-“Cái gì ? “
-“Ta nói ngươi buông ta ra “ _Mạc Tịnh Huyên hét lên
-“Tên Lữ Hàn đụng vào nàng thì được , trẫm thì không được ? Nàng đừng quên nàng là hoàng hậu của ai ? "_ Chu Hạo Đế cười nguy hiểm
Không cho Mạc Tịnh Huyên kịp nói gì , Chu Hạo Đế đã lôi nàng vào tẩm điện , rồi quăng lên giường . Mặc dù đệm giường của Mạc Tịnh Huyên khá dày , nhưng vì lực quăng của Chu Hạo Đế quá mạnh , khiến bả vai nàng bị đập vào , đau nhức không ít . Mạc Tịnh Huyên chỉ kịp rên lên một tiếng vì đau đã thấy Chu Hạo Đế nhào đến trên người nàng
Thẩm Tương Dư , Tiểu Nhu , Tiểu Hy thấy chủ tử của mình đang gắng sức đẩy Chu Hạo Đế ra , thì trong lòng khó xử , Thẩm Tương Dư lo lắng quỳ xuống nói :
-“Hoàng thượng , nương nương … “
-“Cút “_ Chu Hạo Đế thét lên
-“Hoàng thượng … “ _ Đám Tiểu Nhu , Tiểu Hy cũng vội quỳ xuồng
-“Trẫm nói tất cả cút ra ngoài “ _ Chu Hạo Đế hai mắt đỏ rực , rống lên
Lão Đồng Tử , thái giám cận thân của Chu Hạo Đế vội vào , khuyên các nàng
-“Đi ra đi , vạn tuế gia sẽ không làm gì thương tổn nương nương đâu “
Thẩm Tương Dư , cùng đám nha hoàn bị đưa ra ngoài , cửa phòng đóng lại . Bên trên giường Mạc Tịnh Huyên không ngừng giãy dụa , nhưng sức lực nàng làm sao bằng Chu Hạo Đế
-“Cổ Thần Phong “
Chu Hạo Đế hoàn toàn điên cuồng , không nghe Mạc Tịnh Huyên nói gì . Hắn xé vạt váy của nàng , trói tay nàng ngược lên đầu giường , mặc cho nàng không ngừng phản kháng . Mạc Tịnh Huyên gào lên
-“Cổ Thần Phong , ngươi điên rồi ! “
-“Phải ta điên rồi ! Trong mắt nàng ta là một người điên rồi …!
Chu Hạo Đế xé toạt y phục của nàng , bàn tay lạnh lẽo của hắn bóp nặn trên một bầu ngực của nàng , bên còn lại thì lại bị hắn dùng lưỡi không ngừng liếm mút . Bỗng hắn dùng răng cắn vào hạt anh đào đỏ hỏn của nàng . Mạc Tịnh Huyên vì đau hít một ngụm khí , giọng nói cũng run rẩy hơn
-“Cổ Thần Phong , đừng …đừng để ta hận ngươi ! “
Chu Hạo Đế bỗng ngẩng lên nhìn nàng , nhếch môi giểu cợt
-“Nàng vì hắn mà hận ta ? Nàng hối hận vì trở thành người phụ nữ của ta sao ? “ _Ngưng một chút , hắn lại nói tiếp _: “ Vậy cứ tiếp tục hận ta đi nhưng nàng chỉ có thể ở bên ta , làm hoàng hậu của ta “
Vừa dứt lời , Cổ Thần Phong đã lấy cái yếm đỏ nhét vào miệng nàng . Bàn tay hắn tiếp tục chu du xuống phía dưới , không còn sự dịu dàng như trước đây nửa , là tàn sát , là thô bạo … Mắt Mạc Tịnh Huyên nhòe dần , nước mắt cũng cứ thế chảy ngược xuống mang tai khi Chu Hạo Đế tiến vào trong nàng .
Hai thân mình không ngừng day dưa trên giường . Nam nhân thân hình rắn rỏi , cao lớn không ngừng ra sức trên người nữ nhân . Trên thân thể nàng không chỗ nào là không bị bàn tay thô ráp của hắn chà xát qua , vừa như trút hết nỗi nhớ nhung của hắn đối với nàng , lại giống như xả toàn bộ sự tức giận trong lòng hắn , nghi hoặc trong lòng hắn ? Nàng là của hắn , chỉ có hắn mới được lại gần nàng , chỉ có hắn mới được chạm vào nàng ! Suy nghĩ trong lòng Chu Hạo Đế mãnh liệt thì hành động của hắn càng tỷ lệ thuận theo .
