhất Bác còn muốn tranh thủ mình bị thương, nàng lại áy náy, thuận lý thành chương bò lên giường của nàng, nào biết nàng không nhắc đến một chữ. Hắn buồn bực, hậm hực về giường phụ của mình.
Sáng sớm hôm sau, mọi người nhìn mắt Phó Nhất Bác có một vòng đen, nhìn như bị người ta đánh vậy.
Lâm thị đau lòng vô cùng, “Con bị sao thế?”
Hỏi thì hỏi thế nhưng ánh mắt bất thiện của bà ta đã nhìn qua Bắc Vũ Đường, tỏ vẻ nàng phải giải thích cho bà ta.
Mấy người Hồng Mai đều nhíu mày.
Bắc Vũ Đường không lên tiếng, Phó Nhất Bác đã vội vàng trả lời, “Nương, đêm do con chuột hôm qua đấy. Con đuổi theo nó, không cẩn thận bị đâm mặt.”
Lâm thị tất nhiên là tin lời nhi tử của mình, dù chuyện này không liên quan đến Bắc Vũ Đường, nhưng bà ta vẫn oán trách nàng.
“Sao con phải đuổi chuột chứ! Con là Tú tài, phải giữ sức khoẻ để thi đậu công danh.”
Đám người Hồng Mai nghe bà ta nói vậy thì không vui.
Hoá ra một đại nam nhân như cô gia không đi bắt chuột mà phải để tiểu thư nhà họ đi bắt chắc?
Lưu ma ma là người đơn thuần mà còn nghe hiểu ẩn ý trong câu nói vừa rồi của Lâm thị.
Bắc Vũ Đường giống như không nghe ra bà ta oán hận, cười nói, “Bà bà cứ yên tâm, hôm nay con sẽ bảo Vương ma ma đi tiệm mua ít thuốc chuột về.”
Lâm thị còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt không vui của mấy người Hồng Mai thì lập tức nuốt sự khó chịu trong lòng về.
Lâm thị rất không thoải mái, thấy trong nhà nhiều người ngoài thế này, cảm giác như đây là nhà Bắc Vũ Đường cứ không phải nhà bà ta. Không được, phải nghĩ cách đuổi mấy nha hoàn bà tử kia đi mới được.
Nếu như vậy, Bắc Vũ Đường còn không phải mặc bà ta sắp đặt sao.
Lâm thị yên lặng tính toán, chờ tìm cái cớ nào thoả đáng.
Mãi đến khi đi mua đồ ăn, Lâm thị mới nhớ ra còn chưa qua chỗ Bắc Vũ Đường hỏi lấy tiền. Nhưng người đã ra ngoài rồi, chỉ có thể tạm thời ứng trước, lúc nào về thì lại đòi Bắc Vũ Đường sau.
Lâm thị về, chuyện đầu tiên là tìm Bắc Vũ Đường.
“Vũ Đường tức phụ, tiền mua đồ ăn sáng nay......” Lâm thị nói đến đây thì ngừng, ý tứ rất rõ ràng.
“Tiền đồ ăn?” Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn bà ta.
Lâm thị thấy nàng như vậy thì cũng nóng nảy, mặt dày nói, “Không phải con đã bảo đưa ta tiền mua đồ ăn sao?”
Bắc Vũ Đường nhướn mày, kinh ngạc nhìn Lâm thị.
Nếu là người khác ở đây, dù chưa nói câu đó, nhưng nghe đối phương nói vậy, vì mặt mũi thì chắc chắn sẽ đưa tiền. Nhưng Bắc Vũ Đường thì chưa từng có ý định đưa tiền cho Lâm thị.
“Tiền đồ ăn? Bà bà có nhớ nhầm không ạ?” Bắc Vũ Đường không cho bà ta chút mặt mũi nào.
Kiếp trước nguyên chủ cho bà ta mặt mũi quá nên bà ta dẫm thoải mái dẫm chết nguyên chủ luôn kìa.
