Tác giả: Vân Phi Mặc
“Các ngươi muốn mang ta đi đâu?” Nam tử trung niên hoảng sợ.
Mấy đệ tử tông môn không trả lời hắn, trực tiếp kéo hắn đi.
Bắc Vũ Đường đừng chờ sau họ, đã đoán được tình huống. Họ đang kiểm tra linh lực, người có linh lực sẽ bị đưa đi kiểm tra lần hai.
Cách này khá tốt, nhưng vô dụng với nàng.
Bắc Vũ Đường phong ấn linh lực lại, thuật phong ấn không có ở vị diện này. Nếu trước đây nàng chưa từng tới thế giới Tu chân, chỉ sợ hôm nay sẽ gặp phiền toái.
Rất nhanh đến lượt Bắc Vũ Đường.
“Đặt tay lên.”
Nàng ngoan ngoãn nghe theo lời người nọ, đặt một bàn tay thô ráp lên linh cầu, linh cầu không dao động.
“Ngươi có thể đi.”
Bắc Vũ Đường gật đầu, đi theo những người thường khác rời đi.
Lúc này, ánh mắt hắc long đứng trên đầu tường vừa lúc đảo qua Bắc Vũ Đường. Hắn đột nhiên dừng lại, cảm thấy khí chất người này hơi quen.
Bỗng chốc, hắc long xuất hiện trước mặt Bắc Vũ Đường, chặn đường nàng.
Bắc Vũ Đường thầm giật mình.
Không thể nào? Bị con rồng ngốc này nhìn ra sao?!
Tuy trong lòng khẩn trương, nhưng nàng lại cực kỳ bình tĩnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy dung nhan của hắn, mắt lộ ra hoảng sợ, ngay sau đó, nàng quỳ rạp xuống đất.
Bá tánh xung quanh nàn thấy vậy, cũng cùng quỳ xuống, một đám kinh sợ phủ phục trên đất.
“Thần long đại nhân!”
Hắc long cau mày nhìn chằm chằm thiếu niên cao gầy trước mặt, ánh sáng trắng rời tay, phủ lấy thiếu niên.
Thiếu niên bị hào quang bao phủ, cả người lạnh run.
Không thay đổi?!
Xem ra mình nhận nhầm người.
Hắc long thu tay, đi thẳng.
Bắc Vũ Đường thấy hắn đi, thầm thở ra, may mà nàng nhiều pháp bảo, chuẩn bị đầy đủ, nếu không sẽ bị hắn nhận ra thật mất.
“Được rồi, đứng dậy cả đi, mau rời đi.”
Bắc Vũ Đường đi theo đoàn người rời đi.
Qua một ngày lăn lộn, vẫn không tìm thấy tiểu bạch xà trong thành.
Thần ưng thú cẩn thận hỏi, “Đại nhân, có thể nào tiểu chủ nhân thật sự đi rồi không? Tuy trận pháp không có phản ứng, nhưng sợ là tiểu chủ nhân có cách nào đó thông qua.”
Nếu nàng không ở đây, nhất định đã rời đi.
Hắc long vốn thề son sắt rằng nàng ở đây, giờ kết quả tra ra lại là đoán sai.
Hắn đây là thông minh quá bị thông minh hại.
“Đi!”
Hắc long và Thần ưng thú rời khỏi thành phố, đi về trung tâm lục địa.
Thấy họ rời đi, bá tánh trong thành đều thở dài nhẹ nhõm, Bắc Vũ Đường thấy trận pháp bày trong thành đã phá bỏ, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại rời đi.
Nàng nghe ngóng, biết được họ sẽ đến thành trấn nào tiếp theo. Nàng không đi về hướng khác, ngược lại chọn đi về phía cùng thành trấn với họ.
Đến khi nàng đuổi kịp tới thành thị tiếp theo, hắc long vừa lúc mới đi.
Nàng thảnh thơi ngồi chơi ở thành trì mới ngày, sau đó thiết lập cùng một trận pháp trên tường thành, cũng để lại một hàng chữ.
[Hahaha, ta biết là ngươi không bắt được ta.]
Sau khi lưu lại chữ viết, Bắc Vũ Đường lập tức đi.
Hắc long biết tin, vội quay về, đập nát bức tường kia.
“Đáng giận, đáng giận!”
Thần ưng thú đứng bên, thấy hắc long bạo nộ, âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ: Tiểu linh xà này rốt cuộc có thù oán gì với Thần long đại nhân mà lại lăn lộn ngài ấy như vậy chứ.
