Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 277: Chương 277: Bói toán, lòng hoảng hoảng




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Lần trước nàng rõ ràng nghe Tiểu Bát nói, đại Boss đã tục thêm sáu năm thọ mệnh cho lão Quốc quân. Có lão Quốc quân ở đây, Nam Vân Quốc sao có thể sụp đổ chỉ trong hai, ba năm được?

Chẳng lẽ đại Boss lừa lão ta?

Lúc này Tiểu Bát đột nhiên cắm một câu: “Đại Boss không hề lừa lão già kia, có điều tục mệnh cũng không có nghĩa sống được đến lúc đó đâu. Đây là đại Boss phản diện mà, ngươi cho rằng hắn tốt với kẻ thù vậy ấy hả?”

Nam Tầm: “... Cho hắn hy vọng rồi lại giết chết hắn, đích thật là phong cách của đại Boss.”

Cung Mặc Nhiễm lười biếng thưởng thức mái tóc dài của nàng, cách nói chuyện cũng lơ đễnh: “Trong năm hoàng tử, chỉ có Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử có long khí trên người. Ngũ hoàng tử dày nhất, đáng tiếc lại là một kẻ đoản mệnh. Vốn đã đoản mệnh, lại bị phụ hoàng hắn vì tư dục lấy đi mất sáu năm tuổi thọ. Đóa Đóa cho rằng Ngũ hoàng tử còn có thể sống được mấy năm?”

Nam Tầm kinh ngạc nói: “Ngũ hoàng tử hôm nay nhìn sinh long hoạt hổ, vậy mà lại là kẻ đoản mệnh sao?”

Cung Mặc Nhiễm nhàn nhạt đáp: “Bệnh tới như núi đổ, sau này hắn sẽ chết trong một trận phong hàn.”

“Oa đại nhân, ngài biết đoán mệnh nữa cơ ạ?” Nam Tầm vẻ mặt sùng bái, dùng đôi mắt tỏa sáng nhìn hắn.

Cung Mặc Nhiễm nói: “Biết đôi chút.” Rồi cặp mày như vẽ khẽ nhướng lên: “Sao? Đóa Đóa cảm thấy hứng thú với bói toán?”

Nam Tầm vội nói: “Đại nhân, vậy ngài tính cho ta một chút đi, xem xem mệnh cách của ta là gì?”

Bàn tay thon dài đang vuốt tóc nàng hơi dừng lại: “Bổn tọa chưa từng tính cho bản thân, cũng không muốn tính cho ngươi. Biết mệnh cách của mình sẽ có quá nhiều băn khoăn. Hết thảy đều có định số, cứ thuận theo tự nhiên là được.”

“Nhưng mà đại nhân, biết mệnh cách của mình mới có thể phòng ngừa bất trắc nha. Ngài giúp ta bói đi mà, ta thích đại nhân nhất!” Nam Tầm ôm chầm lấy cánh tay hắn lắc lắc, mềm giọng làm nũng.

Tiểu Bát: “Ọe, mắc ói quá đi. Với cả sao ngươi cứ nằng nặc bắt hắn đoán mệnh cho ngươi thế? Thuật bói toán của hắn cũng không phải để trưng, chẳng may tính ra được ngươi cũng là quỷ đoản mệnh thì sao?”

Nam Tầm: “Tiểu Bát đần, nếu đại Boss phát hiện ta đoản mệnh, về sau khẳng định sẽ tốt với ta gấp bội nha.”

Tiểu Bát: “... Thụ giáo.”

“Đại nhân, rốt cuộc ngài có đồng ý hay không?” Nam Tầm tiếp tục lắc lắc cánh tay hắn, giọng ngọt sớt làm nũng.

Nữ nhân làm nũng đối với nam nhân mà nói thường không thể kháng cự, cho dù là Quốc sư đại nhân cũng thế. Hắn thấy được đôi mắt đen láy tựa ngân hà đầy sao lấp lánh của tiểu đồ nhi đang tràn ngập tò mò nhìn mình, đột nhiên nhíu mày cười một tiếng: “Đóa Đóa, chỉ nói miệng mà được à? Có ai đi cầu người giống ngươi không?”

