Tác giả: Vân Phi Mặc
Tiểu Đường Đường nhướn mày, không cần nói cũng hiểu.
Thần ưng thú cuối cùng biết linh trư đã đi đâu, càng biết sau lần đầu linh trư biến mất, tiểu chủ nhân đã đoán được ai làm.
Nhưng nàng lại im lặng, khi nướng con heo thứ hai còn rải 'gia vị' lên trên, nàng đã đoán được Thần long đại nhân sẽ lại đến.
Quả nhiên, Thần long đại nhân lại trộm, cuối cùng còn tự chịu hậu quả.
Một tiểu linh xà mà dám tính kế cả Thần long đại nhân, đúng là lợi hại.
Thần ưng thú cảm thấy sau này vẫn chờ nên đắc tội tiểu linh xà không bắt mắt này. Tiểu linh xà phúc hắc này mà ra tay thì thảm lắm.
Khi ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất phía chân trời, một con rồng uể oải lảo đảo trở lại. Chuyện đầu tiên sau khi trở về là bắt tiểu linh xà.
“Ngươi ra đây cho ta!” Hắc long rít gào.
Thần ưng thú chỉ tay vào động kho báu, thấp giọng nói một câu, “Thần long đại nhân, nàng ở trong đó.”
Nó nói rất nhỏ, cứ như sợ bị tiểu linh xà nghe được thì sẽ bị nàng trả thù vậy.
Hắc long trầm mặt, nổi giận đùng đùng đi vào trong động kho báu, liếc mắt đã thấy người nằm ngủ hình chữ X giữa núi vàng.
Hắn duỗi tay, một tia sáng bắn ra, quấn lấy Bắc Vũ Đường, cuốn thân thể béo lùn chắc nịch của nàng xuống.
“A, đau!”
Thân thể bụ bẫm ngã mạnh trên đất, còn lăn hai vòng đến trước mặt hắc long.
Hắc long hung tợn nhìn chằm chằm cục bột tròn vo mum múp thịt trước mặt.
“Có phải ngươi bỏ dược trên linh trư không?” Hắc long giơ đuôi rồng lên, nhẹ nhàng cuốn lấy cục bột, nâng lên giữa không trung.
“Ta không bỏ dược mà, oan uổng quá!” Cục thịt bụ bẫm chu cái miệng nhỏ, liên tục kêu oan.
“Còn muốn giảo biện. Nếu không nói thật, ta ăn ngươi.”
Hắc long há miệng ra, như muốn nuốt nàng ngay và luôn.
“Ta bỏ thuốc. Nhưng mà, đó là cho ta ăn. Gần đây ta bị táo bón nên bỏ tí thuốc cho mình thông khí. Ai biết ngươi lại trộm linh trư, còn ăn hết. Đâu thể trách ta được.”
Cục thịt vẻ mặt vô tội nhún vai, biểu cảm 'ngươi thật là gây rối vô cớ'.
“Ai, ai trộm linh trư của ngươi!” Hắc long mặt dày biện giải.
“Đúng đúng, ta nói sai. Thần long đại nhân, ngươi là Thần long duy nhất của cả lục địa Tinh Thần, chắc chắn không thể làm ra chuyện xấu như trộm đồ. Chắc một tháng trước ngài ăn gì hỏng bụng, hôm nay mới phát tác.”
Cục thịt vươn bàn tay ngắn ngủn, tính hết các khả năng giúp hắn.
“Ta nghe nói, có những độc tố tích tụ trong cơ thể, phải qua một thời gian mới phát tác. Ta cảm thấy rất có thể ngươi đã gặp phải loại này. Ta còn nghe nói, thường ăn thịt tươi cũng dễ bị tiêu chảy. Ta cũng nghe nói......”
Mặt hắc long vừa đen vừa trầm, muốn chất vấn, lại không có mặt mũi chất vấn.
Chất vấn nàng thì có nghĩa là hắn ăn vụng linh trư.
Cuối cùng, hắc long chỉ có thể ăn mệt, ngoài nhìn chằm chằm nàng thì không thể làm gì khác.
“Ngươi đi nướng mười con linh trư cho ta, nếu không, ta ăn ngươi.” Hắc long hung tợn uy hiếp.
“Thần long đại nhân, có phải ngươi quên cá cược giữa chúng ta rồi không?”
“Cược? Cược gì?” Hắc long bắt đầu giả ngu, “Ngươi mà không đi nướng linh trư, ta sẽ nướng linh xà ăn.”
“Ta là tiểu bạch long!” Cục thịt sửa đúng.
“Vậy nướng tiểu bạch long ăn.”
