Bịch một tiếng, bức tranh điêu khắc Bát Tiên cát tường lung lay, cánh cửa vôcùng cũ kĩ, bị người ta thô lỗ đẩy ra, sau đó đập vào mặt tường, lại bắnngược trở về.
Người mở cửa đứng im tại chỗ, bị cánh cửa bắn trở lại đập vào cánh tay.
“Ôi!” Người nọ vì không để khay trà trên trên tay bị đổ, đành phải cố gắng chịu
đau.
Tiếng vang trong trẻo của chén và khay chạm vào nhau cùng với tiếng bước chân
nặng nề của người, hướng về bệ cửa sổ bên thư trác (bàn đọc sách) đi tới, người
nọ kêu một tiếng, đem cái khay trên tay để lên đống sách đang chất đầy trên
bàn.
Mà vẫn ở trong phòng, Lưu Tĩnh Minh ngồi trước thư trác, từ lúc cửa bị mở ra,
đến lúc bức đồ rơi xuống, nàng hoàn toàn coi như không nghe thấy gì, thần sắc
tự nhiên, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không, chứ đừng nói ngẩng đầu lên
nhìn.
Bởi vì cứ cách hai ba ngày lại phải nghe thanh âm đạp cửa này, nàng sớm đã
thành thói quen, nên cũng không giật mình sợ hãi.
Người đứng ở bên cạnh bàn, nhìn Lưu Tĩnh Minh hoàn toàn không có phản ứng, đợi
một lúc, mới nhịn không được lên tiếng gọi, “Tiểu thư...”
Nghe được tiếng gọi, Lưu Tĩnh Minh đang chuyên tâm đọc sách mới ngẩng đầu nhìn
lên, nhìn người đứng ở bên cạnh bàn bĩu môi, tỳ nữ Linh Đan vè mặt tức giận, ủy
khuất.
“Chuyện gì?” Như Linh Đan mong muốn, Lưu Tĩnh Minh tạm thời chú ý đến nàng.
“Tiểu thư, em thật bị tức chết mà!” Diện mạo đáng yêu Linh Đan thở phì phì la
hét.
“Oh?” Lưu Tĩnh Minh thản nhiên, xem như hưởng ứng.
Tiếp theo nàng hoàn toàn không nể mặt, lại cúi đầu đọc sách.
“Tiểu thư, cô như thế nào hoàn toàn không hỏi em vì sao tức giận?”
Linh Đan mắt thấy tiểu thư lại vùi đầu vào trong sách, vươn tay kéo ống tay áo
Lưu Tĩnh Minh, muốn lần nữa để cho tiểu thư chú ý tới nàng.
Lưu Tĩnh Minh vẫn cúi đầu, mắt không dời khỏi sách. “Còn có thể có chuyện gì?
Không phải lại là những chuyện nhỏ như hạt vừng.”
Lưu Tĩnh Minh trong lòng không khỏi thở dài.
Thật sự đôi khi nàng cảm thấy mình lúc trước đem tên Linh Đan đặt cho nàng là
làm hư nàng, để nàng giống viên linh đan, cả ngày đinh đinh đang đang nói,
không một khắc an tĩnh.
Linh Đan đem trà ngâm vào trong chén sứ men xanh, miệng lầm bầm, “Chỉ có tiểu
thư cảm thấy là chuyện nhỏ.”
Lưu Tĩnh Minh không tiếp lời, trong lòng nghĩ, vốn là chuyện nhỏ chứ sao.
“Đại phu nhân thật sự là quá xấu tâm rồi, qua nhiều năm như vậy mà vẫn có ý
định phá hủy hôn sự của tiểu thư, chung quanh lại toàn những tam cô lục bà, nói
những lời bịa đặt.” Linh Đan đem cái chén đưa đến trước mặt Lưu Tĩnh Minh.
Lưu Tĩnh Minh biết rõ cha nàng – Lưu Trấn trước khi lấy vợ, thường tới Hoa Lâu
nghe Thôi Tú Tú hát.
