Mây Khói Ngang Mi

Chương 52: Chương 52: Nổi Bão




Nghe Tử Mộc Vạn Quân nói như vậy , chỉ thấy Huệ thái hậu “ À “ một tiếng , sau đó không biết bà nghĩ gì , chỉ cười híp mắt nói :

-“Nào có chạy loạn , ai gia nghe nói , nàng còn giúp bệ hạ nghĩ ra kế sách để phá Nhạn Kiều , là có công làm sao mà lại trách phạt chứ “

Nghe thái hậu nói thì Tử Mộc Vạn Quân hắn lại cảm thấy xấu hổ không thôi . Khi hắn lén đưa mắt nhìn Mạc Tịnh Huyên thì chỉ thấy nàng trước sau như một , vân đạm phong khinh ở trong vòng tay của Chu Hạo Đế , thấy vậy hắn chỉ biết cúi đầu thở dài

-“Thanh Ninh tham kiến thái hậu , hoàng hậu và các vị nương nương “

-“Mau , mau đứng lên . Con bị thương không cần đa lễ “

Huệ thái hậu nâng nàng dậy , không khỏi cười nói hỏi han . Thì ra là vậy , trên đường trở về Sầm Mị Cơ tìm cách quyến rũ Chu Hạo Đế nhưng không thành , ả ta cuối cùng làm liều muốn giết chết Chu Hạo Đế , vừa đúng lúc Tử Mộc Thanh Ninh vào lều thấy được vội chạy lại ôm ả ta từ phía sau , nên bị ả ta dùng dao đâm vào đùi .

Thái hậu nghe xong , rất cảm động , thật sự là một nữ nhân vừa thông minh vừa can đảm . Vừa nãy lại thấy hoàng nhi đối xử ân cần với Tử Mộc Thanh Ninh thì gần như trong lòng bà có quyết định . Tử Mộc gia cả nhà hi sinh trong chiến tranh khi xưa , chỉ còn hai huynh muội này , Tử Mộc Vạn Quân lại là thừa tướng , huynh đệ tốt của hoàng nhi , Tử Mộc Thanh Ninh thì thông minh , lại yêu quý hoàng nhi không tiếc sinh mệnh , bà cũng phải cho Tử Mộc Gia chút công bằng chứ ? Vừa định quay sang mở miệng thì đã nghe Chu Hạo Đế lạnh lùng ra lệnh

-“Hồi cung “

Nhìn bóng lưng Chu Hạo Đế ôm Mạc Tịnh Huyên rời đi , những lời vừa đến miệng đều bị bà nuốt trở lại . Huệ Từ Vân đưa mắt nhìn Tử Mộc Thanh Ninh , thấy nàng nhìn Chu Hạo Đế bằng một ánh mắt buồn bã đến tội nghiệp . Bà cầm tay nàng ta an ủi

-“Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện , đừng lo , từ từ ai gia sẽ nói chuyện với hoàng thượng để ban thưởng cho con “

-“Thái hậu , Thanh Ninh ….” _ Tử Mộc Thanh Ninh nhìn Huệ thái hậu , ấp úng đỏ mặt nói

-“Ai gia hiểu , ai gia hiểu . Cực nhọc cho con rồi . Mau về phủ nghỉ ngơi đi , rảnh thì vào cung trò chuyện với ai gia “ _ Huệ Từ Vân vỗ vỗ tay nàng ta

-“Vâng , Thanh Ninh xin cáo lui “

-“Vi thần cáo lui “

Thấy Tử Mộc Thanh Ninh một thân áo trắng , vừa nhu thuận , bước chân có vẻ khó khăn đi theo sau Tử Mộc Vạn Quân , Huệ thái hậu dâng lên một cỗ đồng cảm yêu thương “ Thật là một đứá trẻ tốt mà “

Huệ Từ Vân đang cảm thấy khổ tâm vì chuyện Tử Mộc Thanh Ninh thì bên này Chu Hạo Đế cũng đang đau đầu vì Mạc Tịnh Huyên . Từ khi bước vào Cảnh Dương cung , nụ cười trên môi nàng cũng tắt hẳn . Thái độ của nàng bây giờ không khác gì khi lần đầu hắn gặp nàng trước đây , lạnh nhạt , tách biệt khỏi thế giới giống như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình .

