Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 255: Chương 255: Đóa Đóa, ngươi ngồi vào áo của ta




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Sau lễ tế thiên cầu phúc, sứ thần tam quốc cùng với văn võ trăm thần về thẳng cung dự tiệc. Quốc sư và chúng đệ tử Mặc Nhiễm Đường cũng đi theo ngồi vào chỗ.

Lão Quốc quân vốn tưởng rằng Quốc sư sẽ ngồi xuống một mình theo lệ cũ, Quốc sư đoán chừng cũng nghĩ như vậy. Bởi vì động tác vén áo của hắn căn bản là không nghĩ đến bên cạnh sẽ có người ngồi, trường bào trắng cơ hồ đã phủ kín ghế mềm.

Chỉ là, Quốc sư vừa mới ngồi vào chỗ chếch bên sườn phải thì mỹ nhân áo trắng vẫn luôn như hình với bóng cũng lập tức đặt mông ngồi xuống.

Hoàng Thượng cùng văn võ bá quan:...

Cung Mặc Nhiễm:...

Cung Mặc Nhiễm hơi khựng lại, sau đó chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn Nam Tầm.

Nam Tầm vẻ mặt vô tội nhìn lại hắn, cười khanh khách hỏi: “Sao vậy ạ, đại nhân? Ngài từ lúc xuống kiệu đã bảo đệ tử phải đi theo sát ngài. Đệ tử nhưng rất nghe lời, luôn bám sát một tấc không rời nha. Bây giờ đệ tử thật sự rất vui, đây là lần đầu tiên đệ tử được tham gia một yến hội long trọng như vậy đó.”

Môi mỏng của Cung Mặc Nhiễm hơi mím lại, nhàn nhạt nói: “Không có gì.” Dừng một chút, tầm mắt hắn hơi dời xuống, nhắc nhở một câu: “Đóa Đóa, ngươi ngồi vào áo của bổn tọa.”

Nam Tầm “a” một tiếng, lập tức nhấc mông nhỏ lên, nhanh chóng kéo vạt áo dưới mông ra rồi xếp gọn gàng về bên Cung Mặc Nhiễm.

Cung Mặc Nhiễm hơi nhích người qua một chút nhường nửa ghế mềm cho nàng.

Những người cách xa tất nhiên không nghe rõ hai người nói gì, nhưng Kỳ Hành Khanh ngồi không xa lại nghe được rất rõ ràng.

Ánh mắt hắn đầy sâu xa nhìn chằm chằm bạch y nữ tử hồi lâu, trong lòng nảy lên nghi ngờ.

Nữ nhân này thật sự là Tường Vi cô nương? Vì sao lần này lại mang đến cho hắn cảm giác xa lạ đến thế?

Nhưng không thể sai được, Trương mụ mụ từng cho hắn xem qua bức họa của Tường Vi. Cứ cho là tay nghề họa sư không tốt, chỉ vẽ ra được ba phần thần vận của Tường Vi, thì cặp mắt câu hồn kia, giọng nói như oanh hót đó đều giống y như đúc.

Lão Quốc quân Nam Vân Quốc ngồi trên cao ho nhẹ một tiếng, những ánh mắt đang dính trên người Quốc sư và Nam Tầm tức khắc vội vã thu về.

Đại điển tế thiên cầu phúc hôm nay hiển nhiên đã khiến cho sứ thần tam quốc kinh sợ. Lão Quốc quân nhìn thần sắc càng thêm cung kính của sứ thần tam quốc thì vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

“Chư vị sứ thần hôm nay đã tận mắt nhìn thấy Quốc sư Nam Vân Quốc ta tế thiên cầu phúc, cảm thấy thế nào?” Lão Quốc quân vuốt râu cười hỏi.

Sứ thần Tây Mạc Quốc vẻ mặt kính sợ nói: “Thần sợ hãi. Không nghĩ đến Quốc sư đại nhân lại có thuật pháp thông thiên như vậy, hôm nay thật là được mở rộng kiến thức.”