Thần ưng thú cẩn thận hỏi, “Đại nhân, có cần lục soát toàn thành không?”
“Lục soát!”
Cho dù biết rất có thể nàng đã rời đi, nhưng hắn vẫn không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Bá tánh trong thành bị hắc long yêu cầu, bị kiểm tra hết một lượt.
Bá tánh trong thành kêu khổ không ngừng, mà Bắc Vũ Đường đang ở trong một thôn ngoài ngoại ô, nước đồ ăn cùng một cụ bà, sống vui vẻ miễn bàn.
“Bắc cô nương, trù nghệ của ngươi thật tốt. Sau này ai cưới ngươi, người đó có phúc rồi.”
“Đại nương nói đùa.”
Bỗng, một cái bóng lớn che đi ánh chiều tà, bao phủ lấy cả thôn. Bá tánh trong thôn đều ngẩng đầu, thấy một con rồng lớn xuất hiện trong không trung.
Họ sợ hãi nhìn con rồng kia, thấy nó nhảy lên tận trời, biến mất trong mây.
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm một rồng một ưng trong không trung, vui vẻ ăn đồ ăn ngon.
Hôm sau, nàng lại khởi hành, một đường thảnh thơi, lại vẫn biết rõ hành tung của hắc long. Thật sự là do con rồng kia không biết thế nào là điệu thấp, đến đâu cũng phải làm gà bay chó sủa, nhân thần cộng phẫn.
- Thủy thành-
Bắc Vũ Đường còn chưa tới gần, bá tánh xung quanh đã ngăn nàng lại.
“Tiểu ca này, giờ không đến được Thủy thành.”
“Vì sao?”
Lão nông căm giận, “Còn không phải do ác long kia! Người trong cả thành đều không thể ra ngoài, nếu ngươi vào rồi thì không ra được đâu!”
Thì ra là thế.” Bắc Vũ Đường ra vẻ kinh ngạc gật đầu, “Lão bá, quanh đây có chỗ nào ở được không?”
“Có, ngươi có thể tìm nơi ngủ trọ ở thôn trang xung quanh. Vì ác long, giờ có rất nhiều thôn trang xung quanh đều trở thành nơi cư trú lâm thời của thương nhân qua đường.”
Bắc Vũ Đường vừa nói chuyện với lão bá, vừa đi đến thôn xóm xung quanh tìm nơi ngủ trọ.
Trong lúc nói chuyện phiếm với hắn, Bắc Vũ Đường đã biết rất nhiều chuyện về Thương Vân. chẳng hạn như, bọn họ tới mấy người, đã xảy ra chuyện gì, hỏi thăm được không ít. Truyện Trọng Sinh
Bắc Vũ Đường ở lại vùng ngoại ô, chờ đợi ác long rời đi cùng các lữ khách khác.
Chờ đợi hai ngày, cuối cùng thấy ác long bay đi phía chân trời, các lữ khách vội thu thập hành lý, tiến vào thành. Bắc Vũ Đường đi theo họ cùng vào thành, chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, nàng lặng lẽ tiến về phía cửa thành, làm y hệt như những lần trước.
Đúng lúc này, trên bầu trời yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một con rồng, con rồng kia thấy Bắc Vũ Đường đứng ven tường, lập tức đánh tới.
Bắc Vũ Đường nhạy bén phát hiện nguy hiểm tới gần, vội rút lui.
Lúc nàng nhảy đi, trên mặt đất xuất hiện một trận pháp.
May quá, nàng nhảy kịp. Bằng không giờ sẽ thành cá trong chậu.
Hắc long còn biết đặt bẫy? Đúng là không khoa học!
“Con rắn ngốc kia, ngươi trốn đâu rồi?” Tiếng Thương Vân gầm lên giận dữ oanh động không trung.
Bắc Vũ Đường bắt đầu chạy trốn, liều mạng chạy vào trong thành, chỉ khi đến nơi nhiều người, nàng mới có cơ hội chuồn.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy thanh lâu phía trước, không do dự chui vào, tiến vòa một gian phòng.
Đám hắc long đuổi tới, mất dấu nàng.
“Bao vây toàn bộ nơi này lại.” Thương Vân ra lệnh, các trưởng lão tông môn Thủy thành đứng sau hắn lập tức ra lệnh xuống, bày cả trận pháp quanh thanh lâu.
Không chỉ thế, trận pháp của cả Thủy thành cũng mở ra, dù nàng có mọc cánh cũng không bay được.
Bắc Vũ Đường xuyên qua khe hở nhìn mấy người phía dưới, hiểu rõ trong lòng.