Nam Tầm mộng bức một giây.

Nếu nàng không hiểu sai, thì đại Boss đây là đang kêu nàng... Lấy lòng hắn?

Đờ cmn mờ.

Cách giải khóa đại Boss hôm nay của nàng có phải sai rồi không?

Nam Tầm thử thăm dò hỏi: “Đại nhân, ta hôn ngài một chút nhé?”

Cung Mặc Nhiễm hơi hơi nhướng mày, không nói gì.

Nam Tầm:...

Đây là ngầm đồng ý.

Quả nhiên là bảo nàng lấy lòng hắn.

Nam Tầm không có gì để thẹn thùng, ăn cũng bị ăn rồi, bây giờ chỉ là hôn một cái mà thôi.

Nàng hơi nhổm dậy ghé lại gần hắn, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy hai cánh môi mỏng mút vài cái.

Cung Mặc Nhiễm đưa tay giữ gáy nàng làm sâu thêm nụ hôn này. Môi lưỡi dây dưa, nóng bỏng đến cực điểm.

Cho đến rất lâu rất lâu sau đó, hắn mới buông lỏng tay.

Nam Tầm há miệng thở dốc, mẹ nó ngươi cứ thử dùng sức thêm chút nữa xem? Không khí trong miệng đều bị hắn hút hết, thiếu chút thôi là ngạt thở luôn rồi.

Cung Mặc Nhiễm hơi cong mình đứng dậy mới đánh giá nữ tử trước mắt, mỉm cười nói: “Đóa Đóa cũng biết, tâm sinh tướng, bổn tọa thấy được ngươi là một người thông tuệ, có chủ kiến, phân rõ trắng đen phải trái. Về phần mệnh cách, nhìn tướng mạo cũng không thể nói được.”

Nói rồi, hắn đứng dậy đi đến trước án kỷ lấy giấy bút: “Đóa Đóa, nói cho bổn tọa sinh thần bát tự của ngươi.”

Nam Tầm nói ngày sinh tháng đẻ của Lý Vân Đóa, thấy hắn viết lên một trang giấy trải rộng, lại thấy hắn đổ bài tính bằng trúc lên đó.

Bài tính rơi tứ tung trên giấy, Nam Tầm quan sát hồi lâu cũng chẳng nhìn ra được gì, bèn liếc mắt nhìn sang Cung Mặc Nhiễm.

Mới đầu hắn trông vẫn ung dung thản nhiên, đến khi nhìn thấy bài tính trên giấy thì lập tức nhăn mày, sau đó càng nhíu càng chặt.

“Không đúng, đây không có khả năng là mệnh cách của ngươi.” Cung Mặc Nhiễm đột nhiên quay đầu qua nhìn nàng, ánh mắt thế nhưng có vài phần sắc bén: “Đóa Đóa, rốt cuộc đây có phải sinh thần bát tự của ngươi không?”

“Đúng... Đúng ạ.” Nam Tầm trả lời.

Mẹ nó đây rõ ràng của Lý Vân Đóa, sao nàng lại có chút chút chột dạ. Đại Boss chắc không phải chỉ xem ngày sinh tháng đẻ là có thể nhìn ra linh hồn nhỏ bé của Lý Vân Đóa đã thay đổi chứ?

Nam Tầm vội hỏi Tiểu Bát có khả năng này hay không, Tiểu Bát do dự trong chốc lát: “Hẳn là không, bây giờ ngươi đã thay đổi mệnh cách nguyên bản của Lý Vân Đóa. Đại Boss cảm thấy kỳ quái chỉ bởi mệnh cách đột nhiên thay đổi thôi.”

Cung Mặc Nhiễm không hỏi Nam Tầm gì thêm mà chỉ dọn dẹp bài tính tán loạn trên bàn, lần này thế nhưng hắn lại cắn rách ngón tay, dùng máu vẽ một trận pháp lên tờ giấy có ngày sinh tháng đẻ, sau đó rải bài tính một lần nữa.

