Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Chẳng qua, cái này…… Cũng không phải là quang mang a.
Cặp mắt xanh lam của Tu Ẩn nhìn tay nhỏ trắng nõn đang nắm sợi tóc màu kim, khoé môi giật giật, thanh âm như cũ chưa thanh tỉnh, “Không muốn hỏi cái gì sao?”
Yến Lạc dừng một lúc rồi mới mở miệng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là phụ vương nghĩ kỹ, quyết định đem vương vị truyền lại cho tôi mà thôi.”
Hắn nói nhẹ nhàng, một bộ dáng đứng đắn không thể nghi ngờ.
Yến Lạc nghe xong có chút vô ngữ (*không có từ nào để nói), mà Tiểu Phấn Hồng tra xét tình huống xung quanh đã sớm báo cho cô tình huống của lão quốc vương và mấy vị vương tử công chúa rồi, người sau so với người trước càng thêm thảm, thật mệt hắn mặt không đỏ tim không đập nói ra được mấy lời này....
Nhìn biểu tình của Yến Lạc, Tu Ẩn bật cười, “Tôi nói giỡn thôi.”
Thật sự là nhìn không ra a _(:3” ∠)_
Ý cười ngoan ngoãn bên khoé môi Tu Ẩn không có thu liễm, nhưng đáy mắt lại chậm rãi trầm xuống, tựa như mây đen dày đặc giăng kín kéo theo mưa rền gió dữ, đầu hắn rung rung, khiến cho sợi tóc màu kim trượt khỏi tay Yến Lạc.
“Lạc Lạc, là do bọn họ nợ tôi....” Tu Ẩn buông tay, thân mình hơi động, ánh sáng trong mắt không thể nào dập tắt được, khoé môi vẫn cong lên, “Cảm thấy chuyện tôi làm là sai đúng không?”
Quanh thân hắn mạc danh có một loại hơi thở, rõ ràng đang cười, nhưng hơi thở xung quanh phảng phất chứng tỏ hắn đã phải trải qua sự tình gì đó.
Đúng, là bọn họ nợ hắn, vốn dĩ hắn không nghĩ sớm như vậy đã hành động, mấy chuyện ngu dốt, thống khổ giãy giụa như vậy, hắn còn muốn nhìn thêm....
Nhưng hắn không ngờ tới, lại xuất hiện ngoài ý muốn.
Nhưng mà thế cũng đủ, trò chơi nhàm chán này, đến đây kết thúc được rồi.
Yến Lạc theo bản năng lắc đầu, mở miệng, “Tôi biết, tôi cũng thấy được, bọn họ đối xử không tốt với cậu.”
Ức hiếp, tàn hại, tuy rằng trong hoàng cung mấy thủ đoạn này không thể hiện rõ ràng, nhưng trừ bỏ những vết thương ngoài thân thể, còn có rất nhiều biện pháp khiến cho tinh thần người ta hỏng mất, nếu như không phải trải qua quãng thời gian tồi tệ này, mẹ của hắn sẽ không phải chết bệnh, mà khi đó hắn mới chỉ là một đứa trẻ.
Cho nên không, không cảm thấy cậu làm sai.
Đáy mắt xanh lam của Tu Ẩn hiện lên một tia sáng chói mắt, lập tức xua đi u ám trước đó, quang mang thanh triệt tản ra.
Khóe môi gợi lên, cái đầu màu vàng kim cọ lên cổ Yến Lạc, Tu Ẩn đứng dậy, trong mắt tựa hồ mang theo hàm ý gì đó, ngón tay chậm rãi di chuyển trên gương mặt Yến Lạc, quyến luyến cọ cọ, cảm giác có chút ngứa làm Yến Lạc hơi nghiêng đầu.
“Trước mắt cô nghỉ ngơi thật tốt đi.” Thấp giọng cười một tiếng, Tu Ẩn từ trên giường bước xuống, thiếu niên nhìn qua có chút đơn bạc.
Cổ áo sơ mi màu trắng nới lỏng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tóc vàng mắt xanh lam, đẹp đến rối tinh rối mù.
Yến Lạc sững sờ một chút, muốn ngồi dậy, lại phát hiện cả người một chút sức lực đều không có, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tu Ẩn.
Tu Ẩn cũng không e dè, lấy quần áo đặt ở một bên từng chiếc từng chiếc mặc vào, chỉ trong chốc lát thiếu niên đã mặc xong quần áo, hoa văn trang trí trên y phục không giống với trước khiến cho hơi thở của thiếu niên phảng phất đã thay đổi.
Nhưng lúc Tu Ẩn xoay người nháy mắt lại không cảm thấy có gì khác thường, hắn đi vòng đến mép giường, hơi cong người nhìn Yến Lạc đang nằm trên giường, tay cọ tới bên hông cô.
Yến Lạc:!!!
Ngay tại thời điểm Yến Lạc muốn nói cái gì, ngón tay Tu Ẩn xẹt qua bên cạnh, kéo lấy cái chăn đã tuột xuống bên hông đắp lại cho cô, sau đó đứng dậy, đáy mắt một mảnh trong sáng, làm Yến Lạc vốn có ý nghĩ vi diệu hiểu sai không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng.
“Vì phòng ngừa trường hợp cô bị doạ, cho nên trước đó tôi đã kêu người hạ dược, nếu tôi không tính sai thì, hiệu quả của thuốc tạm thời còn chưa có biến mất, bây giờ cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Kiều Tiếu: Bây giờ muộn rồi, mình phải đi ngủ trưa một tẹo, tầm chiều tối hoặc tối sẽ có chương tiếp cho các bạn nha. (◔‿◔)