Sứ thần Bắc Vu Quốc vẫn cứ lòng còn run sợ, liếc mắt nhìn Cung Mặc Nhiễm một cái liền vội vãi thu hồi tầm mắt, nói: “Quốc sư thật là thiên nhân, thần hôm nay đã được mở rộng tầm mắt.”

Kỳ Hành Khanh khẽ cười cười phụ họa: “Quốc sư đại nhân thật sự lợi hại. Ngày nào Quốc sư còn ở đây thì Nam Vân Quốc sẽ còn giàu mạnh.”

Lời này nghe thì không có vấn đề gì, nhưng lão Quốc quân lại có chút không vui. Ý là nếu Quốc sư không ở đây thì Nam Vân Quốc của hắn sẽ không thể giàu mạnh?

“Được rồi, các vị sứ thần và chúng ái khanh đều đã mệt nhọc cả ngày, Quốc sư tế thiên cầu phúc cũng hao phí không ít sức lực. Bắt đầu yến hội đi.” Lão Quốc quân vỗ vỗ tay, lập tức có mỹ nữ trình lên các loại món ngon mỹ vị.

Đàn sáo diễn tấu vang lên, vũ nữ mặc váy xòe xinh đẹp múa lên điệu thủy tụ*. Tay áo vũ động như nước chảy, làn váy tản mát như hoa khai, eo thon linh động, nhìn quanh rực rỡ.

[*Thủy tụ vũ (水袖舞): watersleeves, điệu múa với trang phục có tay áo dài như nước chảy.]

Nam Tầm vừa ăn vừa nhìn, thỉnh thoảng bình luận một hai câu với Cung Mặc Nhiễm: “Đại nhân, vị mỹ nhân trắng nộn đó đó, dáng người thật mềm mại, ta đoán rằng nàng ta đã luyện điệu thủy tụ này không dưới trăm lần đâu, kinh nghiệm hẳn không dưới mười năm. Còn bạn nhảy kia kìa, ta cảm thấy thực ra nàng múa còn tốt hơn người múa dẫn đầu, chỉ là nàng trông không đẹp bằng. Hừ hừ, ta đoán hai vị mỹ nhân này khẳng định là không thiếu lục đục với nhau đâu.”

Cung Mặc Nhiễm vẫn đang uống trà, vốn cũng không hứng thú với mấy thứ này. Nhưng thấy tiểu đồ nhi xem đến hứng khởi thì cũng theo ánh mắt nàng nhìn qua, có điều nhìn trong chốc lát thì thấy thật không thú vị nên lại tiếp tục cúi đầu uống trà.

“Đại nhân sao ngài lại không xem? Các nàng múa thật là đẹp.” Nam Tầm giật nhẹ ống tay áo Cung Mặc Nhiễm. Bởi vì hai mắt còn đang nhìn vũ nữ trong sân nên vẫn chưa chú ý đối phương đang uống trà, vừa kéo một cái, tay Cung Mặc Nhiễm liền run lên, nước trà trong ly đều đổ cả ra ngoài.

Hắn bất đắc dĩ vỗ vỗ tay nhỏ của nha đầu, ý bảo nàng buông móng vuốt nhỏ hạnh kiếm xấu ra: “Đóa Đóa ngươi xem đi, bổn tọa không thích những thứ này.”

Nam Tầm “a” một tiếng, lúc này mới buông tay ra nhìn hắn: “Nhưng mà cung yến còn lâu mới kết thúc, đại nhân không thưởng thức ca vũ, chẳng lẽ cứ ngồi như vậy? Đại nhân không thấy nhàm chán sao?”

Cung Mặc Nhiễm nhìn khuôn mặt nhỏ tò mò của nàng, bên môi không khỏi xẹt qua ý cười: “Không nhàm chán. Bổn tọa thích nhìn mặt đoán ý, nhìn vẻ mặt của mỗi người mỗi khắc là bổn tọa có thể đoán được họ đang suy nghĩ gì trong lúc đó. Hơn nữa hôm nay văn võ bá quan đều ở đây, còn có thêm sứ thần tam quốc.”

Hai mắt Nam Tầm sáng ngời, kinh ngạc thốt lên: “Đại nhân lợi hại như vậy?”