Nam Tầm:...

Hành động kỳ quái của đại Boss làm trái tim bé nhỏ của nàng nhảy lên thình thịch.

Cung Mặc Nhiễm nhìn bài tính rơi toán loạn hồi lâu, ánh mắt dần trở nên thâm trầm. Hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Nam Tầm, trong mắt chợt lóe qua vẻ cổ quái tối nghĩa khiến lòng Nam Tầm bồn chồn.

Qua thật lâu sau, hắn mới nhàn nhạt nói một câu: “Mệnh cách của ngươi quá khó bề phân biệt, bổn tọa tính không ra.”

Nam Tầm chỉ muốn nói có ma mới tin hắn. Hắn tuyệt đối đã nhìn ra được gì đó, nếu không vừa rồi đã không dùng loại ánh mắt kì quái đó xem nàng, làm lòng nàng hoảng hoảng.

“Tiểu Bát, ta có thể tin ngươi không? Đại Boss hẳn là tính không ra ta không phải Lý Vân Đóa đúng không?”

Tiểu Bát vô cùng chắc chắn: “Một thế giới trung cấp mà thôi, đại Boss phản diện lợi hại cỡ nào thì cũng không có bản lĩnh ngập trời như ở thế giới cao cấp được. Vậy nên ngươi yên tâm đi, hắn không biết trong thân thể Lý Vân Đóa là ngươi đâu.”

Nam Tầm thoáng thả lỏng “ừ” một tiếng. Tuy nhiên nàng cũng không hoàn toàn tin lời Tiểu Bát nói, rốt cuộc thì đôi lúc Tiểu Bát cũng thực không đáng tin. Đại Boss có lẽ đã phát hiện ra một ít manh mối, nhưng dù sao chỉ là manh mối mà thôi.

Từ hôm đó trở đi, không biết có phải Nam Tầm bị ảo giác hay không mà nàng cảm thấy thái độ Cung Mặc Nhiễm đối với nàng có chút biến hóa. Hắn bắt đầu hết lòng dạy nàng thuật vu cổ, đặc biệt là các loại vu thuật vu trận.

Nam Tầm cũng không làm hắn thất vọng, mỗi một loại vu thuật chỉ cần học một lần là nhớ, mà trận pháp cũng chỉ cần nhìn hắn vẽ hai ba lần liền học được.

Đối với thiên phú dị bẩm như thế của nàng, Cung Mặc Nhiễm vẫn chưa hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào. Mỗi lần hắn chỉ sờ sờ đầu nàng với ánh mắt sủng nịch, giọng hiền hoà khen một câu: “Đóa Đóa của ta thật thông minh.”

Mấy ngày nay giá trị ác niệm của đại Boss vẫn luôn không giảm, Nam Tầm đột nhiên có chút nhìn không thấu hắn.

Tiểu Bát thở ngắn than dài: “Thân ái, có chuyện này ta chưa nói cho ngươi. Thế giới này giá trị hắc hoá của đại Boss vốn rất cao, tận 90 lận. Nhưng mấy ngày gần đây, mỗi khi ngươi học xong một loại vu thuật vu trận, giá trị hắc hoá của đại Boss sẽ lập tức tăng 0 phẩy mấy điểm, hiện tại đã biến thành 95 rồi.”

Nam Tầm:...

Nàng thông minh như thế thì không phải nên cảm thấy vui mừng sao? Tăng giá trị hắc hoá cho nàng làm cái quái gì a a a.

Sau đó, ở một lần đại Boss dạy Nam Tầm vu trận mới, Nam Tầm học hơi chậm lại chút.

Lần này Tiểu Bát lập tức hội báo: “Giá trị hắc hoá vừa rồi tăng nhiều hơn nữa, có xu hướng tăng lên gấp bội mấy ngày trước.”

Nam Tầm:...

Đờ mờ bệnh tâm thần aaaaa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.