Nàng biết ngay là hắc long và Thần ưng thú đơn thuần không thể nào đặt bẫy như vậy được mà! Xem ra là tu sĩ Thủy thành đã bày mưu đặt kế cho họ.
Nàng không cần ra ngoài cũng biết bên ngoài nhất định đã bày thiên la địa võng, không còn chỗ trốn.
Kế hoạch của họ rất chu đáo, đáng tiếc lại gặp phải cao nhân ngụy trang, họ chắc chắn phải bất lực trở về rồi.
Bắc Vũ Đường biến thành một nam nhân trung niên chừng hơn bốn mươi, diện mạo cực kỳ bình thường. Nam nhân như vậy thường không khiến mấy ai để ý, tất nhiên cũng không dễ lộ tẩy.
Sau khi ngụy trang xong, ngoài cửa vang lên tiếng thúc giục.
“Hạn cho các ngươi xuất hiện ở đại sảnh trong vòng mười phút, ai dám chậm trễ, giết không tha!”
Giọng nói đó truyền đi bằng linh lực, có thể khiến mọi người trong thanh lâu nghe được rõ ràng.
Không ít người đang chơi vui vẻ, nghe thế, héo luôn. Họ vội lấy quần áo mặc tùy tiện lại, vừa mặc vừa mắng.
“Tên khốn nào dám phá rối lão tử?!” Một nam nhân diện mạo cuồng dã hùng hổ đi ra.
Hắn vừa đi ra, còn chưa nhìn rõ người bên dưới, đầu đã rời cổ, rơi xuống.
Những vị khách và nữ tử thanh lâu ra ngoài thấy vậy, sợ trắng mặt, không ít nữ tử đã hét toáng lên.
“Aaaaaaa! Giết người!”
“Câm miệng!”
Một giọng nói lãnh lệ đột nhiên vang lên bên tai họ.
Giọng nói lạnh lẽo kioa khiến người ta cảm thấy lạnh băng.
Tiếng hét chói tai hoảng sợ của nữ tử im bặt. Họ không dám lên tiếng nữa.
Vì hắc long dẫn người đến, thanh lâu vốn náo nhiệt trở nên vắng vẻ.
Bắc Vũ Đường giống những người khác, vẻ mặt hoảng sợ chạy theo họ xuống dưới lầu. Chưa đến mười phút, đại sảnh đã chật ních người.
Nhiều người đều quần áo bất chỉnh, chỉ khoác lớp áo trong mỏng, cũng có rất nhiều nữ tử mặc trung y, hoặc áo yếm, tùy tiện khoác áo ngoài, đứng run bần bật.
Trong đám người có một tu sĩ lên tiếng, “Thủy môn các ngươi định làm gì?”
Tu sĩ Thủy môn thấy đối phương tu vi không tầm thường, trả lời lại, “Tìm người.”
Người nọ hừ lạnh, “Tìm người? Ta thấy các ngươi đây là hoành hành ngang ngược. Đừng quên công ước giữa các tu sĩ, các ngươi đây là trái với công ước, có tin ta tới Công hội cáo các ngươi không?!”
Đột nhiên, thân thể người nọ bay nhanh về phía một người.
Khi mọi người nhìn rõ lại, cổ người nọ đã bị bóp chặt.
“Ngươi có muốn biết tốc độ ngươi cáo trạng nhanh hơn hay là ta vặn gãy cổ ngươi nhanh hơn không?” Thần ưng thú lạnh lùng hỏi.
Người nọ cảm nhận được uy áp Thần ưng thú phát ra, với cấp bậc của người này, bóp chết hắn chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến!
Người nọ sợ run, “Đại nhân, tha mạng!”
Thần ưng thú thấy hắn rén, vung tay, ném người xuống đất.
Người còn oán niệm trong thanh lâu đều sợ hãi không dám nói câu nào nữa.
“Thần long đại nhân, đã kiểm tra xong, người trong thanh lâu đều ở đây.” Một tu sĩ cung kính bẩm báo với Thương Vân.
Thương Vân đạm mạc ừ một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua đám người trước mặt.
Con linh xà đáng giận kia đang trốn trong đám người này!
Hắn nhẹ ngửi, không ngửi được mùi của nàng. Có thể chắc rằng nàng mang theo bảo vật che giấu khí vị. Những người này lại không có một ai giống nàng, chứng minh linh xà đáng giận kia có bản lĩnh ngụy trang, hơn nữa còn khiến người ta không thể phát hiện.
