Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Bình tĩnh không hề có chút gợn sóng.
Mà bây giờ không giống trước kia, hắn không biết đây là cảm giác gì.
Chỉ là thể xác và tinh thần đều đang kêu gào nói muốn, muốn ôm cô, hôn cô, chà đạp cô, hung hăng khi dễ cô, muốn da thịt trắng nõn của cô lưu lại dấu vết của hắn.
Từ lúc bắt đầu vốn chỉ ôm tâm thái tò mò, dừng ánh mắt ở trên người cô, cuối cùng tất cả cảm xúc đều biến thành khát vọng, khát vọng cô.
Cho nên mặc kệ đó là cảm giác gì, hắn chỉ biết muốn a… Muốn người này.
Cô thích cái gì hắn có thể cho cô, ngoại trừ việc rời khỏi hắn, ít nhất cho đến khi hắn chưa mất đi cái loại xúc động này....
Sợi tóc kim sắc hơi xượt qua mặt cô, Yến Lạc nghe hắn dùng thanh âm mềm mại lại mang theo mị hoặc tiếp tục nói.
“Tôi có thể cho em tất cả mọi thứ em muốn, những đồ vật tinh xảo hoa mỹ nhất trên thế giới này đều sẽ được dâng tặng trước mặt em, có thể cùng em làm những chuyện em muốn làm, cùng em đi đến những nơi mà em thích...”
Vậy nên, đừng chạy, đừng trốn... Trước khi hắn chán ghét cô.
Điều kiện này rất có lực mê hoặc, bất luận người nào nghe được cũng sẽ động tâm.
Thiếu niên tóc vàng với khuôn mặt thiên sứ dùng thanh âm người nào cũng có thể bị mị hoặc, kề bên tai Yến Lạc nói ra từng câu từng chữ.
Đáy mắt Yến Lạc chợt xẹt qua tia hoảng hốt, sau đó phục hồi tinh thần, nhìn cặp mắt xanh lam kia, trong mắt mang theo tia sáng khác thường.
Giờ phút này tay rốt cuộc tránh thoát, hơi nâng lên, chạm vào đôi mắt hắn.
Cặp mắt kia thật xinh đẹp, giống như nhan sắc của bầu trời, thanh triệt nhưng lại phảng phất chứa đựng rất nhiều thứ, chỉ có ánh sáng trong mắt là không đổi, không chút để ý, lười biếng, cao quý....
Mặc dù nói như vậy.
Yến Lạc cũng ý thức được vấn đề này, kì thật hắn cũng không thích cô như những gì hắn nói, có thể ngay bây giờ không thể thiếu cô được, bởi hiện tại cô được xem là ánh sáng của hắn.
Nhưng... Nam thần hắc hoá, tính tình ban đầu đã có vấn đề, đa nghĩ, dễ thay đổi, giỏi ngụy trang, sao có thể nhanh chóng thích một người như vậy được.
Đặc biệt là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhiều nhất chỉ tạo được cho hắn cảm giác mới lạ, nhịn không được muốn chiếm hữu mà thôi.
Nghĩ như vậy, Yến Lạc nhanh chóng giấu hàm ý dưới đáy mắt đi, hơi hơi nhấp môi, giơ tay chống trước ngực Tu Ẩn kháng cự.
“Chẳng qua do cậu chưa tiếp xúc với những người giống như tôi, nên cậu mới có cảm giác mới lạ.” Nhìn thần sắc trong mắt Tu Ẩn, Yến Lạc mở miệng.
Sau khi phần mới lạ này biến mất, còn lại được cái gì đây? Không đoán được, mà cô cũng không có thời gian để biết.
Yến Lạc minh bạch, thời gian cô lưu lại thế giới này đã không còn nhiều.
“Phải không?” Vẻ mặt Tu Ẩn chưa thay đổi, ngữ khí nhẹ nhàng, tựa hồ đang tự hỏi bản thân.
Bề ngoài không nhìn ra được manh mối gì, vẫn vững vàng như trước.
Đại khái là vậy? Tu Ẩn hơi nhấp khoé môi, rốt cuộc trước giờ hắn vẫn luôn nghĩ đến việc phải đối xử với cô như thế nào trước khi sự hứng thú này biến mất... Hơn nữa, người như hắn, sao có thể có loại cảm giác yêu thích một người?
Nhưng cho dù như vậy, Tu Ẩn lần nữa cười, cúi đầu, trực tiếp giơ tay, “xoẹt” một tiếng.
Cảm giác được chỗ ngực chợt lạnh, Yến Lạc ngu luôn, tay rụt về, muốn lùi về sau.
Nhưng cánh môi hơi lạnh của người nọ đã hạ xuống.
Hơi dừng một chút, để lại trên ngực một ấn kí màu đỏ.