Bắc Vũ Đường âm thầm trợn trắng mắt, trước khi đi, nàng còn cắn đuôi rồng của hắn một cái, sau đó lập tức nhả ra.
“Hừ!”
Hắc long nhìn cục thịt rầm rì ra ngoài, lắc lư đuôi rồng vài cái.
Con rắn ngốc, biết không cắn được mà còn cắn.
Hắc long thoải mái nằm trên núi vàng chờ mỹ thực dâng tận miệng.
Ngồi bên trong chưa được bao lâu, hắn không chịu nổi, tung tăng ra ngoài ngồi giám sát nàng nướng thịt.
Những ngày sau đó, hắc long hoàn toàn mê đắm thịt nướng, thịt linh trư nướng, sơn dương nướng, đủ các loại linh thú nướng.
Bắc Vũ Đường cũng thay đổi nhiều cách nấu cho hắn ăn, không chỉ nướng, còn có hầm, xào, chiên, tạc, đủ hình thứ.
Thần ưng thú dính ánh sáng của hắc long, mỗi ngày đều được ăn ké.
HÌnh thức nuôi dưỡng như vậy kéo dài ba năm. Cục bột nhỏ đã cao hơn, từ bé gái bốn năm tuổi thành tiểu tiên nữ bảy tám tuổi. Có được sự thay đổi lớn này là do mỗi ngày được thiên tài địa bảo nuôi nấng. Chẳng những đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của nàng, mà còn gia tăng thực lực của nàng.
Bắc Vũ Đường ghét bỏ nhìn một rồng một ưng, “Xem các ngươi béo thành cái gì rồi đi.”
Jắc long vặn vẹo thân mình uy vũ khí phách của mình, rất vừa lòng.
Vẫn khí phách như thế, bảo hắn béo, chắc chắn là mắt nàng có vấn đề.
Thần ưng thú cũng cúi đầu nhìn mình, thực sự phì ra, ngay thẳng nói: “Đúng là hơi béo.”
Hắc long vung đuôi rồng, trừng nó, “Đấy là ngươi béo, không phải ta!”
“Vâng vâng vâng, là ta béo.”
Bắc Vũ Đường nói với hai người, “Ta đi tìm hải thú tươi cho các ngươi ăn, các ngươi chờ ở đây.”
“Ta mang ngươi qua.” Thần ưng thú tự giác báo tên.
Bắc Vũ Đường xua tay, “Không cần, giờ ta có thể tự bay rồi. Ngươi chuẩn bị sẵn dụng cụ giúp ta, lát ta về có thể dùng ngay.”
“Được.”
Thần ưng thú ngoan ngoãn đi làm việc, còn con rồng ngốc nào đó thì lại thoải mái nhàn nhã nằm đó như ông chủ lớn.
“Chờ ta về.”
Hắc long lắc lắc cái đuôi, “Đi đi, nhanh lên.”
Bắc Vũ Đường rời khỏi đảo Thần Long, trực tiếp bay đến lục địa, vừa đến đất bằng, nàng lập tức biến ảo thành hình dạng khác. Ba năm nay, Bắc Vũ Đường trừ nuôi nấng hắc long thì không ngừng tu luyện hai công pháp, một là dị hình thuật, hai là yểm tức thuật. (Thay hình đổi dạng và che giấu hơi thở đó.)
Hai pháp thuật này đều là pháp thuật nàng học được ở vị diện cao giai khác, vừa lúc nơi này có linh khí, có thể tu luyện.
Vừa lên đất bằng, nàng lập tức thay đổi hơi thở và dung mạo, tiến vào đất liền, biến mất giữa các dãy núi.
Bên kia, hắc long và Thần ưng thú còn đang chờ nàng trở về.
Hai người chờ mãi, chờ mãi mà không thấy nàng đâu.
“Ngươi đi tìm xem, hay là con rắn ngốc kia lạc đường rồi.”
“Được.”
Thần ưng thú ra ngoài tìm, bay lượn trên biển tìm kiếm, lại không thấy nàng đâu.
Kỳ lạ, nàng đi đâu rồi nhỉ?
Thần ưng thú muốn hỏi hải thú, nhưng đám hải thú đó nhìn thấy họ là sợ, thấy Thần ưng thú tới, còn tưởng nó muốn bắt mình, trốn vội vào biển sâu.
Thần ưng thú mộng bức nhìn đám hải thú chạy trốn khắp nơi.
“Đừng chạy, ta muốn hỏi mấy câu.”
Những hải thú đó ra vẻ khinh thường, muốn lừa bọn nó nữa hả, không có cửa đâu!
