Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit: LoBe
* * *
“Trường Ninh quận chúa, ta là biểu ca của muội, ta muốn khuyên muội không nên sống như các bậc thánh nhân xưa nữa.”
Mạc Ly Cẩn vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịnh, lắc đầu:
“Bất quá trừ bỏ Như Thấm, khó mà có thể tin rằng muội sẽ bảo vệ người khác, xem ra Trường Ninh thật sự có ấn tượng không tồi với Bạch đại tiểu thư.”
Dư Duyệt giống như cũng cảm thấy bản thân thất lễ, véo véo khăn tay, ngượng ngùng rũ mắt, hai gò má ửng hồng:
“Chỉ là cảm thấy nàng là người đáng kết giao.”
“Như vậy thì” Mạc Ly Cẩn giống thỏa hiệp, lắc đầu nói:
“Biểu ca sẽ phái người điều tra Đích nữ phủ An Quốc Công, tránh việc muội bị lừa.”
Dư Duyệt mắt sáng ngời, sau đó lại do dự mím môi:
“Nhưng tự ý điều tra khuê trung quý nữ..”
“Đừng lo lắng, ta có chừng mực”
Nhìn thấu suy tư của Dư Duyệt, Mạc Ly Cẩn ôn nhu trấn an:
“Hơn nữa Trường Ninh, thân phận của muội rất cao quý, vạn sự đều phải cẩn thận, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta sẽ lo lắng, Hoàng tổ mẫu sẽ vô cùng thương tâm.”
“Nếu muội lo lắng Bạch đại tiểu thư kia sau khi biết sẽ sinh khí, thì nàng ta không đáng để kết giao.”
Thấy Mạc Ly Cẩn dùng danh nghĩa quan tâm nàng để thỏa mãn tư dục*, Dư Duyệt đem hàn ý cùng căm ghét giấu sâu vào đáy lòng, trên mặt tràn đầy cảm động, có chút ngượng ngùng nhìn hắn:
“Tam biểu ca thật tốt.”
“Vì những lời này của muội, đáng giá!”
Mạc Ly Cẩn có chút kích động, bàn tay đưa ra. Nhưng kịp phát hiện bản thân thất lễ, tuy vậy ánh mắt vẫn sáng rực ánh sao buổi tối mùa hạ, tỏa ra muôn vàn ánh sáng nhu hòa. Nếu không phải tâm Dư Duyệt đủ lạnh, hơn nữa đã nhìn thấu từ lâu thì làm gì có nữ nhân nào có thể kháng cự nổi việc trở thành tinh quang trong ánh mắt hắn?
* * *
Giờ Tỵ* vừa đến, Thanh Phong Các vang lên tiếng nhạc mở màn, bảy vũ y mỗi người đều là giai nhân khoác trên người bộ vũ y mỏng, chiếc sắc ở chân vang lên theo từng động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, biểu thị Tứ Nghệ Tranh Thánh sắp bắt đầu.
(*giờ Tỵ: 10 giờ sáng)
Mạc Ly Cẩn là ban giám khảo nên được thỉnh lên lôi đài, trước khi đi hắn còn làm ra một loạt động tác chứng tỏ bản thân là vị hôn phu “hoàn mỹ“. Hắn cẩn thận an bài người chiếu cố Dư Duyệt, cũng dặn dò nàng nếu có chuyện gì phải lập tức cho người tới gọi hắn. Thấy nàng gật đầu đáp ứng, hắn mới lưu luyến cất bước.
Thấy hắn rời đi, Dư Duyệt trong lòng khẽ buông lỏng. Đối diện với Bạch Du Nhi, cơ thể cô lúc nào cũng bị hào quang nữ chủ ảnh hưởng, còn Mạc Ly Cẩn, tâm tư sâu, thủ đoạn độc ác, cho dù một khắc cô cũng không dám thả lỏng. Nếu bị hắn nhìn ra điều gì đó không đúng, bàn cờ hoàn chỉnh rất có nguy cơ bị phá hủy, cô cũng vì vậy mà rơi vào thế bị động.
“Đồng Kính, tiểu thuyết đã dùng rất nhiều giấy mực để miêu tả con đường “trưởng thành” của Bạch Nhi Di, hạ thấp hình tượng của những người khác. Thực ra lại chính là một đám người tâm cơ thâm sâu như là Thái hậu, Hoàng đế, ngay cả Mạc Ly Cẩn cũng vậy.” Nếu như bản thân cô quá ỷ lại vào cốt truyện, coi thường bất cứ ai ở nơi này, như vậy chỉ có một con đường đó là thất bại.
【Tất nhiên, thế giới này tuy là được xây dựng từ tiểu thuyết, nhưng hiện giờ nó đã là một thế giới chân thực. Tiểu thuyết bất quá chỉ là tiền đề phát triển của nó mà thôi, tương lai có thể bị thay đổi. 】
【Hơn nữa, những người trong thế giới này đều là bằng xương bằng thịt, bọn họ có quá trình sinh ra lớn lên già đi, cũng có tư tưởng suy nghĩ riêng. Chẳng qua nhân vật chính là trung tâm của thế giới này lúc mới hình thành, nên nhận được sự ưu ái, cũng sinh ra lực ảnh hưởng tới mọi người xung quanh. 】
Dư Duyệt lạnh nhạt cười, lạnh như tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ
“Kiếp trước, Bạch Du Nhi kiêu căng ngang ngược, thủ đoạn độc ác lại ngốc nghếch, cho dù bị gả xa nha, nhưng người kia lại có tiếng ở biên cương, gia đình đó cũng không dám làm khó nàng ta. Vậy mà nàng ta lại càng càn quấy, đem buồn bực phát tiết lên người khác, nhẹ thì một mạng, nặng thì cả nhà xui xẻo, A, rốt cuộc là ai phải chịu khổ? Loại người như vậy cũng có thể trùng sinh? Thật là buồn cười, nếu không có hào quang nữ chủ, chỉ bằng kỹ thuật diễn thấp kém của nàng ta mà cũng có thể lừa những con cáo già trong kinh thành?”