Mà sau khi về làm thiếp, Thôi Tú Tú sinh Lưu Tĩnh Minh không lâu, Lưu Trấn
chính thức cưới nữ nhi của Thành Tây tửu thương (thương nhân chuyên buôn bán
rượu) – Tạ Bảo Châu làm vợ.
Tạ Bảo Châu ở nhà mẹ đẻ chính là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, cha
mẹ trong nhà đối với nàng mà nói chỉ có cưng chiều thêm, dưỡng nàng thành tính
khí cao ngạo.
Tạ Bảo Châu gả vào Lưu gia, làm sao chấp nhận được tâm tư trượng phu hoàn toàn
đặt ở trên người tiểu thiếp, đối với mình lại không có chút cảm xúc gì, trong
lòng bất bình nàng chỉ có thể tìm mọi cách làm khó mẹ con Thôi Tú Tú, muôn vàn
giễu cợt, đều lấy họ để phát tiết bất mãn trong lòng.
Nhưng ngại sự quan tâm thương yêu của Lưu Trấn đối với mẹ con Thôi Tú Tú, nàng
cũng không thể làm ra chuyện gì đối với hai mẹ con, chỉ có thể ở ngoài miệng
chiếm tiện nghi mà thôi.
Kể từ đó, nàng càng thêm thù hằn với mẹ con Thôi Tú Tú, coi như cái đinh lớn
trong mắt.
Năm ấy Lưu Tĩnh Minh mười hai tuổi, Lưu Trấn muốn đến Tương Giang mở thêm một
tiệm cơm nữa, cũng không biết vì cái gì, đem Thôi Tú Tú dẫn theo, không nghĩ
tới, bọn họ lại bị nhiễm bệnh dịch ở Tương Giang.
Cuối cùng lại lần nữa trở về Lưu gia, là hai hũ tro cốt, ngay cả gặp mặt người
nhà lần cuối cũng không thể.
Tạ Bảo Châu từ lúc gả đi, đến khi Lưu Trấn qua đời, trong lòng hắn cũng chí có
một người là Thôi Tú Tú, mà nàng từ một thiếu nữ mong chờ được trương phu thương
yêu, đến lúc trở thành quả phụ, cũng chưa bao giờ từng ở trong lòng trượng phu,
điều này làm nàng sao có thể không oán, không hận?
Không thể nào giải quyết oán hận, nàng liền lấy Lưu Tĩnh Minh được Lưu Trấn
cùng Thôi Tú Tú cưng chiều khi còn sống để phát tiết.
Năm ấy nàng đem Lưu Tĩnh Minh mười hai tuổi đuổi ra khỏi khuê phòng hoa mĩ thư
thích, đến ở trong một tiểu viện cũ kĩ nằm trong một hậu viên hẻo lánh nhất,
chỉ cho nàng dẫn theo một tỳ nữ, cuộc sống chi tiêu cũng cố ý phóng túng bọn hạ
nhân khi dễ đại tiểu thư Lưu gia, muốn cho Lưu Tĩnh Minh phải đau đớn.
Sau khi qua đời qua đời, Lưu gia mất đi chỗ dựa ── Lưu Trấn trừ Lưu Tĩnh Minh,
cũng chỉ cùng Tạ Bảo Châu sinh nữ nhi Lưu Chức Vân, cũng không có con kế thừa
gia nghiệp, mà gia nghiệp to như vậy lại vội không có người tiếp quản.
Vì thế Tạ Bảo Châu khôn khéo nhân cơ hội cố ý bài trừ Lưu Tĩnh Minh, muốn đem
con thứ của huynh trưởng mình Tạ Chấn Thanh tiến vào Lưu gia, đem hết thảy buôn
bán làm ăn giao cho cháu ngoại của mình trông coi, lại lo lắng sau khi Lưu Tĩnh
Minh lập gia đình, vị hôn phu sẽ có cơ hội nhúng tay vào sản nghiệp Lưu gia,
cho nên hắn ác ý sai người tâm phúc tung lời đồn bất lợi với Lưu Tĩnh Minh,
khiến cho hôn nhân của nàng không có người đến tìm hiểu.
