Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 326: Chương 326: Anh Càn, em có nặng không?




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC

Miệng đối miệng.

Một giây, hai giây...

Thời gian phảng phất như đông lại, mọi người choáng váng trợn trừng mắt, há hốc mồm.

Hai mắt Nam Tầm tròn xoe nhìn khuôn mặt phóng đại ngay phía trước, còn có cặp mắt khép hờ của người đàn ông, trái tim nhảy bình bịch lên kinh hoàng.

Ước chừng mười giây, Âu Càn mới buông lỏng cằm Nam Tầm.

Anh lại lần nữa thẳng eo, thái độ bình thản cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau đó, anh đảo mắt qua mọi người, hơi nhếch khóe môi: “Xong rồi.”

Mãi đến khi Âu Càn về chỗ, mới có người phản ứng kịp kêu lên: “Nhìn không ra nha anh Càn! Thì ra anh cũng chơi tới bến như vậy!”

Nam Tầm vẫn vẻ mặt ngây ngốc.

Tuy rằng bên ngoài đây chỉ là trò chơi, nhưng Nam Tầm luôn cảm thấy Âu Càn đang nhân cơ hội sàm sỡ của cô.

Chỉ là, không có người nào sẽ nghĩ như vậy. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô được hời. Đối phương chính là ảnh đế đó, đẳng cấp nhường nào còn chủ động hôn cô, cô cứ trộm vui vẻ đi.

Không sai, Nam Tầm hiện tại đang trộm vui vẻ.

Được nam thần hôn môi trước mặt mọi người, có thể không vui sao!

Nam Tầm yên lặng cúi đầu nhấm một ngụm rượu vang đỏ, hơi hơi mím môi, mượn cơ hội nhớ lại hương vị của nam thần.

Lướt qua liền ngừng gì đó, thật là quá mê người.

May mà cô còn giữ lại chút lý trí, bằng không cô bỗng dưng kích động quá hôn lại thì chẳng phải mất hết cả mặt sao?

Nam thần Âu Càn phối hợp làm bầu không khí như nổ tung. Sau đó tất cả hoàn toàn biến thân ngựa hoang, chơi không còn biết điểm dừng. Cuối cùng dứt khoát thi uống rượu, Nam Tầm cũng bị khuyên uống vài ly, uống đến đau cả đầu.

Âu Càn nhìn một đám ma men tê liệt ngã liệt xuống thành đống, liền nói với đạo diễn Uông: “Nơi này mùi hôi xộc trời, tôi về trước.”

Đạo diễn Uông: “Này này này Âu Càn, chú giúp anh một tay đi chứ. Nhiều người vậy, anh biết phải làm sao đây?”

Âu Càn liếc ông một cái: “Anh làm chủ, nên mấy con ma men này do anh phụ trách đưa về.”

Đạo diễn Uông:...

Chậc, khuya rồi còn về gì nữa, cứ qua đêm ở đây đi.

Âu Càn nói đi là đi, có điều đang đi giữa chừng lại như bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, dậm chân, quay đầu lại nhìn Nam Tầm lúc này ánh mắt mơ hồ, nhàn nhạt nói: “Sáng mai có thể tôi sẽ phải đi trước. Đan Tiểu Thủy, nếu em muốn ký tên thì nhân lúc còn sớm đến đây.”

Nam Tầm vừa nghe lời này, nháy mắt tỉnh rượu hơn nửa, lắc lư chạy chậm tới: “Anh Càn, Anh Càn, anh không được trốn. Em muốn chữ ký, em muốn thật nhiều thật nhiều chữ ký!”

Âu Càn hơi nhíu mày nhìn cô: “Thôi, hay là hôm khác đi. Hình như em say rồi.”

Nam Tầm vội lắc đầu: “Em không say, em chỉ đi đường hơi loạng choạng thôi, thật ra đầu óc em rất tỉnh táo.”

Âu Càn không khuyên cô nữa, nhìn về phía đạo diễn Uông: “Có số của Cố Tiểu Mạc không, gọi con bé đến đón Đan Thủy.”

Đạo diễn Uông ợ rượu: “Tôi nào biết được. Chú về thì tiện mang Đan Thủy về không được sao? Bảo trợ lý Tiểu Chu của chú cõng ấy. Còn những người sót lại đây, đợi lát nữa tôi sẽ gọi phục vụ giúp mang vào phòng, chúng tôi ở lại đây một đêm là được. Với cả trễ thế này rồi, trấn cổ chắc cũng không còn xe ngựa nhỉ? Cậu với Tiểu Chu nếu mà đạp xe, còn mang theo Đan Thủy thì làm sao chạy đây? Hức ~”

Bởi vì cổ trấn toàn mấy quán bar hơi hướng cổ kính, đạo diễn Uông liền mang mọi người đến quán bar hiện đại bên ngoài. Nhưng cổ trấn vô cùng đặc sắc này không cho phép bất kỳ xe động cơ nào qua lại, chỉ có thể chạy xe đạp và xe ngựa đặc thù của trấn. Giờ này xe ngựa khẳng định không còn, nên chỉ có thể thuê xe đạp chạy về.