Sắc mặt Lâm thị lập tức trở nên khó coi.
Nàng có ý gì, không định đưa tiền mua đồ ăn hả?
Bắc Vũ Đường nói tiếp, “Có phải tháng này tướng công chưa đưa tiền tiêu vặt cho bà bà không ạ? Bà bà yên tâm, con sẽ nói với chàng.”
Trong bối cảnh xã hội phong kiến, của hồi môn của tức phụ là thuộc sở hữu tư nhân của người đó.
Nàng có nguyện ý mang ra cho gia đình trượng phu hay không thì còn tuỳ vào ý của nàng, nếu không cướp của hồi môn của tức phụ sẽ bị người xung quanh nắm đằng chuôi mà mắng.
Kiếp trước Lâm thị nhốt Bắc Vũ Đường ở căn nhà này, hoàn toàn không cho nàng ấy ra cửa, dù nàng ấy có điều gì bất bình thì cũng không thể nói với người ngoài. Hơn nữa, Lâm thị ngày nào cũng than dài than ngắn với hàng xóm rằng nguyên chủ kiều khí quá, bà ta là bà bà mà còn phải hầu hạ nguyên chủ như nha hoàn.
Người ngoài không biết tình huống của nguyên chủ nên đương nhiên tin lời Lâm thị, nên dù nguyên chủ có chết cũng không ai cảm thấy Phó gia không tốt.
Giờ thì khác, Bắc Vũ Đường đến đây rồi, đương nhiên phải làm thân với hàng xóm xung quanh, tiện thể để người ta biết là Phó gia dựa vào nàng mới sống tốt được. Sau này Phó gia có làm gì không đúng, tất nhiên sẽ có người đứng ra nói giúp nàng.
Phó Nhất Bác là người đọc sách, quan tâm đến thanh danh nhất, nếu thanh danh không còn, dù có đậu cử nhân cũng không thể vào triều làm quan.
Lâm thị nghe nàng nói thế thì rất tức giận.
Bà ta cũng là người mặt dày, đè lại không vui, cười tủm tỉm nói, “Con cũng thấy đấy, nhà ta cũng không có gì. Con mang theo bốn người vào cửa, chút tiền này không đủ tiêu.”
“Bà bà lo lắng chuyện này sao. Chuyện này thì bà bà không cần lo đâu, lát con sẽ nói với mọi người, chi phí ăn mặc của họ đều do con phụ trách, sẽ không lấy một văn tiền nào của bà bà đâu ạ.”
Bắc Vũ Đường tỏ rõ ý tứ, người của ta thì ta khác nuôi, tiền của người khác thì không liên quan gì đến ta đâu nhé.
“Nếu bà bà còn dư tiền, sau này tu sửa và xây dựng nhà có thể chi một ít không ạ? Lúc trước con tưởng chỉ cần trăm lượng bạc là đủ, nào ngờ lại tốn kém đến thế. Không giấu gì bà bà, trước khi xuất giá, con đã cãi nhau với phụ mẫu, của hồi môn phụ mẫu cho đều là đẹp mà không dùng được, bạc để tiêu cũng không có bao nhiêu. Giờ tu sửa, xây dựng thêm nhà, bạc trong tay con hoàn toàn không đủ.”
“Bà bà, không biết bà bà có thể chi một chút vào tiền tu sửa, xây nhà không?” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm hỏi.
Bắc Vũ Đường khóc than như vậy khiến Lâm thị không kịp trở tay.
Bà ta vốn tới đòi bạc, sao tới cuối cùng bà ta lại thành người bị đòi thế này? Lâm thị không nhịn được, lại không thể phát tác.
Lâm thị hít sâu một hơi, “Chỗ bà lão như ta cũng không có bạc. Tu sửa, xây thêm nhà là việc con muốn, con đương nhiên phải phụ trách đến cùng.”
