[*Nói thật hay mạo hiểm: Tên tiếng anh là “Truth or Dare“.]
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
[*Hơ khô thẻ tre: đóng máy]
Âu Càn và Đan Thủy cùng hơ khô thẻ tre, đoàn phim rốt cuộc cũng bớt căng thẳng.
Đạo diễn Uông khó được nghĩ tới chuyện thả lỏng. Đến tối, ông làm chủ, bao tất cả mọi người trong đoàn phim ăn một bữa no nê.
Lúc nghe nói Âu Càn cũng sẽ đi, mọi người đều mang vẻ “thụ sủng nhược kinh“.
Cùng ngồi ăn chung bàn với ảnh đế, quả thực là quá vinh hạnh đó!
Giữa bữa tiệc, đạo diễn Uông nâng ly kính mọi người: “Mấy ngày nay vì đuổi tiến độ đã làm mọi người vất vả. Ly rượu này, lão Uông tôi kính mọi người!”
“Đạo diễn Uông, ông thật quá khách khí!” Mọi người nháo nhào nâng ly đáp lại.
Nam Tầm riêng kính ông một ly: “Đạo diễn Uông, cảm ơn thầy chỉ dạy suốt thời gian qua, em cảm thấy kỹ thuật diễn của mình dưới sự lớn giọng của thầy đã tiến bộ vượt bậc.”
Mọi người nghe được hai chữ “lớn giọng” đều cười ha hả.
Giọng đạo diễn Uông xác thật rất lớn!
Đạo diễn Uông “khụ” một tiếng: “Con bé không biết lớn nhỏ này. Dù nhóc có nói sự thật thì lời này chỉ nên lén lút nói với tôi thôi, ai lại đi nói trước mặt mọi người. Kỳ cục.”
“Ha ha, đạo diễn Uông, giọng thầy lớn đoàn phim chúng ta đều biết cả rồi, thầy thẹn thùng cái gì!”
“Đi đi đi, một đám không biết lớn nhỏ. Ngày mai cho các cô cậu nghỉ một ngày, các người liền muốn lên trời có phải không?”
Đạo diễn Uông trừng mắt liếc qua một vòng, nói với Tiểu Đan Thủy: “Đừng nói cảm ơn gì. Chú nói cho nhóc biết, nhóc là một diễn viên rất có thiên phú. Cứ tiếp tục cố gắng, sau này thành tựu chắc chắn không thua kém mấy sao nữ hạng nhất bây giờ đâu. Còn có, nhóc phải cảm ơn thầy Âu của nhóc ấy.”
Nam Tầm nghe lời này, vụng trộm nhìn sang Âu Càn.
Từ ban ngày quay xong, anh vẫn không nói với cô câu nào.
Qua hôm nay, cô và Âu Càn sẽ không còn cơ hội sớm chiều ở chung như vầy nữa, trước khi tạm biệt cũng phải làm chuyện lớn gì đó chứ.
Nam Tầm lập tức lại kính Âu Càn một ly: “Anh Càn, trong khoảng thời gian này em đi theo anh học được rất nhiều, vô cùng cảm ơn anh. Còn có, em thật sự rất thích rất thích anh. Đã nói quay xong sẽ ký tên cho em, em chuẩn bị cả cuốn vở rồi. Anh phải nhớ ký cho em đó.”
Ánh mắt Âu Càn hơi đảo quanh. Anh nâng ly giơ về hướng Nam Tầm, giọng điệu hòa hoãn: “Được, lát nữa đem vở tới đây.”
Nam Tầm vui vẻ nốc ừng ực cả ly rượu.
Đạo diễn Uông tấm tắc: “Đan Thủy này, nhóc đóng phim cùng Âu Càn nhiều ngày vậy rồi, sao mà vẫn mang cái vẻ fangirl không tiền đồ này?”
Nam Tầm thẹn thùng cúi đầu: “Anh Càn mãi mãi là nam thần của em.”
Làm đám người ê hết cả răng.
***
Ăn uống no nê, mọi người quay ra chơi “Nói thật hay mạo hiểm“.
Bất kể là già trẻ lớn bé đều chơi vô cùng hăng hái. Một anh quay phim bị yêu cầu tìm người bất kỳ hôn môi, cuối cùng anh ta thật đúng là ôm anh em nhà mình hôn một cái. Cảnh tượng cực kỳ cay mắt.
Còn có người bị yêu cầu gọi điện cho khác phái đầu tiên trong danh bạ, nói ba chữ “Wo Ai Ni” với đối phương. Kết quả là cười mãi không ngừng.
Sau mấy lượt, vỏ chai trên bàn lại quay một vòng, chỉ về phía đạo diễn Uông.
Đạo diễn Uông lập tức xua tay: “Tôi già rồi già rồi, không có sức chơi đại mạo hiểm gì đâu, liền nói thật đi.”
Người xoay bình tò mò hỏi: “Đạo diễn Uông, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, có phải anh là họ hàng gì với thầy Âu không vậy? Nếu không sao thầy Âu cho anh mặt mũi lớn như thế, còn đặc biệt tới đóng một nhân vật nhỏ trong phim của anh?”
Đạo diễn Uông vừa nghe lời này, tức khắc nhìn sang Âu Càn ngồi đối diện mình, giả ho một tiếng, nói: “Tôi với Âu Càn anh em đã bao năm. Phim Âu Càn đoạt giải Thị Đế mấy năm trước do chính ông đây quay, các người quên rồi hả? Về phần tại sao chỉ diễn nhân vật phụ như thế, đó là bởi thầy Âu các người hiện nay là người bận rộn, không nhận được vai diễn quan trọng nào lúc này.”