-“Huyên nhi … “ _Chu Hạo Đế tiến lên muốn ôm nàng

-“Tránh ra “ _ Mạc Tịnh Huyên không suy nghĩ hất tay Chu Hạo Đế ra

-“Huyên nhi , nàng sao thế ? “ _ Chu Hạo Đế nheo con người đen , cố gắng hạ thấp giọng

-“Đừng động vào ta “_ Mạc Tịnh Huyên không cho Chu Hạo Đế chút sắc mặt , lạnh nhạt nói

-“Tại sao ? “ _ Chu Hạo Đế lại hạ giọng lạnh hơn kìm nén cái gì đó như sắp bùng nổ trong hắn

-“Tay đã đụng vào nữ nhân khác thì đừng đụng vào ta , ta chịu không nổi “ _ Mạc Tịnh Huyên nhếch môi

-“Nàng đừng ngang bướng như vậy có được không , hoàn cảnh lúc đó hoàn toàn là bất ngờ , không lẽ nàng muốn ta để muội ấy té , lại nói vết thương trên chân muội ấy cũng vì ta mà nên …” _ Chu Hạo Đế hơi cao giọng

-“Phải không ? Ta cũng không dám trách gì hoàng thượng ngài . Nhưng xin lỗi , Mạc Tịnh Huyên ta từ nhỏ ưa sạch sẽ nên RẤT – NGẠI – BẨN “ _ Những âm cuối Mạc Tịnh Huyên cố ý kéo dài âm tiết

-“Mạc Tịnh Huyên , nàng đừng có mà quá đáng ! Ta không trách chuyện nàng lén lút qua lại với tên Lữ Hàn kia , lại còn để hắn đụng vào tóc nàng thì thôi , đừng có ở đây ngang ngược với ta “ _ Chu Hạo Đế gằng lên

-“Lén lút qua lại ? Ta lén lút qua lại ? Cổ Thần Phong , cái tội danh này ta gánh không nổi đâu ? “ _ Mạc Tịnh Huyên cũng không chịu nổi , giận quá hóa cười

-“Ta cũng không có ý gì , nhưng nàng đừng có …” _ Chu Hạo Đế biết mình hơi quá lời , giọng cũng dịu đi đôi chút , nhưng hắn chưa kịp nói hết câu đã nghe Mạc Tịnh Huyên quát lên

-“Người cút đi “

Nổi điên … chắc chắc là nổi điên . Hắn đường đường là Chu Hạo Đế , đế vương đứng trên vạn người , hắn lại yêu thương nàng , chiều chuộng nàng , thậm chí khi nghe ám vệ kể lại chuyện đêm đó Lữ Hàn đến kiếm nàng trên Hoàng Thạc Đài hắn đã kiềm chế rất nhiều để không vì ghen tuông mà nổi nóng với nàng thế nhưng nữ nhân này , có phải vì được chiều chuộng quá mà không biết lớn bé , thế nhưng dám nói những lời này với hắn ?

Chu Hạo Đế nheo nheo đôi mắt đen nguy hiểm , rít lên từng câu :

-“Nàng vừa nói gì ? “

-“Ta nói là , ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa …ngươi cút đi ! “ _ Mạc Tịnh Huyên cũng không e sợ , lạnh nhạt nhìn người nam nhân trước mắt đang không ngừng tỏa ra hỏa khí

-“Giỏi ! Giỏi lắm ! Mạc Tịnh Huyên , trẫm đã quá nuông chiều nàng rồi , để hôm nay nàng dám dĩ hạ phạm thượng với trẫm như vậy … “ _Chu Hạo Đế cứ thế cười cười nhìn Mạc Tịnh Huyên nói

Bỗng nhiên Mạc Tịnh Huyên ngẩng ra , rồi chợt cười ! Hắn thế nhưng lại có suy nghĩ như vậy , như nàng là hoàng hậu của hắn , chỉ là hoàng hậu chứ không phải là thê tử của hắn hay vợ của hắn . Suy nghĩ cổ đại quả nhiên khó thay đổi , suy nghĩ của đế vương lại càng không thể .

Chu Hạo Đế thấy nàng cười thì càng phát hỏa , hắn cứ nghĩ nàng cười khi dễ hắn , không để tâm lời hắn nói . Hắn cầm chắc cổ tay Mạc Tịnh Huyên giọng nói đầy uy hiếp

-“Nàng tốt nhất nên để tâm lời trẫm nói “

Mạc Tịnh Huyên bị hắn siết cổ tay , chân mày vì đau mà nhíu lại , giọng càng lúc càng lạnh

-“Buông ra “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.