Editor: Kiều Tiếu
Yến Lạc:......???
Meo meo meo?????
Thân ái, anh xác định?
“Tiểu Phấn Hồng, chị cảm thấy xu hướng này có chút... không thích hợp nha?” Yến Lạc một móng vuốt chụp lên môi Quân Sâm, đầu nhỏ cố gắng rụt về sau.
“Dựa theo số liệu hệ thống phân tích và tổng hợp....”
Yến Lạc: “Nói chuyện hẳn hoi.”
Tiểu Phấn Hồng: “Ý tứ đại khái là hệ thống không can thiệp vào nội dung vị diện, thỉnh ký chủ tự mình phán đoán, cố lên nha~”
“....Cần em có tác dụng gì chứ?”
Tiểu Phấn Hồng:.....Hừ!
“Còn chưa đến tuổi sao?” Nhìn bộ dáng kháng cự của cục bông trắng trước mắt, Quân Sâm có chút tiếc nuối nhún vai, thả Yến Lạc lại xuống đầu gối, giơ tay tùy ý lau đi hương vị có chút vi diệu kia của lá cây bạc hà mèo trên khóe môi.
Đối với Yến Lạc nhưng thật ra không có nửa điểm thói ở sạch nào, ngược lại nhìn có vẻ rất hứng thú, cũng không biết Phương Nguyên bị Quân Sâm ghét bỏ từ nhỏ đến lớn nhìn thấy một màn này sẽ nghĩ thế nào.
Yến Lạc chải chuốt lại lông tơ mềm mại trên người bị hắn làm loạn, meo meo kêu hai tiếng, đồ vật kia thật sự rất thơm, nhưng dù hiện tại cô là một con mèo, nhưng linh hồn vẫn là một hoàng hoa thiếu nữ được chứ? Cô lại không phải đồ ngốc.
“Đối với lời này của ký chủ, dựa vào biểu hiện gần đây của ký chủ thân ái, em bảo trì thái độ hoài nghi.”
Bán manh giả ngốc, làm nũng lăn lộn, ngài còn mặt mũi nào tự nhận mình không ngốc.
“Em xác định em muốn tiếp tục nói?” Yến Lạc híp mắt lại, trong đôi mắt dị sắc xẹt qua tia sáng uy hiếp. “Chị đây còn muốn nói dựa vào biểu hiện của em trong hai vị diện gần đây, vị thứ nhất đến trễ, vị diện thứ hai truyền tống sai cơ thể....”
“Khụ, ai nha, đây không phải là ký chủ đáng yêu ôn nhu mỹ mạo vô song của chúng ta hay sao!” Âm thanh mềm mại của Tiểu Phấn Hồng chợt vang lên.
Yến Lạc chớp chớp mắt, nâng đầu, đang muốn nói chuyện, liền nghe Tiểu Phấn Hồng tiếp tục nói bên tai: “Nhưng, ký chủ thân ái, hình như ngài sắp biến thành người nha.”
Ha?
“Gì?”
Tiểu Phấn Hồng còn chưa kịp đáp lời, Yến Lạc cũng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể nhanh chóng lưu động.
Cơ thể thình lình nóng lên, có chút khó chịu.
Yến Lạc hơi giãy giụa một chút, nhỏ giọng khó chịu meo meo hai tiếng.
Quân Sâm nghe âm thanh như thế, nhanh chóng cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng.
Chỉ thấy cục bông trắng nguyên bản ngoan ngoãn nằm trên đầu gối mình giờ phút này hoàn toàn cuộn thành một đoàn, rõ ràng vừa nãy còn tung tăng nhảy nhót, nhưng hiện tại lại khó chịu đến nỗi lỗ tai nhỏ phấn nộn đều gục xuống.
“Làm sao vậy?” Quân Sâm hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy Yến Lạc, Yến Lạc nhỏ giọng kêu, đôi mắt xinh đẹp đóng chặt lại, trên người nóng đến nỗi khiến Quân Sâm cả kinh.
Theo bản năng nhìn về phía lá cây bạc hà mèo, thứ mà hắn vừa mới dùng khi nâng nhóc con lên cao.
Loại đồ vật này ngày thường có thể cho vào thức ăn để tăng thêm hứng thú muốn ăn cho mèo con, nhưng nếu hút quá liều có khả năng sẽ gây ra kích thích quá lớn, tạo thành thương tổn cho mèo con.
Sau lưng nổi lên mồ hôi lạnh, không thể khống chế được sự hoảng loạn trong lòng, cơ hồ là theo bản năng cầm lấy điện thoại, tìm được một dãy số, vội vàng gọi đi.
Phương Nguyên đang bị áp bức điều tra thị trường nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, chớp chớp mắt.
“Sao vậy lão đại? Muốn đổi nhiệm vụ cho em hay là có chuyện gì cần sai bảo?”
“Làm thế nào để tiêu trừ ảnh hưởng của lá cây bạc hà mèo đối với mèo con?”
“.... A?”
“Tôi đang hỏi cậu đấy.”
Phương Nguyên nghe thấy sự gấp gáp trong giọng nói Quân Sâm, theo bản năng đứng dậy, “Lá cây bạc hà mèo không thể gây ra nguy hại gì lớn cho mèo a.... Là Tuyết Cầu làm sao vậy?”
Câu hỏi của Phương Nguyên không được đến đáp án, bên kia, Quân Sâm cầm điện thoại nhìn một màn trước mắt, khó có khi lộ ra biểu tình kinh ngạc.