Âu Càn nhướng mày liếc ông một cái, không đáp lời.
Đến phiên đạo diễn Uông quay bình. Sau vài vòng xoay tròn, miệng chai nhắm ngay Đan Thủy.
Mọi người vừa thấy là tiểu mỹ nhân Đan Thủy, lập tức ồn ào: “Đại mạo hiểm, đại mạo hiểm!”
Nam Tầm rất không phối hợp nói: “Nói thật.”
Đạo diễn Uông sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình: “Xì, tôi thật không biết hỏi gì. Tiểu Trịnh, cậu thay tôi hỏi đi.”
Tiểu Trịnh là nhân viên phụ trách ánh sáng bà tám nhất hội.
“Em gái Đan Thủy, khà khà, anh thay mấy cậu độc thân ở đây hỏi em, em có đối tượng hay chưa? Nếu chưa có, mọi người có thể theo đuổi em được không?”
Lời này vừa ra, mọi người cất tiếng cười vang.
“Tiểu Trịnh, cậu uống nhiều quá rồi đấy hả. Điều kiện như Đan Thủy, bây giờ tuy là người mới, nhưng về sau chắc chắn nổi bần bật. Người ta mới chướng mắt cậu đấy, ha ha ha...”
Nam Tầm thấy Tiểu Trịnh lộ vẻ xấu hổ liền mỉm cười với cậu ta, giải thích: “Mọi người đều rất tốt, có điều em đã có người mình thích.”
Một người bên cạnh lập tức phá đám: “Đan Thủy, em đang an ủi cậu ta phải không? Nếu có bạn trai thật thì lâu vậy rồi sao còn chưa thấy anh ta đến thăm ban?”
Nam Tầm cường điệu nói: “Là thích nhưng chẳng qua còn chưa theo đuổi được.”
“Không thể nào Đan Thủy. Xem em này, đối phương còn cần theo đuổi? Anh ta hẳn phải mắt trông mong xúm lại mới đúng chứ!”
“Đúng vậy đúng vậy, sao có thể để em gái nhỏ Đan Thủy của chúng ta chủ động xuất kích được. Anh chàng này cũng quá không biết điều đúng không? Em gái Đan Thủy à, đổi người đi, trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt, sau này người theo đuổi em sẽ xếp hàng từ đầu đường đến cuối phố!”
Mọi người anh một câu tôi một câu, Âu Càn yên lặng bưng rượu uống một ngụm, mặt không đổi sắc.
Nam Tầm liếc qua Âu Càn, nói: “Nhưng em đã thích anh ấy rất nhiều năm, không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy. Trừ khi anh ấy từ chối em rõ ràng, nếu không em sẽ luôn theo đuổi anh ấy.”
Mọi người khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể bỏ cuộc.
Đến phiên Nam Tầm xoay bình rượu. Nam Tầm vừa thả ra tay, bình rượu quay nhanh như bay.
“Ây da, em gái Đan Thủy, không phải tay già đời đấy chứ?” Một người cười trêu.
Tiếng “ong ong” qua đi, bình rượu chậm rãi ngừng động. Miệng bình lại chỉ về hướng... Âu Càn.
Người này hôm nay tuy đến góp vui, nhưng hiển nhiên anh cùng người ở đây có chút không hợp nhau. Người này tùy ý ngồi bên kia cũng như hoàng tử tự mang vầng sáng lấp lánh, mà bọn họ lại tựa một đám người rừng thô thiển. Chậc.
Nếu như là ngày thường, sẽ không ai dám trêu chọc ảnh đế Âu. Nhưng hiện tại, không ít người uống nhiều quá, gan dần lớn bắt đầu ồn ào.
“Anh Càn, chúng ta đừng nói thật nữa. Chúng ta muốn đại mạo hiểm! Đại mạo hiểm!”
“Đúng đúng, đại mạo hiểm!”
Mắt Âu Càn đảo qua mọi người, đột nhiên cong khóe môi: “Được thôi, vậy đại mạo hiểm.”
Anh bình tĩnh nhìn Nam Tầm, hỏi: “Đan Tiểu Thủy, em muốn tôi làm gì?”
Nam Tầm nghĩ nghĩ, đang muốn mở miệng, không ngờ người bên cạnh đã dành nói trước: “Cái này còn phải nghĩ sao? Muốn chơi thì phải chơi cực độ mạo hiểm chứ, giống lão Phương vừa nãy ấy. Trong đám người ở đây, anh cứ tìm một người bất kì rồi hôn đi!”
“Đúng đúng đúng! Cái này được, thầy Âu, có dám chơi không?”
Âu Càn vẫn ngồi ung dung tự tại, không hề nhúc nhích.
Mọi người ồn ào ồn ào dần có hơi xấu hổ.
Ở lúc những con người nơi đây nghĩ xem có nên nói gì cho bớt xấu hổ hay không, lại bất ngờ nhìn thấy Âu Càn bình tĩnh đứng lên.
Mọi người:!
Không phải chứ, thầy Âu thật sự muốn đại mạo hiểm? Chơi hôn môi? Hôn nữ? Hay là nam?
Phái nữ ở đây trong nháy mắt khẩn trương, nín thở ngưng thần.
Người nọ rời chỗ ngồi, vòng qua nửa đám người đi thẳng tới trước mặt Đan Thủy.
Nam Tầm:?
Sau đó, dưới những ánh mắt sáng quắc, anh đột nhiên duỗi tay nâng cằm Đan Thủy, khẽ khom lưng, hơi cúi đầu, cứ như vậy... Hôn xuống.
Mọi người:... Đờ mờ!!