Không hải thú nào tin tưởng lời Thần ưng thú, nghe nó nói thế thì trốn càng nhanh.
Thần ưng thú không còn cách nào, chỉ có thể tự mình tiếp tục tìm kiếm, thấy trời sắp tối, nó cũng thấy lo, sợ nàng gặp chuyện gì bất trắc.
Bên kia, hắc long ngồi trên đảo Thần Long chờ đến gần tối rồi mà vẫn không thấy ai về, mày hơi nhíu lại.
Chuyện gì thế này?!
Cả hai đều lạc à?
Hắc long hơi tức giận, đúng là hai kẻ không bớt lo.
Một đám đều rõ ngốc, ở bên hắn lâu như thế mà vẫn không thấy thông minh hơn được tí nào.
Đang lúc hắc long độc miệng mắng hai người, Thần ưng thú bay về.
Hắc long tự nhiên nhìn ra sau nó, phía sau rỗng tuếch, không thấy bất kỳ ai.
“Nàng đâu?”
Thần ưng thú vừa chạm đất, hắc long lập tức hỏi.
Thần ưng thú không dám giấu giếm, vội nói, “Thần long đại nhân, không xong rồi, không thấy tiểu chủ nhân đâu!”
“Không thấy?” Hắc long lười biếng nằm bò bất ngờ nâng đầu lên, “Có ý gì, nói rõ ràng cho ta!”
“Ta ra biển tìm tiểu chủ nhân, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy ngài ấy. Thần long đại nhân, có phải tiểu chủ nhân gặp nạn rồi không? Chúng ta......”
Thần ưng thú còn chưa nói xong, hắc long đã bay lên trời, bay lên hải đảo, uy áp mạnh mẽ phát ra từ thân rồng, không ngừng khuếch đại.
“Ra hết đây cho ta!”
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa.
Các hải thú đều cảm nhận được sự tức giận trong tiếng rồng ngâm.
Chúng nó rất sợ hãi, nhưng không dám không nghe, ngoan ngoãn bơi đến đảo Thần Long.
“Thần long đại nhân, ngài triệu tập chúng ta có việc gì quan trọng sao?” Một hải thú cao giai cẩn thận hỏi.
“Ai từng thấy tiểu linh xà?” Hắc long trầm mặt, trong mắt rạt rào ngọn lửa.
Các hải thú nhìn nhau, cùng lắc đầu.
“Không ai thấy sao?” Hắc long lạnh lẽo nhìn chúng chằm chằm.
Tiểu linh xà đi bắt hải thú rồi mất tích, đám này còn dám nói không thấy nàng.
“Không nói thật, giờ bổn long giết hết các ngươi.” Hắc long bạo nộ.
Các hải thú đều cảm thấy rất oan.
Đúng lúc này, một hải thú đứng mãi ngoài mở miệng, “Ta từng thấy.”
Mọi người nhất trí nhìn qua nó, nó rụt cổ, không biết nên nhìn đi đâu, khẩn trương mở miệng, “Tiểu linh xà đi về phía đất liền.”
“Đất liền?” Hắc long nhíu mày.
Thần ưng thú cũng nhíu mày theo.
Đang yên đang lành tiểu chủ nhân đến đất liền làm gì? Còn không nói với họ một tiếng.
Hắc long nhìn chằm chằm hải thú kia, “Đừng để bổn long biết ngươi lừa ta!”
“Đại nhân, ta sao dám lừa ngài!”
Hắc long bay vụt về phía đất liền, Thần ưng thú cũng lập tức đuổi kịp, các hải thú khác thấy họ đi rồi thì lập tức bỏ chạy.
Cả đám cảm thấy, nếu mình còn tiếp tục ở lại, mạng cũng bay mất nửa, không hẹn mà cùng lặn về biển sâu.
Một rồng một ưng bay lên đất liền tìm tiểu linh xà, bắt không ít linh thú hỏi, nhưng không ai từng thấy nàng.
Nàng giống như biến mất.
Hắc long tìm một ngày, nếu mà còn không hiểu mục đích của nàng thì đúng là ngốc.
“Ngươi chờ đó cho ta!”
Một tiếng rồng ngâm vang vọng cả rừng cây, các linh thú trong rừng sợ quá nằm rạp xuống đất hết, không dám nhúc nhích.
Thần ưng thú cũng đã nhìn ra, nhưng mà ở bên nhau ba năm, nó không nhịn được mà nói đỡ cho nàng, “Đại nhân, có lẽ tiểu chủ nhân gặp chuyện gì nguy hiểm.”
