Editor: Kiều Tiếu
Tình huống này có chút... à đâu, khụ... phải nói là cực kỳ xấu hổ.
Ngay khi hóa thành người, Yến Lạc nhanh chóng với lấy thảm lông bên cạnh quấn chặt cơ thể trần trụi của mình, sau đó xấu hổ mắt to trừng mắt nhỏ với Quân Sâm đang có vẻ mặt đầy kinh ngạc cầm điện thoại.
“Alo? Lão đại? Bên chỗ anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tuyết Cầu bị làm sao?”
Thấy Quân Sâm vẫn luôn không nói gì, Phương Nguyên ở bên kia đã bắt đầu nôn nóng, tiếng dò hỏi không ngừng truyền ra từ điện thoại.
Hắn biết trong khoảng thời gian gần đây, ảnh hưởng của cục bông trắng kia đối với lão đại vô cùng lớn, có thể khiến Quân Sâm lộ ra loại cảm xúc vô thố như vậy, chắc là đã có chuyện lớn xảy ra.
Chẳng qua, thật đúng là có chuyện lớn xảy ra.
Quân Sâm hoàn hồn, trên khuôn mặt anh tuấn còn mang theo một tia dại ra hiếm thấy, nhìn thiếu nữ ngồi trên đầu gối mình đang ôm chặt thảm lông, cố bọc kín mít bản thân lại.
“Chuyện này...” Thiếu nữ rũ mắt, ngữ khí mềm mại, tựa hồ có chút nhút nhát và chột dạ.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt một xanh một vàng giống như đá quý lộng lẫy hơi rũ xuống, tóc đen mềm mại ngắn tới vai, giữa những sợi tóc mượt mà kia còn lộ ra một đôi tai mèo trắng như tuyết.
Tựa hồ bị hắn nhìn chằm chằm nên có chút không được tự nhiên, đôi tai phấn nộn nhỏ xinh kia không tự giác run lên, sau đó gục xuống, có cảm giác vô cùng đáng thương, nhìn giống như một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy, mười tám tuổi.
Khiến lòng người nhịn không được mềm nhũn.
“Lão đại? Anh đừng hốt hoảng, đừng gấp a, có chuyện gì cứ nói với em, em gọi bác sĩ, hiện tại liền..”
Bên kia Phương Nguyên còn chưa nói xong, bên này Quân Sâm đã bấm nút cúp điện thoại.
Âm thanh của Phương Nguyên đột nhiên im bặt, Yến Lạc hơi hơi chớp mắt, nhìn về phía điện thoại bị Quân Sâm ném qua một bên.
Trong lòng yên lặng bi ai thay Phương Nguyên ba ba một giây đồng hồ, sau đó thật cẩn thận dời tầm mắt về chỗ cũ.
Trong lòng chất vấn.
“Tiểu Phấn Hồng, không phải đã nói là một năm sao? Vì sao lại đột nhiên thay đổi bất thường như vậy??!!”
“Vấn đề này rất là cao thâm, chúng ta có thể phân tích từ nhiều phương diện...”
“Bớt nói nhảm!”
“Em chỉ nói là không đến một năm, còn cụ thể là bao giờ thì em cũng không biết.”
.... Cần em có tác dụng gì?
QAQ
Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm dỗi Tiểu Phấn Hồng, xấu hổ nhất chính là, sau khi cô biến thành người thì không có quần áo.
May mà vừa rồi phản ứng nhanh, ngay khi cảm thấy không thích hợp liền nắm chặt lấy thảm lông, bằng không ngẫm lại hình ảnh kia... Sự xấu hổ sắp tràn ra khỏi màn hình rồi, các bạn cảm nhận được không......
Yến Lạc nghiêng đầu, lặng lẽ giương mắt quan sát biểu cảm của Quân Sâm, đồng thời chậm rãi hoạt động mông nhỏ, muốn rời khỏi đầu gối Quân Sâm, thoát khỏi tình huống xấu hổ này.
Ánh mắt Quân Sâm gắt gao khóa chặt trên người cô gái nhỏ trước mặt đang cố né tránh tầm mắt của anh, cảm thụ được động tác của cô, thần sắc trên mặt không có nửa điểm biến hóa, nhẹ nhàng quơ quơ tay.
Làm cho động tác vừa rồi của Yến Lạc lập tức kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Tuyết Cầu?”
Ngón tay hơi lạnh chạm vào gương mặt Yến Lạc, âm thanh quen thuộc nghe không ra là cảm xúc gì, vang lên bên tai Yến Lạc.
Yến Lạc rũ đầu nhỏ, rầm rì lên tiếng.
Khung cảnh xấu hổ này... Yến Lạc có chút nhận mệnh cúi thấp đầu nhỏ, lặng lẽ dùng khóe mắt trộm liếc biểu tình của Quân Sâm.
Tuy rằng cảm nhận được Quân Sâm đối xử với cô không giống bình thường, nhưng rốt cuộc hắn có thể tiếp thu sự thật thú cưng biến thành người này hay không thì....