Chính nàng cũng cố ý nói bậy đối với những thương nhân sinh ý với Lưu Tĩnh
Minh, ý định không cho nàng có chỗ dựa tốt, để phục thù Thôi Tú Tú từng độc
chiếm sủng ái của Lưu Trấn.
Còn Lưu Chức Vân, bị ảnh hưởng của mẫu thân, đối Lưu Tĩnh Minh hơn nàng hai
tuổi cũng nhìn không vừa mắt. Bởi vì từ khi nàng biết nhận thức, rõ ràng cảm
giác được, phụ thân chỉ yêu thương Lưu Tĩnh Minh, đối với nàng cũng chỉ lãnh
đạm. Cho nên nàng từ khi còn nhỏ tuổi, đã cừu thị (căm hận)tỷ tỷ cùng cha khác mẹ.
Lớn hơn, nàng càng thêm ghen tị Lưu Tĩnh Minh trời sinh đã đoan trang, mà nàng
bất luận ăn vận như thế nào, đều không thể xinh đẹp hơn Lưu Tĩnh Minh, làm cho
nàng đối với Lưu Tĩnh Minh lại thống hận không thôi.
Đi theo chủ tử bị hai nhân vật trong yếu trong Lưu gia chán ghét, Linh Đan cũng
đã chịu không ít ủy khuất, nhưng nàng là đứa nhỏ thành thực, vẫn trung thành và
tận tâm với Lưu Tĩnh Minh, đau lòng vì tiểu thư không được đối đãi công bằng.
Lưu Tĩnh Minh đưa tay nhận chén của Linh Đan, đưa lên miệng thổi thổi, cái
miệng nhỏ nhắn hớp một ngụm.
“Cũng không phải lần đầu nghe được... Nghe lâu như vậy, ngươi như thế nào còn
không có chết lặng, vẫn còn tức giận được? Ta thấy ngươi về sau nên đổi tên
thành Khí Bao Hảo cho rồi.”
Ư, tuy rằng không phải là trà ngon, bất quá trời thu mát mẻ, sau giờ ngọ có một
chén trà nóng, cũng là xem như một loại hưởng thụ.
Lưu Tĩnh Minh thực dễ dàng thỏa mãn, cho dù chỉ là loại trà bình thường, cũng
có thể làm cho nàng uống thật cao hứng.
“Tiểu thư, cô không biết, em vừa mới trên đường đi giúp cô mua giấy ──” Linh
Đan đang định đem sự tình nói tiểu thư nghe, lời đã bị đánh gãy.
“Giấy đâu?” Lưu Tĩnh Minh nghe được mua giấy, mới phát giác Linh Đan cũng không
có đem giấy vào, lập tức cắt đứt lời Linh Đan nói, hướng nàng hỏi giấy.
Bị Lưu Tĩnh Minh hỏi, Linh Đan sửng sốt một chút, thế này mới nhớ đến, nàng vì
nghe người ta nói nhảm, lại bị khí tức xông lên đầu, mà tay không trở về đây.
Nàng lập tức giả bộ đáng thương,“Tiểu thư, em đã quên mua...”
Lưu Tĩnh Minh tức giận nhìn Linh Đan giả bộ đáng thương, “Một chút cũng không
chú ý! Đợi ra ngoài chuyến nữa, nếu không mua trở về, cẩn thận ta đem ngươi hầu
hạ nhị tiểu thư.” Nàng ý định hù dọa Linh Đan.
“Tiểu thư, em không cần đi hầu hạ nhị tiểu thư! Em không cần...” Nói đùa, nếu
nàng thật sự đi hầu hạ nhị tiểu thư, khẳng định không đến hai ngày sẽ bị chỉnh
cho thê thảm.
“Vậy ngươi nên cẩn thận một chút cho ta.” Kỳ thật Lưu Tĩnh Minh mới không dám
đem Linh Đan cho người ta. Tuy rằng hơi ầm ĩ lại hay mơ màng, bất quá nàng lại
thấy đáng yêu.