Hắc long hừ lạnh một tiếng, “Nguy hiểm?”
“Nàng sẽ gặp nguy hiểm?” Hắc long tràn đầy châm chọc, “Ta thấy nàng hẳn đã sớm dự mưu. Nàng dám chạy trốn. Vậy tuyệt đối đừng để bổn long tìm được, bổn long mà tìm được sẽ rút gân lột da nàng mang đi hầm ăn!”
Thần ưng thú ở bên không dám hé răng.
Hắc long mắt lạnh quét qua nó, “Gọi toàn bộ linh thú cao giai tới đây. Để chúng ra ngoài tìm kiếm, ai tìm được nàng, bổn long cho nó một hứa hẹn.”
Thần ưng thú cả kinh, xem ra tiểu linh xà bỏ trốn đã chạm phải vảy ngược của hắc long.
“Vâng.”
Thần ưng thú nhanh chóng truyền lệnh của hắc long xuống, các linh thú đã khai linh trí trong rừng đều bắt đầu đi tìm Bắc Vũ Đường.
Một tháng sau, tìm hết cả núi rồi mà vẫn không tìm thấy nàng đâu, càng không có một ai từng nhìn thấy nàng.
Dường như sau khi lên bờ, nàng đã hoàn toàn mất tích, bốc hơi khỏi nhân gian.
Thần ưng thú ghé bên cạnh hắc long, cẩn thận hỏi, “Đại nhân, có thể nào tiểu chủ nhân đã tới địa bàn của Nhân tộc không?”
Nếu không ở vùng núi non trập trùng này, nàng nhất định đã tới nơi nhân tộc sinh sống.
Hắc long luôn bực bội một lần nữa có hy vọng, “Đúng vậy, không sai. Con rắn ngốc kia luôn đọc thoại bản, chắc chắn sẽ đến địa bàn Nhân tộc. Đi!”
Hắc long nói đi là đi, khi hắn xuất hiện trên thành trấn Nhân tộc, các bá tánh đều bị hắn dọa sợ rụt hết người. Các chưởng môn, trưởng lão của các đại tông môn đều ra nghênh đón.
“Không biết thần long đại nhân tới có việc gì?”
Thần ưng thú làm người bên cạnh hắc long, thời điểm này đương nhiên là nó trả lời thay.
“Chủ nhân của chúng ta bị mất một......”
Nó còn chưa nói xong đã bị hắc long đánh gãy, “Có một con linh xà không biết sống chết, trộm bảo vật của bổn long, bảo vật này là thánh vật có thể tăng ba cấp tu vi. Tiểu tặc đó trộm đi rồi trà trộn bên trong Nhân tộc các ngươi, ai bắt được nàng, bảo vật kia thuộc về kẻ đó.” Hắn lạnh giọng nói.
Lúc này, trên một góc đường, một thanh niên gầy ốm ngồi xổm như những người khác, biểu tình kinh sợ, chỉ là lỗ tai dựng thẳng lên, cẩn thận nghe đối thoại của các đại nhân bên trên.
Nghe được lời hắc long nói, Bắc Vũ Đường cảm thấy rất kinh ngạc.
Con rồng ngốc biết dùng mưu kế, thật sự khiến người ta quá ngạc nhiên.
Hắn đang sợ nhân tộc bằng mặt không bằng lòng, không tìm cẩn thận nên cố ý bảo nàng trộm thánh vật, hơn nữa còn là thánh vật có thể khiến người ta gia tăng cảnh giới, bảo vật như thế có sức hấp dẫn trí mạng với các tu sĩ.
Có thánh vật như thế tồn tại, tu sĩ Nhân tộc chắc chắn sẽ toàn lực tìm nàng.
Không thể không nói, rồng ngốc bây giờ lại không ngu.
Một chưởng môn nổi giận, “Kẻ nào không có mắt dám trộm đồ của thần long đại nhân, ta nhất định sẽ bắt tên tiểu tặc đáng giận đó về quy án!”
“Được, bổn long ở đây chờ tin tốt của các ngươi. Nếu không tìm thấy, hừ!” Cuối cùng, hắc long còn hừ lạnh uy hiếp.
Nhóm tu sĩ nhân tộc đều khẽ run lên.
Vị này đúng là Diêm Vương sống, gặp hắn một lần giống như đi qua quỷ môn quan một chuyến.
Thần ưng thú phát hình tiểu linh xà cho các tông môn, họ nhìn thấy người, cả đám đều kinh ngạc.
Đây chẳng phải là tiểu chủ nhân đảo Thần Long sao?
