Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Cảm giác tê dại từ chỗ tiếp xúc truyền đến toàn thân, Yến Lạc đột nhiên run lên, khóe môi bật ra tiếng ngâm khẽ.
“Ưm... Tu Ẩn, chờ một chút, không cần!”
“Ngoan, em muốn.” Tu Ẩn rời khỏi ngực cô, ngẩng đầu mở miệng.
Tuy rằng việc bị cô cự tuyệt không nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng mà sau khi nghe cô nói xong, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không vui.
Cảm giác không vui này khiến cho Tu Ẩn có chút nóng nảy, phảng phất muốn chứng minh cái gì đó.
Nhưng mà chứng minh cái gì? Rõ ràng chính hắn cũng nghĩ như vậy, cô chỉ là nhìn thấu hắn, nói ra sự thật mà thôi.
Điều này không phải đại biểu cho, đối với hắn, cô không có khả năng trầm luân? Bởi vì hiểu biết quá rõ.
Thật đúng là buồn cười, tất cả mọi người đều không thể nhìn thấu vẻ ngụy trang, cao ngạo khôi hài lại không thú vị, đáng chán ghét của thế giới này, thế nhưng một gia hỏa thân thể kiều nhược chạm vào một cái liền ngã lại có thể nhìn thấu.
Nhưng mà nhìn thấu thì thế nào? Có thể tạm thời khống chế được bản thân thì thế nào? Nghĩ muốn trốn sao? Cảm thấy có thể rời khỏi hắn sao?
Hắn không cho phép.
Cô càng nhìn thấy rõ, càng hiểu biết tâm tư của hắn, thì trong lòng hắn càng sinh khí, loại cảm giác này rất xa lạ đối với Tu Ẩn.
Có chút giống tức giận, có chút giống buồn bực, lại tựa hồ giống ủy khuất, không biết đã bao nhiêu năm rồi cảm xúc của hắn chưa từng dao động lớn như vậy.
Động tác quá mức cường thế bá đạo, thân mình này lại quá nhu nhược, giống như con mèo nhỏ cào ngứa, hoàn toàn không có tác dụng với Tu Ẩn.
Trước ngực đã thất thủ, lạnh lẽo trộn lẫn với cảm giác tê dại làm Yến Lạc hơi hơi co rúm, mà người quấy rối cô khiến cô thở dốc còn chưa thỏa mãn, ngón tay tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.
Quá mức, hoàn toàn vượt qua khả năng có thể chịu đựng của Yến Lạc, Yến Lạc vô lực thở hổn hển, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý, cuối cùng thừa dịp Tu Ẩn buông lỏng, cắn răng, đem hắn đẩy ra.
Nhanh chóng sửa sang quần áo của mình, ngồi dậy, bên trong cặp mắt mang theo hơi nước, cảnh giác nhìn chằm chằm Tu Ẩn.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn này, không nghĩ tới là mặt người dạ thú!
Mà Tu Ẩn bị đẩy ra sau cũng không tiếp tục những chuyện dang dở trước đó, hình như đã tỉnh táo lại, hơi rũ đầu, sợi tóc màu kim che đi khuôn mặt hắn, khiến cho Yến Lạc nhìn không rõ thần sắc của hắn.
Quanh thân hắn tựa hồ bao phủ bởi một loại hơi thở tối tăm, mang theo sắc thái cô đơn ủy khuất, trông giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Yến Lạc không hề thả lỏng, cô tuyệt đối không quên trước đó gia hỏa này dùng dáng vẻ thuần lương đưa cô lên giường, sau đó thiếu chút nữa ăn cô vào bụng.
Cái gì mà chó con, hắn rõ ràng là đại dã lang!
Bề ngoài gì đó, đều là gạt người!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Bị Yến Lạc đẩy ra như vậy, Tu Ẩn rũ con ngươi, nghĩ đến cặp mắt hoảng sợ của Yến Lạc, dừng một chút.
Vừa rồi, hắn không khống chế được ham muốn của mình, thiếu chút nữa đè cô dưới thân, theo tâm tư trước đó mà chà đạp cô.
Nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, trên đó tựa hồ còn tàn lưu xúc cảm trơn trượt ấm áp.
Tu Ẩn chợt cười khẽ, thanh âm trong sáng của thiếu niên làm Yến Lạc nhịn không được rụt rụt về sau.
Tu Ẩn cười, đáy mắt ẩn chứa một loại cảm xúc phức tạp, chính hắn cũng không hiểu được, rốt cuộc bản thân đang muốn cái gì.
Dù cho hiện tại đã không cần ngụy trang, không cần biến thành bộ dáng kia, nhưng ở trước mặt cô vẫn không tự chủ được... Sợ cô nhìn thấy toàn bộ nội tâm hắc ám của hắn, tiếp đó không quay đầu lại mà chạy trốn.