“Dạ.” Linh Đan vội vàng đáp, sau đó lần nữa kéo nàng về chuyện chính. “Tiểu
thư, em vừa rồi còn chưa nói xong!”
Linh Đan lập tức bắt đầu nói, “Khi đó em vừa đến quầy bán trâm hoa, nghe được
bà vú nhị tiểu thư ở cùng biệt phủ các mama nói...” Nàng đem chuyện xảy ra trên
đường nói cho tiểu thư nghe.
“Mặc kệ bọn họ nói đi, dù sao chuyện của người khác, chúng ta cũng không quản
được.” Lưu Tĩnh Minh đáp lời, trên tay lại lật trang sách.
“Tiểu thư, nói vậy hơi quá đáng, các nàng nói cô không ở yên trong khuê phòng,
chưa xuất giá đã làm điều xằng bậy!” Linh Đan đem chuyện nghe được một hơi nói
ra.
Trước kia các nàng nhiều nhất cũng chỉ nói tiểu thư tính tình không tốt, mục vô
tôn trưởng (ý
là trong mắt không có người bề trên), bộ
dạng bình thường, nhưng bây giờ lại tồi tệ hơn, dĩ nhiên bôi nhọ danh tiết tiểu
thư!
Chỉ là lúc trước đây, những lời đồn đãi không thật kia cũng đã dọa lui rất
nhiều người muốn đến cầu thân, nay lại thêm lời đồn đãi nữa, xem ra việc tiểu
thư được gả ra ngoài là không có khả năng...
“Phải không?” Nghe xong lời Linh Đan nói, Lưu Tĩnh Minh từ chối cho ý kiến,
trong lòng cũng không chút động, dường như là Linh Đan đang nói chuyện người
khác vậy.
“Tiểu thư, cô vì cái gì một chút cũng không tức giận? Bọn họ ──” Linh Đan thấy
Lưu Tĩnh Minh hoàn toàn không phản ứng, không khỏi nóng nảy đứng lên.
“Linh Đan, ta đã nói rồi, không cần thiết vì người khác mà ảnh hưởng đến tâm
tình của mình, sống thật vui vẻ không phải tốt sao?” Lưu Tĩnh Minh bị Linh Đan
làm cho không thể tiếp tục đọc sách, rốt cục ngẩng đầu lên.
Có lẽ là bởi vì mất đi cha mẹ khi tuổi còn quá nhỏ, cho nên nàng không còn ──
không còn cảm thấy thương tâm nữa?
Cho nên làm gì phải suy nghĩ quá nhiều, vui vẻ quan trọng hơn, không phải sao?
Nàng thực không hiểu vì cái gì Linh Đan muốn mình biến thành một tiểu lão bà,
ngày nào cũng quan tâm hết chuyện này chuyện kia.
“Nói đi, tức giận thì như thế nào? Mất hứng thì phải làm thế nào đây? Còn không
phải bất lực.” Nàng đem sự thật nói Linh Đan biết.
“Nhưng là... Lúc này những lời đồn đại kia không quan trọng, quan trọng là danh
dự của cô đó!” Linh Đan vẫn là không thể bỏ qua được chuyện này.
Nhìn Linh Đan, Lưu Tĩnh Minh thật không biết nên khuyên nàng như thế nào.
Nếu cùng nàng nói không thông, Lưu Tĩnh Minh cũng không muốn phí lời ── không
bằng để thời gian mà đọc sách, hoặc là thêu hoa kiếm chút tiền sinh hoạt.
“Đừng nói nữa, ngươi ra ngoài đi. Cho người về phòng nghỉ ngơi hoặc là đi tìm
Tiểu Thiến nói chuyện, đừng ở chỗ này phiền ta.”
“Tiểu thư...” Linh Đan cảm thấy thực ủy khuất, nàng là vì quan tâm tiểu thư,
sao tiểu thư lại đuổi nàng đi?
“Được rồi được rồi, đi ra đi!” Không hề nhìn Linh Đan, Lưu Tĩnh Minh lại cầm
lấy quyển sách.