Hừ, rắn ngốc đúng là không hề ngu, vì chạy trốn mà âm thầm chuẩn bị nhiều như thế!
Lần này mà còn không bắt được nàng, hắn sẽ không gọi là Thương Vân nữa!
“Nam nữ đứng tách riêng ra.” Tu sĩ chỉ huy mọi người.
Những người ở đây không phản kháng, ngoan ngoãn chia ra đứng. Giống những lần trước, từng người một tiến lên kiểm tra linh lực, có linh lực đứng một bên, không có linh lực đứng một bên.
Bắc Vũ Đường thuận lợi đứng bên không có linh lực, người có linh lực thì bị mang ra ngoài.
“Các người muốn mang chúng ta đi đâu?” Có người hỏi.
“Đi sẽ biết.” Đệ tử Thủy môn trả lời.
Đám khách làng chơi không có linh lực to gan hỏi, “Có phải chúng ta đi được rồi không?”
Bắc Vũ Đường đứng trong đám người, không nói gì.
Lúc này mà ra mặt thì càng dễ lộ sơ hở.
“Chờ. Đợi tìm được người rồi, tất nhiên sẽ thả các ngươi rời đi.” Đệ tử Thủy môn trả lời.
Bọn họ không thả người, những người đó cũng chỉ có thể nén giận không nói, ngoan ngoãn chờ trong góc.
“Thật đen đủi, ra ngoài tìm vui thôi mà lại biến thành thế này!”
“Ai bảo không chứ!”
“Không phải ác long kia đi rồi sao, sao lại về rồi?!” Có người khó hiểu hỏi.
“Ai biết được.”
Một đám người trốn trong góc nhỏ giọng thì thầm, kiên nhẫn chờ bên kia kiểm tra xong.
Hai khắc sau, đã có kết quả kiểm tra lần hai của đám người có linh lực.
“Thần long đại nhân, ở đó không có.”
“Không có?” Thương Vân nhướn mày.
“Đúng vậy, không phát hiện. Có lẽ nào người đó đã trốn thoát rồi không?”
“Không thể nào. Nhất định nàng còn ở đây!” Thương Vân khẳng định.
Từ sau khi phát hiện nàng, hắn vẫn luôn tỏa định nàng, khi nàng vào đây thì biến mất. Khi bọn họ vây quanh nơi này, cũng không có bất kỳ ai rời khỏi thanh lâu, chứng tỏ nhất định nàng đã trà trộn vào trong đám người này.
Thương Vân nhìn đám người có linh lực, lần nào kiểm tra linh lực cũng không phát hiện ra nàng, vậy có thể nào......
Thương Vân dời mắt về phía những người không có linh lực.
“Mang những người này đi kiểm tra.”
Đệ tử Thủy môn không dám cãi lệnh hắn, “Vâng.”
“Tất cả các ngươi đi theo ta.”
Đám người không có linh lực hơi sợ, ánh mắt đều hoảng.
“Đại nhân, ngài muốn mang chúng ta qua làm gì?” Có người nén sợ hỏi.
“Đi thì biết. Nhanh lên.” Tu sĩ kia không kiên nhẫn thúc giục.
Bắc Vũ Đường đi theo phần lớn người tiến vào một căn phòng. Trong phòng có một mặt gương, quanh gương đặt trận pháp. Tuy không biết trận pháp này là gì, nhưng có lẽ tác dụng của nó là để kiểm tra ngụy trang.
Không biết là nhắm vào thân thể hay là linh hồn.
Bắc Vũ Đường đứng phía sau, nhìn những người khác kiểm tra rồi mới đưa ra biện pháp ứng đối.
Người đầu tiên đứng lên kiểm tra là một nam tử, đứng giữa trận pháp, mặt nhìn thẳng gương.
Trong gương hiện lên một bóng người, giống hệt người soi.
“Qua. Người tiếp theo.”
Khi đến người thứ mười, trong gương xuất hiện một con mèo.
Nam tử đứng trong trận pháp cả kinh, muốn chạy trốn, đệ tử Thủy môn phản ứng rất nhanh, tế ra pháp bảo, hai bên đánh lên, khiến người xung quanh đều hoảng sợ lùi ra sau.
“Meo~~”
Người nọ bị khóa vàng đánh trúng, thê thảm kêu.
“Một miêu hồn đoạt xá thân thể nhân loại, đừng mong thoát khỏi tay ta!”
“Ta có làm gì sai, hắn vốn đã chết! Nếu không phải ta tiến vào thân thể hắn, thân thể hắn đã sớm thối nát!” Nam nhân bén nhọn hét.
