Cv - er: Kỷ Kỷ
Edit + Beta: LoBe
* * *
Trong chốc lát, mọi người dưới lôi đài tranh luận không ngừng, bên nào cũng cho rằng mình đúng, nhất thời khó phân thắng bại.
Mạc Ly Cẩn đối với trình độ thư pháp của hai người đều vô cùng tán thưởng, bởi vậy hắn chưa thể quyết định ai là người giành được chiến thắng. Suy cho cùng hai người không cùng một phong cách, thư pháp của Lưu Tử Sướng nghiêm cẩn triết lý, còn Lương Trạch thì tùy ý tiêu sái, mỗi người mỗi vẻ, bất phân thắng bại.
“Một bên nghiêng về kết cấu, bên còn lại về cảm xúc, vốn không phải một phong cách. Tứ Nghệ Tranh Thánh cũng không có nói là không được có hai tranh thánh.”
Giọng nói nhẹ nhàng lại không kiên nhẫn ấy lập tức khiến Thanh Phong Các đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người không hẹn mà nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Váy vân cẩm thêu hoa hải đường đỏ, theo gió mà lay động, diễm lệ như hỏa, gương mặt nàng tinh sảo, đôi mắt đẹp kiêu căng, môi đỏ khẽ nhếch tựa như châm chọc lại mang theo tia lạnh nhạt. Giống như phượng hoàng kiệt ngạo, mỹ lệ lòng người lại kiêu ngạo bất phàm.
“Nhìn cái gì, chẳng lẽ bổn tiểu thư nói không đúng sao?”
Bạch Du Nhi giương cằm lên, kiêu căng. Nhưng nam nhân đều là thị giác động vật, mỹ nhân cho dù có vô lễ cũng không hề mất đi một phân đáng yêu, huống chi lời nói lúc nãy của nàng lại khiến lòng người sáng ngoài.
Mạc Ly Cẩn khẽ cười một tiếng, nụ cười trong trẻo như dòng suối, ấm áp lòng người
“Cao kiến.”
Sắc mặt Bạch Du Nhi hơi đỏ mặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, rũ mắt, che khuất tình cảm trong đáy mắt, hừ nhẹ
“Xem như ngươi có mặt.”
Dứt lời, vạt áo chuyển động, như phượng hoàng tung cánh, bay khỏi tầm mắt mọi người, chỉ dư lại bóng dáng uyển chuyển kiêu ngạo.
Ánh mắt Mạc Ly Cẩn cũng không dừng ở người nàng quá lâu, xoay người cười nói:
“Các vị lão sư, thư pháp vốn được hun đúc lên từ tình cảm của người viết, Tử Sướng cùng Thiếu Nguyên (Lương Trạch tự) ai cũng có sở trường riêng, ngang tài ngang sức, cần gì phải tìm cách phân cao thấp.”
“Đúng vậy” Vài vị thư pháp nổi tiếng đều đồng tình gật đầu.
“Không thể ngờ được thanh danh như vậy.. Bạch đại tiểu thư thế nhưng có kiến thức như vậy, thật là đáng tiếc.”
Mọi người đều không nhịn được mà lắc đầu, tựa thở dài. Hình ảnh nữ tử mỹ lệ kiệt ngạo như hỏa diễm khắc sâu vào trong tâm trí, đối với lời đồn đại truyền khắp Đại Sở kia tuy rằng không hoàn toàn xóa bỏ, nhưng cũng bắt đầu dao động.
Dư Duyệt thấy mọi người đều có tâm tư riêng, nhưng đều có cảm tình với ánh mắt thanh thiển, ý cười nhàn nhạt của Bạch Du Nhi. Nằng ta đã bắt đầu đi bước cờ thứ hai: Xoay chuyển thanh danh của bản thân.
Bất quá, ánh mắt Dư Duyệt dừng lại ở vạt áo xanh biến mất sau cây cột, bật cười, Bạch Du Nhi, ngươi cái gì cũng muốn trộm a~!
“Yến Họa, ngươi đi thỉnh Bạch đại tiểu thư tới đây.”
Yến Ngữ có việc cho nên người đi theo Dư Duyệt là Yến Họa. Khác với Yến Ngữ bình tĩnh, Yến Họa trời sinh tính ít nói, lực tồn tại cực thấp, khiến người khác bỏ qua sự tồn tại của nàng. Vĩnh Bình trưởng công chúa thường nói, Yến Họa trời sinh làm ám vệ hoặc sát thủ, giết người trong im lặng.
Đôi mắt lạnh lùng của Yến Họa nhìn Dư Duyệt, trong đáy mắt tràn ra gợn sóng, cung kính cúi người.