Mặc cho Chu Hạo Đế cứ ra sức trên người mình , Mạc Tịnh Huyên gần như chết lặng , im lìm không phản ứng . Nàng không còn phản kháng hay kêu gào nữa , toàn thân buông thỏng , ánh mắt vô hồn . Môi đỏ bị kẻ nào đó cuồng hôn mà nứt toát bật cả máu , nhưng đến một cái chau mày đau đớn nàng cũng không có .
Nơi này , căn phòng này , không gian này là nơi hắn và nàng đã trải qua không biết bao nhiêu lần ân ái ….nó ngọt ngào , hạnh phúc , vui vẻ … vậy mà giờ đây cũng là bầu không khí này cái gì là ngọt ngào , nồng nàng giữa hai người chỉ còn là sự tức giận , thờ ơ , lạnh lẽo . Càng nghĩ Mạc Tịnh Huyên càng thấy buồn cười , nàng đã từng cho rằng tình yêu có thể cứu vớt hoàn toàn nỗi cô độc của mình. Chỉ sau khi trả giá quá nhiều, lãng phí quá nhiều thời gian và tình cảm mới hiểu ra rằng lối suy nghĩ đó thật sai lầm…. thật bạc bẽo …
Không biết là vì bị Chu Hạo Đế làm kiệt sức hay vì mệt mỏi trong lòng mà Mạc Tịnh Huyên nhắm mắt chìm vào hư vô lúc nào mà chính nàng cũng không biết . Chỉ biết khi nàng tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đang dần xuống núi . Những tia sáng cuối cùng trong ngày cố chiếu rọi vào trong căn phòng của nàng . Không cần nhìn sang bên cạnh , nàng cũng biết Chu Hạo Đế đã rời đi từ lâu rồi , chỉ còn nàng một mình trong căn phòng yên tĩnh …yên tĩnh đến quặn thắt lòng người .
Mạc Tịnh Huyên vẫn cứ im lặng nằm trên giường , hai mắt vô hồn . Thời gian cứ thể trôi qua , đến khi sắc trời đã dần chuyển sang sắc mực , cuối cùng trong bóng tối , Mạc Tịnh Huyên cũng lên tiếng , giọng nàng khàn hơn và cũng lạnh hơn
-“Ta muốn đi tắm “
Lúc này từ bên ngoài , cửa phòng được đẩy ra , Thẩm Tương Dư cùng Tiểu Nhu , Tiểu Hy , Tiểu Hoa , Tiểu Linh tiến vào . Tiểu Hy vội vàng châm nến sáng lên . Ánh sáng vừa lan tỏa trong căn phòng , làm cho mọi người mới tiến vào không khỏi đau lòng . Chủ tử của bọn họ , tiểu thư của bọn họ vốn là một người xinh đẹp , đạm mạc , mặc dù bình thường lạnh lùng ít nói , nhưng trên mặt lúc nào cũng có sức sống , ánh mắt lúc nào cũng thấp thoáng sự vui vẻ hay giảo hoạt … vậy mà giờ đây , nhìn người con gái gương mặt mệt mỏi , ánh mắt vô hồn lạnh lẽo kia , thật khiến bọn họ phải rơi lệ
-“Oa… tại sao vạn tuế gia có thể đối xử với tiểu thư như vậy chứ ? “ _ Tiểu Linh òa khóc ôm lấy Mạc Tịnh Huyên nói
-“Muội nháo cái gì , không thấy tiểu thư đang rất đau lòng sao ? “ _ Tiểu Nhu mắt đỏ hoe , nhưng vẫn cố mạnh giọng nhắc nhở , tay thì vội lấy một cái áo khác khoác lên người Mạc Tịnh Huyên
Thẩm Tương Dư nhìn thấy những vết xanh tím trên cơ thể Mạc Tịnh Huyên , lại nhìn vệt máu trên môi nàng thì trong lòng chỉ biết thở dài , bà vội phân phó tiểu Hoa cùng tiểu Hy chuẩn bị phòng tắm , lại dặn hai người đó cho ít dược liệu vào hồ tắm . Phân phó xong , bà vội tiến lên đỡ Mạc Tịnh Huyên
-“Nương nương , xin bớt đau lòng . Nô tì nghĩ hoàng thượng cũng chỉ vì quá yêu người , lại có chút nóng giận mới không tìm hiểu kỹ … “ _Thẩm Tương Dư vừa dìu nàng vừa an ủi
Mạc Tịnh Huyên vẫn không có thái độ hay lên tiếng , chỉ để Thẩm Tương dư cùng Tiểu Nhu cùng Tiểu Linh đỡ nàng đi đến hồ tắm . Khi vừa bước đến cửa , Mạc Tịnh Huyên nhàn nhạt nói một câu
-“Đem toàn bộ áo quần , chăn , đệm , rèm phòng ngày hôm này , toàn bộ … đem đốt hết đi “