Linh Đan nhìn tiểu thư,, tiểu thư kiên quyết không quan tâm nàng, đành phải
theo lời lui ra.
Đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Lưu Tĩnh Minh mới đóng lại quyển sách,
nhẹ nhàng đặt ở một bên.
Nàng chậm rãi đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn cây bạch thụ ngoài cửa
sổ, trong lòng nghĩ đến chuyện Linh Đan vừa nói...
***
/!\
Chương sau có H
“Ưm... A...” Tiếng kêu kiều nhuyễn cùng tiếng thở gấp
vang lên trong đêm.
Mái tóc dài đen bóng như suối nước, xõa ở trên đệm giường hỗn độn.
Khuôn mặt mĩ lệ đầy mồ hôi, như là đang chịu đựng thống khổ vô cùng, mày ngài
nhẹ chau lại, đầu đặt trên gối, đôi môi hồng nhuận hé mở không ngừng bật ra
tiếng kêu kích thích.
Nàng nắm chặt đệm giường, kéo căng, hỗn loạn phát tiết trên người hưởng thụ
kích tình quá độ.
Thân thể lõa lồ cong lên, nàng đem hạ thân nâng cao lên, giữa hai chân nghênh
đón vật nam tính từng chút va chạm, thân hình tuyết trắng không ngừng đưa đẩy
với nam nhân.
Trong cơ thể không ngừng chảy ra chất lỏng, làm cho nam nhân đưa vào càng thêm
lưu loát, chỗ ái ân không ngừng truyền ra những tiếng tục tĩu.
Từ phía sau, một đôi tay ngăm đen rắn chắc, hướng đến bộ ngực tuyết trắng của
nữ tử, dùng sức nắm lấy kịch liệt xoa bóp hai bên căng tròn, lực đạo to lớn,
nhũ hoa bị hắn nắn bóp làm đứng thẳng.
“A a...”Tiếng thở dồn dập, thân thể trắng nõn bắt đầu run rẩy.
Nam nhân mãnh liệt ra vào, nàng rơi vào tình trạng vui sướng ──
Nam nhân cường tráng ở trên người nàng, sau vài lần ra vào mạnh mẽ, gầm nhẹ đem
vật to lớn nhanh chóng rút ra khỏi hoa huyệt chặt khít, bàn tay to khuấy động,
lập tức bắn ra dòng dịch thể, hất tới cái bụng bằng phẳng và bộ ngực mềm mại
của nàng...
Nam nhân khắp người đầy mồ hôi, nàng nửa người nằm trên ngực rộng lớn của hắn,
nghiêng đầu, tai đặt ở trên ngực trái, nghe tiếng tim đập trầm ổn bình tĩnh của
hắn.
Bàn tay nhỏ bé tinh nghịch, nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, dùng thanh âm kiều mị
nói,“Ngươi biết không?”
Trải qua quan hệ thân mật vừa rồi, Lưu Tĩnh Minh toàn thân vô lực, nhưng cũng
không cảm thấy quá mức mệt mỏi, vẫn còn có tinh thần cùng nam nhân nói chuyện.
“Nàng chưa nói, ta làm sao biết?” Hắn nhắm hai mắt, bàn tay to nhẹ nhàng xoa bộ
ngực tròn của nàng, tâm tình thoải mái hỏi lại nàng.
Nàng cười hì hì, khẽ nâng người lên, khuỷu tay chống trên ngực hắn, nhìn mặt
hắn. “Hôm nay Linh Đan ra ngoài trở về lại tức giận.”
“Ồ? Lại nghe được chuyện gì?” Hắn mở mắt ra, nhìn Lưu Tĩnh Minh nằm trên người
hắn.
‘Ngươi trả lời ta trước, ngươi chắc chắn lúc ngươi tới đây, thật sự không có
người nhìn thấy?” Lưu Tĩnh Minh dùng ngón tay chỉ khi khóe miệng hắn cong lên
rõ ràng.
“Đương nhiên. Với thân thủ của ta, có ai có thể thấy thân ảnh của ta?” Lúc nói
chuyện, trong mắt hắn hiện lên một tia dị quang, bất quá ánh mắt hắn cũng không
có dời khỏi khuôn mặt nàng.
