Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, RED, Bánh Bao Không Nhân
“Đại, đại nhân... Ta...” Nam Tầm tức khắc thay đổi thành dáng ngồi của một nàng dâu nhỏ quy quy củ củ.
Cung Mặc Nhiễm không nhanh không chậm buông chén trà trong tay, nói nhàn nhạt: “Không sao, từ trước đến nay bổn tọa thu đệ tử chỉ cần hợp duyên, không hỏi chuyện quá khứ. Người đó dù đã giết người hay phóng hỏa, sau khi bước vào Mặc Nhiễm Đường đều có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Hai mắt Nam Tầm sáng bừng lên: “Đại nhân, suy nghĩ của ngài thật giống ta. Anh hùng cần chi hỏi xuất thân, cũng chẳng nên phân biệt phú quý sang hèn. Đừng cho rằng nhiều kẻ giết người phóng hỏa, cướp bóc là tồi tệ, có khi bản tính của họ không xấu xa như họ thể hiện. Giết chết còn không bằng độ hóa.”
Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng không nói lời nào.
Nam Tầm cúi thấp đầu xuống, hai tay ngoan ngoãn đan vào nhau đặt trên đầu gối: “Khụ, đại nhân, thật không dám giấu giếm. Ta đúng là có duyên từng gặp người này vài lần, nhưng khi đó ta không hề biết hắn là Thất hoàng tử Đông Lâm Quốc, cũng chỉ cùng hắn ta uống vài chén rượu, nói vài câu khách sáo mà thôi.”
Thấy Cung Mặc Nhiễm vẫn không nói lời nào, Nam Tầm cười ha hả rót một ly trà đưa cho hắn: “Đại nhân, mời ngài.”
Cung Mặc Nhiễm ưu nhã nhận lấy ly trà uống một ngụm.
“Đóa Đóa, người này không đơn giản, về sau cách hắn xa một chút.” Cung Mặc Nhiễm đột nhiên buông một câu.
“Đại nhân sao lại nói lời này? Đệ tử đã bao giờ thân cận hắn ta đâu?”
“Bổn tọa nói là về sau.”
“Đệ tử đã là người của đại nhân, chẳng lẽ hắn còn muốn có ý đồ xấu với ta?”
Ánh mắt Cung Mặc Nhiễm hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Hắn đã có ý đồ với ngươi rồi.”
Nam Tầm lập tức ưỡn ngực: “Đại nhân yên tâm. Ta sống là người của ngài, chết cũng là quỷ của ngài, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng có ý đồ với ta.”
Cung Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn nàng, hờ hững “ừ” một tiếng.
Nam Tầm vốn còn muốn thẳng thắn bày tỏ thêm lần nữa, nhưng chưa kịp mở miệng thì một trận xôn xao phía dưới đã phân tán sự chú ý của nàng.
Hóa ra màn ca vũ vừa rồi đã kết thúc, hiện đổi đang sang một màn khác.
Nhóm vũ nữ mới này cảm giác đẳng cấp cao hơn vài bậc, ngay cả vũ phục cũng xinh đẹp hơn nhóm múa trước rất nhiều. Mấy vũ nữ vây quanh một nữ tử mang lụa mỏng che mặt, nữ tử mặc một chiếc váy tay rộng màu bạch nguyệt, dáng người thướt tha, vũ điệu uyển chuyển.
Tiếng chuông nhỏ đính trên váy thanh thúy vang lên “leng keng leng keng”, hòa cùng tiết tấu những điệu quay tròn, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Nam Tầm chớp chớp mắt với người ngồi bên cạnh: “Ây da đại nhân, ngài có cảm thấy vị vũ nữ này rất quen mắt không? Vừa nãy đại nhân mới làm mẫu thuật đọc tâm cho ta, bây giờ ta vừa học vừa hành, ngài xem thử đệ tử nói có đúng không nhé.”