“Người chết đèn tắt, ngươi khoác da người đã phạm Thiên Đạo!” Đệ tử Thủy môn nổi giận.
Miêu yêu châm biếm, “Hừ, Thiên Đạo gì chứ, chẳng qua là cái cớ nhân loại các ngươi dùng để thống trị thôi!”
“Đừng cãi cọ với một súc sinh. Diệt là được!”
Người nọ vừa nói xong, một hỏa phù bay ra, một sợi thần hồn của miêu yêu hôi phi yên diệt.
Người xung quanh thấy cảnh này đều sợ hãi.
Bắc Vũ Đường thấy rõ ràng, trong lòng kinh ngạc, thì ra là kính chiếu yêu.
Nó có thể chiếu rõ linh hồn bên trong.
“Minh, kính chiếu yêu chiếu ra linh hồn của tôi hay linh hồn của nguyên chủ?”
[Cô.]
Thảm!
Giờ cô đang ngụy trang thành đại hán trung niên, bên trong lại là linh hồn của mình.
Nếu mà đứng lên thì lòi chắc!
Không được, phải nghĩ cách đổi lớp ngụy trang bên ngoài thành dung mạo của mình mới được!
Thấy từng người từng người đi qua, Bắc Vũ Đường nôn nóng trong lòng.
Nàng nghiêng đầu nhìn nữ tử phía sau, linh quang hiện lên.
“Đại nhân, vị cô nương này muốn đi nhà xí, có thể châm chước chút không?” Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt một nữ tử che sa, âm thầm xuống tay, nàng kia đỏ mặt lên, muốn há miệng nói không phải, nhưng lại không thể phát ra âm thanh gì.
Nữ tử há miệng xua tay với mấy người kia, phát ra âm thanh ê ê a a.
Bắc Vũ Đường ôm nữ tử, “Đừng thẹn thùng, ngươi muốn đi thì đi, nghẹn không tốt cho cơ thể.”
Nàng kia trừng nàng, khổ không nói thành lời.
“Ê ê a a.” Nữ tử không ngừng kêu ê a, khiến người ta tưởng nàng ấy rất sốt ruột.
“Đại nhân, ngài xem hay là để nàng ấy đi đi? Nếu các ngài lo lắng, có thể phái người đi theo chúng ta.”
Mấy người kia nhìn nhau, một người trong đó lên tiếng, “Được rồi.”
“Cám ơn các đại nhân.”
Dứt lời, Bắc Vũ Đường nâng (áp chế) nữ tử rời đi, vừa đi được hai bước đã bị chặn lại.
“Ngươi đi làm gì?”
“Ta đỡ nàng đi, cô nương này đã đau đến mức không đứng dậy được, ta sợ nàng ấy đi không được hai bước đã ngã. Hay ngài nâng nàng ấy qua đi.” Bắc Vũ Đường vừa nói vừa đẩy nữ tử về phía tu sĩ kia.
Tu sĩ kia vội lùi ra sau, vẻ mặt ghét bỏ.
Họ là tu sĩ, tự nhiên chướng mắt những nữ tử mua da bán thịt ở thanh lâu.
“Đi đi.”
Bắc Vũ Đường cảm tạ một tiếng, bế nữ tử kia về phía hậu viện, phía sau còn có một tu sĩ đi theo.
Tu sĩ kia thấy nàng ôm người vào nhà xí, mày hơi nhíu lại.
“Đúng là đồi phong bại tục.” Tu sĩ vẻ mặt khinh thường.
Sau khi vào nhà xí, Bắc Vũ Đường đánh ngất nữ tử thanh lâu kia, cẩn thận dặt nàng ấy qua một bên, lấy một lá bùa ẩn thân trong túi trữ vật dán lên người nàng ấy. Sau nửa canh giờ, bùa ẩn thân sẽ hết hiệu lực, lúc đó nàng ấy cũng có thể hoạt động tự do.
Nàng lấy một con rối gỗ trong túi trữ vật ra, nhẹ nhàng thổi, rối gỗ lập tức biến thành bộ dáng nàng lúc này.
Mười lăm phút sau, bên ngoài có tiếng thúc giục, “Đã xong chưa?”
“Ra ngay đây.”
Khi đi ra, Bắc Vũ Đường đã hóa trang thành nữ tử thanh lâu ban nãy, chỉ là biến mặt về mặt mình.
Tu sĩ kia lạnh lùng liếc hai người, thúc giục, “Đi mau.”
Hai người gật đầu đáp, nhanh chóng theo hắn về phòng.