【Nhưng đáng tiếc, nàng ta chính là nữ chủ, là người có hào quang nữ chủ. 】
“Đúng vậy, đây là số mệnh, không phải do muốn hay không.” Dư Duyệt không chút để ý, cười.
“Trường Ninh mất công mưu tính âu như vậy cũng chỉ là cái bàn đạp để người khác dẫm lên, phải đổi luân hồi để có thêm một cơ hội thay đổi.”
Lời nói của cô chậm rãi nhưng tràn đầy châm chọc.
Đồng Kính lặng im trong chốc lát, sau đó chậm rãi hiện lên một câu:
【Không phải chỉ có nam nữ chủ mới có.. 】 đến đây nó liền im lặng không nói gì nữa, có một số việc chưa tới thời điểm thích hợp để nói cho cô biết.
Dư Duyệt khẽ cười một tiếng, cũng không vì sự ngập ngừng của Đồng Kính mà rối rắm. Ánh mắt cô xuyên qua rèm châu nhìn lên phía trên lôi đài. Ca vũ đã ngừng, giữa lôi đài đặt một cái bàn bằng gỗ đàn hương, trên bàn đặt một chồng giấy, giấy Tuyên Thành, bút lông sói, mực Huy Châu, mỗi thứ đều quý giá khó tìm. Những thứ này tìm thấy ở hoàng cung thì không nói gì, nhưng Thanh Phong Các nói dễ nghe là nhã cư, nói thẳng ra là trà lâu, nhưng lại có được những thứ này, đủ thấy thực lực của Các chủ.
Dư Duyệt càng ngày càng tò mò về thân thế của Các chủ Thanh Phong Các. Nhưng, cô không phải là người dễ bị sự hiếu kỳ điều khiển hành động, với cô hiện tại quan trọng nhất chính là nhiệm vụ, cô không có thì giờ tìm hiểu những thứ khác.
“笔墨挥洒韵味, 捷思闪烁光泽. 不拘随意取势, 流露彰美不奢. 气度蓄发内涵, 点醒亮相情传.
Bút mặc huy soái vận vị, tiệp tư thiểm thước quang trạch. Bất câu tùy ý thủ thế, lưu lộ chương mỹ bất xa. Khí độ súc phát nội hàm, điểm tỉnh lượng tương tình truyện.” *
(* là nguyên văn của tác giả, đây là một bài thơ cổ thư pháp nên Be không edit. Nghĩa tạm hiểu là:
Sự quyến rũ của bút và mực là một thuật ngữ được sử dụng để đánh giá kỹ năng kiểm soát việc sử dụng bút và mực trong các tác phẩm thư pháp và hội họa của Trung Quốc. Đây là vai trò quyết định trong hội họa Trung Quốc. Việc tạo ra một tác phẩm, từ đầu đến cuối, chứa đựng sự quyến rũ của bút và mực. “Nó có một thất bại, thăng trầm, mở và đóng, một tình huống nhiều lớp, đầy trái tim và tâm hồn, giống như một bản nhạc tuyệt đẹp, làm hài lòng mắt. Các tính năng nghệ thuật tương thích cao với nội dung.
Nguồn: Baidu
À ừm, tóm gọn lại thì đây là một bài thơ để viết thư pháp và nó cũng miêu tả thư pháp luôn. Còn nghĩa thì Be chỉ hiểu sơ sơ nên không giải thích nha. ^^)
Không thể không nói, tài tử có thể đứng ở lôi đài này tham gia Tứ Nghệ Tranh Thánh đều có trình độ thư pháp không tồi, văn chương sắc bén khôn lường. Có người còn nói những tài tử này có tư cách tham gia đạo đàm thư pháp tại Thao Thiết thịnh yến.
Thư pháp của Dư Duyệt cũng chỉ ở hạng trung, nhưng cô vô cùng hứng thú với thư pháp Hán tự được mệnh danh là” Không phải thơ, không phải vũ, không phải họa, cũng chẳng phải nhạc nhưng lại khiến lòng người xuyến xao“.
Bất tri bất giác, trong lúc mọi người yên tĩnh quan sát, hoan hô tán thưởng, dần dần trên đài chỉ còn hai người.
Tân khoa Trạng Nguyên Lưu Tử Sướng năm sau, tương lai là Đại Lý Tự Khanh, cùng với con trai trưởng phủ Võ An Hầu, tương lai là Thái Phủ Tự khanh. Cả hai đều là tài tử tương lai đầy hứa hẹn, lại còn là hộ hoa sứ giả trung thành của Bạch Du Nhi.
(Hộ hoa sứ giả: Người bảo vệ, che chở)
Dư Duyệt chậm rãi xoay chén trà trong tay, cúi đầu cười, chậm rãi chờ vở kịch bắt đầu.