Hơi ngừng một chút, Nam Tầm cười khanh khách bắt đầu phân tích: “Váy trên người nữ tử này chất liệu thượng hạng, chỉ có ai thân phận tôn quý mới ăn mặc như thế, chứng tỏ thân phận nàng ta không tầm thường. Váy còn đính rất nhiều chuông nhỏ, hiển nhiên là cố ý chuẩn bị cho điệu múa ngày hôm nay. Trên mặt mang khăn che, hoặc là dục nghênh còn cự*, hoặc là người mà tất cả mọi người đều biết, cho nên mới có hành động này để duy trì cảm giác thần bí.”
[*Dục nghênh còn cự: Muốn nghênh còn từ chối, ý chỉ sự làm bộ. Cái này hay được dùng với nghĩa giả vờ từ chối để tăng sự chú ý, tình thú trong việc gì thì tiểu thanh thuần ta không nghĩ ra a~ (RED)].
Phân tích đến đây, Nam Tầm nheo nheo mắt: “Trong lúc ta vừa mới phân tích được mấy câu thì nàng ta đã ngấm ngầm liếc trộm ngài ba lần rồi. Chậc, làn thu thủy* kia nhìn một cái mà đến ngay cả một nữ nhân như ta thấy cũng phải động tâm. Cho nên đại nhân à, ta đoán nàng ta rất có khả năng vì đại nhân ngài mà tới nha. Nói điệu múa này là nhảy cho mọi người xem, chi bằng nên nói là mượn cơ hội tối nay nhảy cho một mình đại nhân xem.”
[*Làn thu thủy: chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp]
Cung Mặc Nhiễm quan sát khuôn mặt nhỏ biểu cảm phong phú của tiểu đồ nhi, khóe miệng thoáng xẹt qua ý cười nhạt.
Nhân lúc mọi người đều đang bị vũ nữ xinh đẹp kia thu hút sự chú ý, Cung Mặc Nhiễm không hề thu liễm động tác của mình, thẳng tay gõ lên gáy nàng một cái: “Nếu từ ánh mắt đầu tiên đã biết nữ tử này là ai, sao còn phải làm bộ làm tịch nói nhiều như vậy.”
Nam Tầm cười khúc khích, hơi nghiêng người sang phía hắn, lấy tay che miệng thấp giọng trả lời: “Đại nhân, Diêu công chúa đúng là hao công tốn sức vì ngài thật đó. Bình thường mấy loại cung yến thế này nữ tử đâu được phép tham dự. Nàng ta vì để gặp ngài, mà còn dùng đến cả biện pháp như vậy.”
Dáng vẻ thì thầm của hai người bị vị mỹ nhân kia thu hết vào mắt, đáy mắt nàng ta xẹt qua một tia khiếp sợ, ngay sau đó là sự đố kỵ điên cuồng ập tới.
Chờ đến khi điệu múa kết thúc, Diêu công chúa mới vén tấm mạng mỏng che mặt lên, nhẹ nhàng cúi chào lão Quốc quân ngồi trên đài cao, tư thái không mất đoan trang nói: “Phụ hoàng, điệu múa này là do nhi thần cố ý chuẩn bị vì phụ hoàng. Phụ hoàng thích chứ ạ?”
Lão quốc quân đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó long nhan đại duyệt nói: “Diêu Nhi? Ha ha, hóa ra là nha đầu ngươi! Tới đây, mau đến trước mặt phụ hoàng.”
Chờ Diêu công chúa đến đứng cạnh Quốc quân, lão liền tươi cười giới thiệu với ba vị sứ thần: “Đây là Bát công chúa mà trẫm thương yêu nhất, khiến các vị chê cười rồi.”
Tuy nói loại trường hợp này không cho mời công chúa và phi tần tham dự, nhưng lão Quốc quân hôm nay cao hứng nên cũng không để Diêu công chúa lui xuống.