Xem ra lần này tiểu linh xà kia chơi quá trớn, hoàn toàn chọc giận ác long này.
Ác long đã ra lệnh, dù là vì thù lao hấp dẫn hay là vì không bị hắn giết, họ đều sẽ ra ngoài tìm kiếm.
Hắc long hóa thành hình người đi trên đường, nơi hắn đi qua, bá tánh đều run bần bật, không dám nhìn thẳng.
Các tu sĩ mời hắc long tới tông môn nghỉ ngơi, sau đó ra lệnh cho môn nhân đi ra ngoài tìm kiếm tung tích tiểu linh xà.
Bắc Vũ Đường chờ hắc long rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đến lúc phải rời khỏi đây tới thành trấn khác rồi. Nhưng mà, trước khi rời đi, nàng phải ném một vài thứ lại cho họ mới được.
Tránh để con rồng không kiên nhẫn nào đó tìm một lượt rồi từ bỏ, vậy thì đúng là chơi quá trớn.
Chính mình muốn về tìm hắn sẽ không còn dễ dàng nữa.
Đệ tử của các tông môn lớn nhỏ trong thành đều bị phái ra tìm kiếm, nhưng lại vẫn không tìm thấy Bắc Vũ Đường. Họ không biết rằng người họ muốn tìm giờ đã lặng lẽ tiến vào tông môn.
Bắc Vũ Đường lợi dụng thuật ẩn thân, trộm để lại dòng chữ trên vách tường Vân tông, hơn nữa còn bày trận pháp. Khi tia sáng mặt trời đầu tiên của ngày chiếu vào, dòng chữ đó mới hiện ra.
Bắc Vũ Đường làm xong hết rồi, lặng lẽ rời đi, không kinh động bất kỳ ai.
Sau khi làm xong tất cả, nàng không đi ngay, tiếp tục trốn ở nhà một hộ gia đình người thường.
Sáng sớm hôm sau, khi người Vân tông nhìn thấy hàng chữ ở trên vách tường, cả đám đều sợ bay màu. Hắc long nhận được tin tức, vội tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia.
[Rồng ngốc, ngươi không bắt được ta đâu. Dù ta đi qua trước mặt ngươi, ngươi cũng không bắt được ta. Vì sao ấy hả? Vì ngươi thật ngốc. Ha ha ha ha, ta đi đyâ, ngươi cứ từ từ tìm tiếp đi nha.]
Đám người Vân tông không dám nhìn mặt hắc long, tim ai cũng nhảy lên tận cổ họng, sợ hắn giận quá đập nát tông môn luôn.
Đôi mắt hắc long phừng phừng lửa, sau đó, tiếng rồng ngâm kinh thiên vang lên, bức tường đối diện cũng nứt ra từng mảng dưới uy áp của hắc long.
“Tìm cho ta! Nhất định nàng còn ở đây!”
Hắc long nổi giận gầm lên, rống đến mức không ít đệ tử tu vi thấp đều ngã xuống, miệng phun máu tươi.
Đệ tử trong tông môn đều xuất động, không ai dám chậm trễ.
Lần này, họ trực tiếp tụ tập tất cả bá tánh và tu sĩ trong thành, sau đó kiểm tra từng người.
Hắc long đứng ở đầu tường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người đông đúc bên dưới.
Nàng nghĩ nàng nói nàng đi thì hắn sẽ tin là nàng đã đi thật chắc.
Cả tòa thành này đều bày trận pháp, nếu nàng trốn đi thì nhất định sẽ chạm vào, kích hoạt trận pháp. Trận pháp từ sáng tới tối đều không có phản ứng, có nghĩa là nàng vẫn đang trốn trong thành trì này.
Dòng chữ lưu lại hôm qua chỉ là để mê hoặc họ mà thôi.
Hắc long chắc chắn tiểu linh xà đáng giận kia nhất định đang trà trộn giữa đám người này.
Lúc này, bá tánh của toàn bộ thành trì đều cần kiểm tra linh lực.
Bắc Vũ Đường ở trong hàng ngũ, một đám người phía trước đang kiểm tra, sẽ rất nhanh tới lượt nàng.
“Đại ca, làm thế nào?” Một phụ nhân đứng trước Bắc Vũ Đường hỏi.
Đệ tử tông môn kia không kiên nhẫn, “Đặt tay lên trên là được.”
Phụ nhân đặt tay lên, linh cầu không có phản ứng.
“Ngươi có thể đi rồi.”
Bên kia, một nam tử trung niên đặt tay lên, linh cầu phát ra ánh sáng.
“Người này có linh lực, mang hắn đi.”