Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, thân là hệ thống Tiểu Phấn Hồng vẫn nhịn không được mà nghẹn một chút.
Túng dục quá độ?
Nhận thấy được Tiểu Phấn Hồng khiếp sợ, Yến Lạc cuối cùng cũng phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng đổi đề tài, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao tôi vừa mới ngủ một giấc, bên người đột nhiên nhiều thêm một người a? Làm sao hắn vào được?”
“Trên thực tế a, ký chủ, trong thời điểm cô ngủ mơ đêm qua, Tu Ẩn phát động chính biến, hiện tại vương quốc này đã thay đổi triều đại.:
Nga, nguyên lai là vậy, cho nên hắn mới có thể nghênh ngang ngủ ở trên giường cô....
......
A?
Ân? Ha? Chính biến? Σ(?д?lll) Sao đột nhiên lại phát sinh chính biến???
Cô chỉ ngủ một giấc thôi mà.....
“Đúng, động tĩnh đêm qua rất là lớn, chẳng qua trong lúc ngủ ký chủ cô hít phải mê dược, cho nên mới có thể ngủ một giấc tới hiện tại, trước lúc hừng đông, Tu Ẩn đi vào chỗ này.” Còn những chuyện phát sinh sau đó.... Tiểu Phấn Hồng hơi dừng một chút, nhìn bộ dáng vô tâm vô phổi của ký chủ nhà mình..... Ân, hẳn cũng không phải chuyện quan trọng gì, cho nên không nhất thiết phải nói cho thùng rỗng này, kẻo cô lại thấy gánh nặng quá lớn mà không làm tốt.
Ân, cô đúng là hệ thống tốt luôn luôn suy nghĩ cho ký chủ.
“Đúng rồi, lúc ký chủ hôn mê không nghe được thanh âm hệ thống nhắc nhở, giá trị hắc hóa của Tu Ẩn hiện tại đã giảm xuống 31 rồi, thắng lợi ở ngay trước mắt, mong ký chủ tiếp tục nỗ lực!”
Lực chú ý của Yến Lạc không đặt trên những lời nói của Tiểu Phấn Hồng, cô hơi rũ con ngươi nhìn Tu Ẩn đang cọ trong lòng mình.
Đại khái bởi vì động tác vừa rồi của Yến Lạc có chút lớn, Tu Ẩn cơ hồ hoàn toàn cuộn tròn trong lòng Yến Lạc khẽ động lông mày, mày hơi nhăn lại, hai chiếc rẻ quạt nhỏ màu vàng hơi rung rung, sau đó mở ra.
Từ tư thế ngủ của Tu Ẩn có thể nhìn ra được hắn rất thiếu cảm giác an toàn, chẳng qua cũng nhọc cho hắn thân cao lớn như vậy phải cố gắng nhét vào trong lòng cô.... Thật đúng là lợi hại....
Yến Lạc trong lòng nghĩ vậy, bên trong đôi mắt màu đen của cô ẩn chứa ý kinh diễm đến ngây người, cộng với tia mê hoặc.
Thần sắc cô như vậy khiến cho Tu Ẩn đã thanh tỉnh câu môi cười, ý cười ngoan ngoãn cơ hồ muốn hoảng mù đôi mắt Yến Lạc.
Đây là tình huống gì? Yến Lạc né tránh ý cười của hắn, dư quang liếc về phía giao diện, nhìn trị số 31 trên đó, trong lòng nghi hoặc.
Chẳng lẽ tính tình của đứa nhỏ này vốn dĩ là như vậy? Theo giá trị hắc hóa giảm dần chậm rãi hồi phục tính cách của thiếu niên tam hảo?
Nhưng mà....
Cảm nhận cánh tay của thiếu niên đặt ở bên hông mình chẳng những không có thả lỏng, thậm chí càng ngày càng dùng sức, Yến Lạc rốt cuộc cảm thấy có chút không thích hợp, con mèo nhỏ này có phải đang thân cận quá mức không?
“Quả nhiên thật mềm, thật ấm......” Mềm ấm đến nỗi khiến hắn mau quên mất lần cuối cùng hắn không cố kị ngủ trong ấm áp như vậy là khi nào.
Tu Ẩn cọ cọ thân mình Yến Lạc, sợi tóc màu vàng che đậy quang mang nơi đáy mắt hắn, hắn nhẹ giọng mở miệng, thanh âm mềm mại của thiếu niên buổi sáng chưa hoàn toàn tỉnh táo bỗng chốc mang theo nhè nhẹ khàn khàn.
Khiến người ta rung động.
Chỉ là mềm, ấm thôi sao? Thanh âm mềm mại lập tức xua đi tia cổ quái trong lòng Yến Lạc.
Trong lòng tự giác hình dung một đống lý do cùng sự việc bi thảm mà Tu Ẩn phải trải qua, thân mình Yến Lạc chậm rãi thả lỏng, thậm chí giơ tay xoa xoa sợi tóc kim sắc của hắn.
Kim sắc lộng lẫy rơi vào đầu ngón tay, giống như quang mang của thái dương bên ngoài cửa sổ.