Chuyện này đối với một vị công chúa mà nói có lẽ là ân ban lớn lao, thế nhưng Diêu công chúa lại từ chối, cười rằng bản thân còn phải trở về cùng mẫu phi.
Lão Quốc quân cũng không giữ nàng ta nữa, hết sức hài lòng với sự thức thời của nàng.
“Đại nhân, vị Diêu công chúa này thực thông minh.” Nam Tầm nói.
“Hửm? Sao lại nhìn ra được?”
Nam Tầm nói: “Nếu nàng ta ở lại thì sẽ phải đứng im ở chỗ đó đúng không? Cung yến còn lâu như vậy, nàng ta sẽ mệt chết mất. Hơn nữa nàng ta lại không thể ăn gì, cũng không thể uống trà, chỉ có thể đứng nhìn chúng ta phẩm rượu dùng trà. Chẳng phải là sẽ sống sờ sờ rồi chết thèm sao?”
Cung Mặc Nhiễm vốn tưởng rằng tiểu nha đầu sẽ nói đối phương biết chừng mực nên thông minh, không ngờ được lý do của nàng lại là thế này, hắn nhất thời có chút buồn cười.
Cảm thấy không còn gì hay ho để xem, Nam Tầm liền bắt đầu thưởng thức món ngon trên bàn.
Nuốt mấy miếng đồ ăn xuống bụng, Nam Tầm tấm tắc khen: “Hương vị thật không tệ, sắp đuổi kịp đầu bếp Mặc Nhiễm Đường chúng ta rồi. Tuy nhiên ta vẫn thích đồ ăn nhà mình hơn.”
Thời điểm nữ nhân nói đến hai chữ “nhà mình”, ánh mắt nam tử bên người nhìn nàng vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là bên trong có chút gợn sóng nhẹ nhàng lăn tăn, mềm mại mà nhu hòa.
Thấy nàng ăn ngon miệng, Cung Mặc Nhiễm liền đẩy phần thức ăn của mình đến trước mặt nàng.
Nam Tầm cũng không khách khí, ăn luôn phần của hắn.
Song, dù sao đây cũng là yến tiệc trong cung, nếu để toàn bộ đĩa thức ăn trên bàn sạch bong sáng bóng thì không tốt lắm, cho nên Nam Tầm không dám không biết xấu hổ xử lý tất cả đồ ăn trên bàn, chỉ chọn vài món mình thích rồi ăn sạch.
Vừa rồi uống quá nhiều trà, Nam Tầm lén thì thầm với Boss một câu “Ta đi nhà xí”, nói xong liền một mình rời chỗ ngồi.
Khi có khách dự tiệc muốn đi nhà xí thì sẽ có cung nữ chuyên phụ trách dẫn đường, tránh cho bọn họ khỏi bị lạc, Nam Tầm cũng thế.
Chẳng qua hiện tại, Nam Tầm nhìn tiểu nha đầu đang dẫn đường phía trước, theo nàng ta rẽ trái rẽ phải, nàng đột nhiên nheo mắt lại.
Có kẻ đang tính kế nàng.
Nhà xí không có khả năng xa như thế được.
Nam Tầm quay đầu lại chuẩn bị rời đi, không ngờ đúng lúc này, bên cạnh bỗng dưng nhảy ra bốn cung nữ cao to khỏe mạnh chặn đường nàng.
Nam Tầm cười lạnh: “Này, chủ tử nhà các ngươi không dại dột đến mức đấy chứ. Quốc sư đại nhân biết ta đi nhà xí, nếu hồi lâu không thấy ta quay lại nhất định sẽ sinh nghi.”
Bốn cung nữ vẻ mặt vô cảm: “Nếu cô nương thức thời thì mời đi cùng với bọn nô tỳ một chuyến.”
Nam Tầm chắp tay sau lưng, vui vẻ nói: “Nếu ta không muốn đi cùng các ngươi thì sao?”