Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 276: Chương 276: Khiếp sợ, bí mật hoàng gia




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Vẻ mặt Ngũ hoàng tử giờ phút này đã không thể dùng từ “khiếp sợ” để hình dung. Trong đầu hắn phảng phất như bị người ta hung hăng ném vào một quả bom làm nổ tung tất cả mọi thứ, không cách nào suy nghĩ, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ.

Nam Tầm cũng kinh ngạc đến ngây người, song vẫn chưa quên thêm trà cho Cung Mặc Nhiễm.

Những hoàng tử của lão Quốc quân liên tiếp là thai chết lưu trong bụng, thật sự chỉ bởi vì tổ tiên đã làm nhiều chuyện thất đức sao?

[*Thai chết lưu: một danh cụm từ chỉ những đứa bé chết trong bụng mẹ hoặc chết sau khi vừa rời bụng mẹ (sinh non).]

Nam Tầm không khỏi nhìn sang Cung Mặc Nhiễm.

Nàng không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Vấn đề này nói chung là không thể thiếu bút tích của hắn.

Cung Mặc Nhiễm làm như không thấy sự khác thường của hai người, tiếp tục khoan thai nói: “Triệu Tiệp dư sinh Đại hoàng tử và Tiết Quý tần sinh Tam hoàng tử đều vì khó sinh mà chết, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử không cảm thấy kỳ quái?”

Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thái độ bình thản đến chẳng hề giống đang kể bí mật hoàng gia gì đó: “... Chẳng qua là các nàng tận mắt nhìn thấy xác đứa bé mình vừa sinh nên bị Hoàng Thượng hạ nhẫn tâm diệt khẩu. Mà Hoàng Hậu bởi vì khi sinh Nhị hoàng tử đã mệt đến hôn mê bất tỉnh, vẫn chưa phát hiện ra manh mối, vậy nên mới tránh được một kiếp.”

Hai tay đặt trên bàn của Ngũ hoàng tử vốn hơi cuộn lại, không biết từ lúc nào đã nắm chặt thành quyền.

Hắn biết phụ hoàng không phải là người mềm lòng, lại không ngờ đã lòng dạ sắt đá tới mức này. Vì củng cố ngôi vị hoàng đế mà ông có thể tàn nhẫn đến độ quyết tâm giết chết những nữ nhân cùng chung chăn gối nhiều năm với mình. Còn làm ra việc hoang đường đánh tráo đứa bé đã chết này!

Cung Mặc Nhiễm nói xong những bí mật động trời này, thần sắc vẫn đạm mạc không chút gợn sóng. Trầm mặc một lát, hắn vậy mà lại giải vây cho lão Quốc quân: “Ngũ hoàng tử, phụ hoàng ngươi cũng là vì toàn bộ Nam Vân Quốc. Nếu bá tánh biết được phi tần của đương kim hoàng thượng liên tiếp sinh hạ thai chết, sẽ rất dễ khiến cho quốc gia rung chuyển.”

Ngũ hoàng tử lâm vào hoang mang cực độ.

Thật sự là thế sao? Những sai lầm này đó của phụ hoàng thật sự có thể dùng lý do như vậy để bao che? Mấy năm nay sao ông có thể yên tâm thoải mái đến thế?

“Ngũ hoàng tử có biết lãnh thổ Nam Vân Quốc có nguồn gốc từ đâu không?” Cung Mặc Nhiễm đột nhiên hỏi một câu.

Ngũ hoàng tử ngẩn ra, trả lời: “Đương nhiên đây là giang sơn Hoàng đế khai quốc của Nam Vân đã vất vả đánh được.”

Cung Mặc Nhiễm nhìn hắn ta, cánh môi mỏng vì dính nước trà có vẻ càng thêm hồng nhuận. Bỗng nhiên, đôi môi mỏng của hắn gợi lên một độ cong, trong mắt tựa hồ hiện lên tia trào phúng: “Ngũ hoàng tử, mảnh đất dưới chân ngươi ba trăm năm trước chính là lãnh thổ của vương triều Đại Chu, mà Hoàng Đế khai quốc năm đó lại là thuộc hạ tâm phúc của Hoàng Đế Đại Chu đời cuối. Ông ta ruồng bỏ chủ tử của mình, tự lập xưng vương. Tuy rằng được không ít người ủng hộ, nhưng rốt cuộc cũng không phải danh chính ngôn thuận. Lúc này những thế lực từ tam phương khác cũng tự lập xưng vương, mới tạo thành cục diện tứ quốc ngăn chặn lẫn nhau như bây giờ.”

Ngũ hoàng tử nghe lời này của Quốc sư, cảm thấy giọng điệu hắn có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được kỳ quái chỗ nào.

“Đều nói loạn thế sinh kiêu hùng, đáng tiếc trên tay Hoàng đế khai quốc dính không ít máu, thành ra lại thiếu đi một phần khí phách, không thể thu phục được thế lực ba phương còn lại.”

Ngũ hoàng tử hơi hơi nhíu mày: “Những việc này tất nhiên bổn điện biết, chỉ là không biết Quốc sư nói lời này cho bổn điện là có dụng ý gì?”

Cung Mặc Nhiễm nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Chỉ là muốn nói với Ngũ hoàng tử, vạn sự có nhân ắt sẽ có quả. Tổ tiên ngươi không có bản lĩnh thống nhất thiên hạ, nhưng cố tình lại tạo ra nhiều chết chóc hơn cả thiên hạ nhất thống. Cho nên hiện tại báo ứng tới rồi, phụ hoàng ngươi hậu cung ba ngàn giai lệ nhưng cuối cùng cũng chỉ sinh được Tứ hoàng tử và ngươi, mẹ đẻ hai ngươi còn đều thân phận ti tiện.”