Bắc Vũ Đường thở dài một hơi, “Con biết rồi. Xem ra con chỉ có thể bán chút trang sức, của cải lấy tiền, bằng không hàng xóm biết chúng ta sẽ sửa nhà mà mãi không thấy chúng ta sửa thì chẳng phải là mất thể diện sao. Tướng công là Tú tài, quan trọng nhất là thanh danh, trên quan lộ cũng cần phải tiêu tiền nữa.”
Lâm thị vừa nghe chuyện này liên quan đến Phó Nhất Bác thì lập tức căng thẳng, khẩn trương nói, “Chuyện này không thể qua loa được, nếu tổn hại thanh danh của Nhất Bác thì chúng ta xong rồi.”
“Tức phụ đã biết. Chờ thợ thủ công tới làm, đồ ăn trong nhà phải nhờ bà bà tỉ mỉ chuẩn bị rồi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến thanh danh của tướng công.” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nói.
Chuyện này liên quan đến Phó Nhất Bác, Lâm thị dù vạn phần không muốn cũng phải làm.
Lâm thị vốn ky bo bủn xỉn mất chút bạc như vậy mà đã đau lòng một hồi lâu.
Bắc Vũ Đường thấy đã đạt được mục đích thì đứng dậy cáo từ.
Lâm thị đang đau lòng tiền đồ ăn, đương nhiên sẽ không giữ nàng lại.
Tiền đồ ăn của thợ thủ công, một hai ngày thì còn chịu được, nhưng lâu ngày thì sẽ tốn kha khá bạc, mà bạc này đều từ tay mình ra.
Nghĩ như vậy, Lâm thị đau lòng quá, đau lòng cực kỳ.
Vốn còn đang vui vì sắp sửa nhà, có thêm một gian nhà nữa, bà ta còn vui vẻ nghĩ mình được lời, giờ tiền đồ ăn của thợ thủ công đều do bà ta chi, Lâm thị lập tức oán trách Bắc Vũ Đường, cảm thấy nàng nói chuyện sửa nhà là không đúng.
Kiếp trước, tiền sửa nhà của Phó gia đều do nguyên chủ chi, chỉ là nàng ấy chỉ bỏ tiền thôi, Lâm thị phụ trách việc còn lại. Lúc đầu còn nói sẽ xây thêm phòng, nguyên chủ cũng đưa tiền, nào ngờ cuối cùng Lâm thị chỉ sửa lại, không mất bao nhiêu tiền.
Tiền còn thừa đều bị Lâm thị ôm đi hết.
Nguyên chủ da mặt mỏng, hơn nữa đối phương là bà bà mình, nên nàng ấy sẽ không vì chút bạc mà làm xấu đi mối quan hệ giữa hai người, chỉ coi như không biết gì cả.
Từ đó, Lâm thị cũng biết được tính tình của nguyên chủ. Lâm thị biết nguyên chủ là quả hồng mềm thì bắt đầu dùng đủ mọi lý do lấy bạc trong tay nguyên chủ.
Sau đó biết nàng ấy còn có cửa hàng và ruộng tốt đứng tên thì càng lấy mấy lý do vớ vẩn lấy đi, miệng thì nói là giúp nàng ấy trông, cuối cùng cũng vào túi bà ta.
Bắc Vũ Đường không cho Lâm thị bất kỳ cơ hội nào, giao tiếp với loại người được một tấc lại tiến một thước như Lâm thị thì không thể mỏng mặt được, cần dày mặt lên.
Hiệu suất làm việc của Vương ma ma rất cao, cùng ngày đã hẹn xong thợ, hôm sau ngói nhà và gỗ đã lục tục được chở đến. Hàng xóm xung quanh thấy vậy đều biết Phó gia cách vách thật sự muốn xây thêm nhà.
Một đám vây quanh sân nhà Phó gia, thò cổ nhìn vào trong.