Đạo diễn Uông nghĩ vậy liền vội vàng nói: “Nếu không, cậu cũng đừng về nữa. Tôi lập tức đi đặt thêm mấy phòng, mọi người tạm bợ, bốn người ngủ một phòng. Cậu có thói ở sạch thì anh lại thuê cho cậu một phòng riêng, thế đã được chưa?”

“Không cần, tôi thích ngủ giường.” Âu Càn nhàn nhạt nói.

“Nhưng không bắt buộc phải về kia mà. Quanh đây có rất nhiều khách sạn, cậu cứ thuê đại một phòng cũng được chứ sao?”

Âu Càn không thèm trả lời ông nữa, liếc thẳng về phía Nam Tầm: “Đan Tiểu Thủy, bám sát, đi lạc tôi mặc kệ.”

Nam Tầm vội vàng gật đầu: “Vâng, anh Càn.”

Dáng dấp nho nhỏ thoạt nhìn đặc biệt ngoan.

Hai người một trước một sau đi xa, người phía trước đi không nhanh không chậm, người phía sau đi hình chữ S theo sau.

Con ma men số 1 nói: “Trai đơn gái chiếc, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Con ma men số 2: “Thầy Âu chính trực lắm mà, gặp qua đại mỹ nữ không phải một vạn thì cũng hơn ngàn. Dù mấy cô đó có cởi quần áo đứng trước mặt, anh ta chắc cũng chẳng thèm liếc. Thật ra tôi có chút nghi ngờ thầy Âu là gay, ha ha ha...”

Con ma men số 3: “Lăn mịa đi, chẳng lẽ mi chưa từng nghe sự kiện ba năm trước mọi người trong giới đều biết hả? Có một người mẫu trẻ, chú ý, giới tính nam, muốn chuốc say thầy Âu làm chuyện ấy ấy. Kết quả, chậc... Về sau thảm a, bị đánh cho lệch mặt, ngay hôm sau liền thất nghiệp, giới giải trí cũng chưa ai gặp lại người kia.”

Đạo diễn Uông nhìn đám ma men đã ngã trái ngã phải còn không quên hóng hớt, thở một tiếng thật dài.

Thật muốn mặc xác bọn họ quá.

***

Âu Càn ra quán bar không gọi cho trợ lý, cũng không đạp xe. Anh vẫn luôn đi về phía trước, con ma men Nam Tầm lắc lư lảo đảo theo sau, tủi thân hề hề nói: “Anh Càn, anh Càn, anh đi chậm chút. Lỡ đâu em đi lạc mất thì phải làm sao?”

Đi qua một con phố nhỏ, Âu Càn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Đan Tiểu Thủy, từ chỗ này về khách sạn nhỏ trong cổ trấn phải đi bộ hơn một giờ, em đi nổi không?”

Nam Tầm nhìn anh chăm chăm: “Hì hì, anh Càn, nếu em đi không được, anh cõng em về được không ạ?”

“Đan Tiểu Thủy, nghĩ hay lắm. Lộ trình hơn một giờ, tôi cõng em?”

Nam Tầm: “Nếu không, em đi một lát, anh cõng một lát?”

Âu Càn liếc cô đầy khó tả, cũng không nói gì cả, trực tiếp quay đầu bỏ đi.

Nam Tầm ngẫm nghĩ ẩn ý của cái liếc mắt vừa rồi, giây tiếp theo đột nhiên vọt về phía anh. Hai chân đạp lấy đà, hai tay ôm lấy cái cổ, hai chân lại quặp qua eo, cứ như vậy nhảy lên lưng anh.

Âu Càn dừng một chút, thuận thế ôm lấy chân cô, xốc xốc người trên lưng mình, không nói gì cả, lẳng lặng cõng cô đi về.

“Anh Càn, em có nặng không?” Nam Tầm ghé bên tai anh, thấp giọng hỏi.

“Rất nhẹ. Tôi cho rằng phải nặng lắm, dù sao nhìn qua thì em cũng rất...” Câu kế tiếp không nói hết.

Nam Tầm hiểu, cực kỳ hiểu. Cô trước lồi sau vểnh, thoạt nhìn thực đầy đặn.

Âu Càn không vào phố xá sầm uất của trấn cổ, nơi đó quá nhiều người. Anh chuyên môn chọn đường nhỏ không có cảnh gì mà đi. Thỉnh thoảng có một hai người đi qua, Nam Tầm sẽ vội che mặt Âu Càn lại, miễn cho bị người phát hiện ở đây có giấu một ngôi sao nổi tiếng.

“Đan Tiểu Thủy?” Âu Càn đột nhiên kêu cô.

“Vâng? Anh Càn?”

Âu Càn hỏi: “Em có tin vào kiếp trước kiếp này không?”

Nam Tầm dừng một lát, trả lời: “Trước kia không tin, bây giờ tin. Em có cảm giác kiếp trước anh Càn khẳng định là phu quân định mệnh của đời em. Nếu không sao em vừa thấy anh đã đỏ hết cả mặt, tim đập thình thịch, hận không thể lập tức đóng dấu lên người anh, biến anh thành của em!”

Âu Càn khẽ cười ra tiếng: “Đan Tiểu Thủy, đây thật là lần đầu tiên em nói những lời này với đàn ông sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.