Ngũ hoàng tử nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Từ nhỏ hắn đã ghét người khác đề cập đến mẹ đẻ, bởi vì thân phận mẹ đẻ hắn xác thật hèn mọn, chỉ là một nha đầu thô sử bò giường mới có hắn. Mẹ đẻ Tứ hoàng tử cũng không khá hơn chút nào, chính là một ca cơ*.

[*Ca cơ: Kiểu như hát đào.]

Nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy trào phúng vô cùng. Hắn và Tứ hoàng tử tuy rằng đều do những nữ nhân ti tiện sinh ra, nhưng phụ hoàng dựa vào đâu mà phớt lờ hai người họ? Rõ ràng bọn họ mới là nhi tử thân sinh của phụ hoàng.

Ở trong mắt phụ hoàng, chẳng lẽ con ruột còn kém từ chi thứ ôm tới? Cho dù mẹ đẻ bọn họ có ti tiện thì bọn họ mới là con ruột của hắn!

Những gì nên nói Cung Mặc Nhiễm cũng đã nói không sai biệt lắm, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Cho nên Ngũ hoàng tử cứ yên tâm, cho dù ngươi không được phụ hoàng yêu thích thì cuối cùng kế thừa ngôi vị cũng chỉ có thể là ngươi hoặc Tứ hoàng tử. Mà Tứ hoàng tử tầm thường vô năng, tự nhiên không thể so được với ngươi. Ngôi vị hoàng đế này cuối cùng chắc chắn sẽ là của ngươi.”

Ngũ hoàng tử khom người thật sâu vái chào hắn: “Đa tạ Quốc sự đã báo cho bổn điện những chuyện này. Nếu ngày nào đó bổn điện đăng cơ xưng đế, nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của Quốc sư.”

Cung Mặc Nhiễm liếc qua hắn: “Ngũ hoàng tử khách khí, bổn tọa cũng chỉ nói ra chân tướng mà thôi. Việc này Ngũ hoàng tử tự mình biết là được, tuyệt đối không thể nói cho người thứ hai.”

Ngũ hoàng tử đương nhiên là liên tục xác nhận.

***

Nam Tầm theo Cung Mặc Nhiễm về cung, dọc đường đi đều không nói tiếng nào.

Mãi đến khi về đến ổ nhỏ của hai người ở chính điện Mặc Nhiễm Đường, nàng mới đánh bạo hỏi: “Đại nhân, hôm nay ngài làm ta có chút khó hiểu. Ngài đang châm ngòi ly gián quan hệ giữa Ngũ hoàng tử và Hoàng Thượng ạ?”

Cung Mặc Nhiễm gõ đầu nàng: “Bổn tọa chỉ nói sự thật, sao lại là châm ngòi ly gián?”

“Đại nhân, nếu ngài nói đều là thật, vậy chẳng phải người thừa kế đứng đắn của Nam Vân Quốc chỉ có hai người? Tứ hoàng tử bình thường đến cực điểm, có thể trực tiếp bỏ qua, bây giờ chỉ còn lại mỗi Ngũ hoàng tử. Nếu Ngũ hoàng tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy Nam Vân Quốc coi như là... Xong rồi nha.” Nam Tầm càng nói càng kinh dị.

Cung Mặc Nhiễm “ừ” một tiếng: “Theo tính tình của Quốc quân, ông ta sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho con cháu chi thứ hoàng thất, mà chỉ truyền cho con ruột của mình, cho dù ông ta có không thích Ngũ hoàng tử.”

Nam Tầm mơ hồ đoán được ý đồ của đại Boss, không khỏi ngầm than một câu “cáo già xảo quyệt“.

Hắn tuy lập huyết thệ sẽ không mơ ước Nam Vân Quốc, nhưng mẹ nó nó hắn chưa nói sẽ không hủy hoại nó nha.

Cách làm hiện tại của đại Boss chính là đang huỷ diệt Nam Vân Quốc từng chút từng chút một, hơn nữa còn không hề để lại dấu vết. Huyết thống trực hệ của hoàng thất Nam Vân Quốc hiện tại đã càng ngày càng ít.

Cung Mặc Nhiễm nằm lệch trên trường kỷ, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay gọi Nam Tầm: “Tới đây, Đóa Đóa, đến trước mặt bổn tọa.”

Nam Tầm đi qua, giống như mọi khi mà ngồi xổm xuống dựa vào người hắn.

Cung Mặc Nhiễm vươn tay vuốt ve mái tóc đẹp của nàng, vẻ mặt trở nên có chút lười biếng: “Đóa Đóa, ngươi biết khí vận vốn có của Nam Vân Quốc có thể duy trì vương triều này bao lâu không?”

Nam Tầm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Nàng biết, bây giờ hắn cần chỉ là một người yên tĩnh lắng nghe.

Cung Mặc Nhiễm quả thực không cần nàng trả lời, hắn tự mình nói: “Là bảy trăm năm, vương triều Nam Vân Quốc vốn có thể duy trì bảy trăm năm không đổ. Nhưng hiện tại, rất nhanh thôi nó sẽ bị huỷ diệt, có lẽ là tầm mười năm, hai mươi năm, cũng có thể là... Chỉ hai, ba năm nữa.”

Nam Tầm cả kinh, đờ mờ nhanh vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.