Nàng rõ ràng đã bắt đầu có hứng thú, lập tức chỉ vào vị vũ nữ mỹ mạo giữa sân, cười hỏi: “Vậy đại nhân nói thử xem, giờ khắc này vũ nữ kia đang nghĩ gì?”

Cung Mặc Nhiễm liếc qua, nhàn nhạt nói: “Vũ nữ này đang chờ mong cũng đang đắc ý. Lần lộ diện hôm nay ắt sẽ có vương công quý tộc bị nàng ta hấp dẫn. Đến lúc đó nếu được những người này nạp vào trong phòng* là nàng ta có thể lên như diều gặp gió, không cần tiếp tục trải qua cuộc sống khổ cực như trước nữa. Trong nháy mắt như vậy, trong đầu nàng ta lại hiện lên ý niệm lớn hơn, ví như vận khí tốt được Hoàng Thượng nhìn trúng liền có thể vào cung làm phi tần.”

[*Phòng: một chi của gia tộc]

Nam Tầm khẽ bật cười, lắc đầu nói: “Không tính không tính, cái này ta cũng đoán được. Nói người khác đi.”

Nam Tầm nhìn lướt qua nhóm hoàng tử: “Đại nhân, ta thấy vị Ngũ hoàng tử trẻ tuổi nhất kia tâm sự nặng nề, ngài đoán hắn đang nghĩ gì?”

Cung Mặc Nhiễm nói: “Ngũ hoàng tử lúc này không có tâm trạng xem ca vũ. Mấy ngày trước Hoàng Thượng bệnh nặng, hắn và Nhị hoàng tử vốn đang tranh đấu gay gắt, việc Hoàng Thượng lành bệnh đã quấy nhiễu kế hoạch của hắn. Hắn đang tự hỏi nước cờ tiếp theo nên đi thế nào.”

Nam Tầm ngẩn người, tiếp tục chơi xấu nói: “Đại nhân, ngài đây là đọc tâm cái gì nha. Chuyện ngài nói tất cả mọi người đều biết, vế sau chỉ là bản thân ngài suy đoán thôi đúng không?”

Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng, trong mắt chứa chút vẻ sủng nịch không dễ phát hiện: “Vậy Đóa Đóa nói xem, làm sao mới có thể chứng minh bổn tọa thật sự biết đọc tâm?”

Khóe miệng Nam Tầm khẽ cong, tầm mắt đảo quanh một vòng, sau đó rơi xuống trên người Kỳ Hành Khanh. Nàng hơi nheo mắt hỏi: “Vậy thì nói vị sứ thần Đông Lâm Quốc này đi. Nghe nói hắn không chỉ là sứ thần Đông Lâm Quốc lần này, mà còn là Thất hoàng tử của Đông Lâm Quốc. Bây giờ trông hắn có vẻ như đang thưởng thức ca vũ, nhưng ta thấy ánh mắt hắn rất thâm trầm, tâm tư tựa hồ không đặt trên ca vũ. Đại nhân ngài đoán xem, lúc này rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì?”

Cung Mặc Nhiễm nhìn cũng không thèm nhìn Kỳ Hành Khanh. Ánh mắt hắn hơi rũ xuống dừng trên chén trà trong tay, không nhanh không chậm cúi đầu uống một ngụm trà. Sau đó mới nói: “Người này mặt ngoài ôn hòa, kỳ thật bên trong chứa đựng sát khí, hắn là một người cực kỳ có dã tâm và khát vọng. Từ lúc đại điển tế thiên cầu phúc hôm nay bắt đầu mãi cho đến vừa rồi, hắn đã nhìn ngươi không dưới bảy lần, ánh mắt mỗi lần đều không giống nhau. Kinh diễm, kinh ngạc, hoài nghi, đánh giá, cân nhắc, cho đến cuối cùng là khẳng định. Mà bây giờ, ánh mắt của hắn đang hàm chứa một tia tính toán. Hắn hẳn là... người quen cũ của ngươi.”

Nam Tầm nghe được câu này, nước trà vừa ngậm vào miệng thiếu chút nữa phụt cả ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.