“Vâng.”
Dư Duyệt vuốt nhẹ chén trà bạch ngọc trong tay, nhìn Yến Họa rời đi không một tiếng động, cười nhạt, nàng muốn Bạch Du Nhi chạm tới đủ cao, cũng không biết đôi cánh chịu đựng được nổi không!
Dư Duyệt vẫy tay ra hiệu cho người hầu mang tách trà bạch ngọc xuống, thay vào đó một bộ lưu li thúy ngọc. Nàng đứng dậy, bàn tay trắng nõn thon dài, thay trà hoa mà nữ tử yêu thích, tự mình pha trà.
Nước từ từ chảy vào trong ấm, bông hoa hồng chậm rãi nở rộ, cánh hoa nghiêng nghiêng, chuyển động theo từng gợn nước, từng đợt hương hoa hồng nhè nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi, thơm nhưng không nồng, ngọt mà không ngán.
“Nghe danh quận chúa trà nghệ tinh vi, hiện tại thấy được quả nhiên danh bất hư truyền.”
Yến Họa xóc rèm, dẫn Bạch Du Nhi đi vào phòng.
“Tham kiến Trường Ninh quận chúa.” Bạch Du Nhi cười hành lễ.
“Ở bên ngoài không cần đa lễ, lại đây nếm thử trà hoa của ta.” Dư Duyệt nhẹ nhàng cười, sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp như ánh bình minh rực rỡ nhân gian không gì sánh kịp.
Bạch Du Nhi rũ mắt cười, đôi mắt thâm sâu không rõ cảm xúc, khẽ cười nói:
“Quận chúa tự mình pha trà hoa, là vinh hạnh của Du Nhi.”
Đang lúc Bạch Du Nhi chuẩn bị ngồi xuống, đã thấy Mặc Ly Cẩn vén rèm, trên người tản ra làn gió chỉ mình hắn có. Ánh mắt ôn hòa nhìn qua Bạch Du Nhi, dường như có chút kinh ngạc, ngoài kinh ngạc ra không chứa ý gì khác. Chợt hắn nhìn về phái Dư Duyệt, trong mắt chỉ có ánh sáng như hòa.
“Trường Ninh chán sao?”
Bạch Du Nhi thấy vậy, tay nắm chặt, trên mặt lại bình đạm thong dong, không có chút biểu cảm si mê say đắm nào, cúi người hành lễ:
“Tham kiến Tam hoàng tử.”
“Không cần đa lễ” Mạc Ly Cẩn gật đầu, thanh âm ôn hòa lại xa cách, không ôn nhu nhẹ nhàng như khi nói chuyện với Dư Duyệt.
Dư quang Dư Duyệt dừng lại ở nếp nhăn nơi ống tay áo Bạch Du Nhi, trong lòng cười nhạo. So sánh với Mạc Ly Cẩn kín kẽ không một lỗ hổng, Bạch Du Nhi thua kém rất nhiều.
“Tam biểu ca, xong rồi?”
“Uh, Tứ Nghệ Tranh Thánh năm nay quả thực khiến lòng người khó quên.”
Mạc Ly Cẩn vén áo, ngồi ở bên cạnh Dư Duyệt, thanh âm róc rách như dòng suối, cười cười kể cho nàng cuộc so tài vừa rồi.
Đầu tiên Dư Duyệt đưa chén trà cho Bạch Du Nhi, sau đó tới Mạc Ly Cẩn. Vốn dĩ Mạc Ly Cẩn thân phận cao quý nhất phải đưa trà cho hắn đầu tiên, nhưng Đại Sở xưa nay mến khách, vì bày tỏ sự tôn trọng với khách nhân, gia chủ đều sẽ rót trà cho khách nhân đầu tiên.
Trái tim Bạch Du Nhi giống như bị kim đâm, ngước mắt nhìn hai người “Duyên trời tác hợp”, lại nhìn chén trà lưu li tinh sảo trước mặt, nhịn xuống xúc động muốn đánh người, sắc mặt gợi lên một mạt ý cười
“Cảm tạ quận chúa.”
Dư Duyệt cười gật đầu, nghiêng đầu đầu, nghịch sợi tóc chảy xuống trước ngược, bớt một phần thanh lãnh, thêm một chút kiều mị, cong môi cười.
“Tam biểu ca, nói lên thư pháp, vừa rồi có một câu khiến người khác tỉnh ngộ, người đời đều truyền nhau à vô học thức, hiện giờ đúng là bị vả mặt rồi.”
()
LoBe: *chấm nước mắt* ta mới phát hiện ra truyện này lấy nước mắt nhiều lắm. Ta đọc đánh giá mà hơi sợ nha.