Nguyên bản hắn nhìn đôi môi gợi cảm của Lưu Tĩnh Minh, khi hắn nói chuyện, ánh
mắt thoáng nhìn phía trước, vừa vặn bắt gặp dị quang muốn che giấu.
Nàng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, quan sát thần sắc hắn chưa từng biến hóa như
vậy.
Không sai, hắn từ nhỏ đã được danh sư chỉ dạy võ thuật, mặc dù không dám nói là
số một số hai, nhưng ở trong triều tuyệt đối có thể đứng hàng ba bốn, cho nên
hắn nói chưa từng cho người khác nhìn thấy, là không có khả năng cho người khác
nhìn thấy.
Lưu Tĩnh Minh suy nghĩ, mới chậm rãi mở miệng.
“Ta nghĩ... Tin tức lần này không phải do đại nương ta làm.” Nàng nhấc chân
lên, vòng qua eo hắn, cho mình nằm hoàn toàn trên người hắn.
“Là ngươi! Đúng hay không?” Ngón tay nàng chọc chọc lên vòm ngực rắn chắc của
hắn.
Nghe vậy, nam nhân cười nhưng không nói.
Hắn dám làm, sẽ không sợ cho nàng biết.
Lời đồn đãi này quả thật là hắn tung ra. Nếu hắn trong thời gian ngắn không thể
cưới nàng, vì vậy để ngăn chặn những người khác hi vọng, hắn chỉ có thể dùng
biện pháp hạ lưu đó để bảo vệ tiểu nữ nhân yêu mến của mình.
“Đồ xấu xa! Bây giờ thì đúng như ý ngươi rồi, ta thấy sau này thật sự sẽ không
có người tới cửa cầu hôn nữa.” Lưu Tĩnh Minh trên mặt hoàn toàn không có dấu
hiệu tức giận, ngược lại thấy nhõng nhẽo hơn.
Dù sao cho tới bây giờ nàng không hề để ý cách nhìn của người ngoài đối với
nàng.
Truyền ra lời đồn đãi này, đổi lại là khuê nữ nhà khác, không biết sẽ khổ sở
thế nào; Phát sinh với nàng, nàng cũng chỉ cười nghe.
“Cho nên ta phải cố gắng, ủy khuất một chút, cưới nàng về nhà.” Hắn đối với Lưu
Tĩnh Minh xinh đẹp động lòng người trước mặt này không có biện pháp, chỉ cần
nàng một ngày chưa gả cho hắn, hắn một ngày không thể yên tâm.
Hắn luôn luôn không hiểu nàng suy nghĩ cái gì, trừ bỏ vấn đề đang định giải
quyết, nàng cũng chưa từng nói ra, rõ ràng không coi trọng hắn.
“Ta mới không cần gả cho ngươi đó! Ta vừa không thông minh cũng không dịu dàng,
tính cách lại không tốt, vạn nhất ngươi cưới ta về sau đó ghét bỏ ta, ta đây
làm sao bây giờ?” Nàng cong lên đôi môi đỏ hồng, cố ý tự hạ mình để cự tuyệt
lời cầu hôn của hắn không biết đây là lần thứ mấy.
“Thật không có lương tâm, ta khi nào ghét bỏ nàng?” Bàn tay to lớn của hắn vỗ
vào cái mông của nàng.
Biết rõ nàng chỉ luôn cự tuyệt, hắn vẫn nhất nhất cùng nàng tranh cãi.
“Ai nha... Đau!” Thân mình nàng ở trên người hắn cọ cọ, liếc hắn một cái, miệng
kêu đau.
Bởi vì của nàng động đậy, hai bầu ngực cọ xát vào hắn, làm cho khiến hắn cảm
nhận được sự mềm mại, cũng mẫn cảm phát hiện nhũ hoa của nàng đã đứng thẳng.
Đôi chân trơn mảnh của nàng cũng làm loạn bên dưới hắn, làm cho ham muốn của
hắn lần nữa bộc phát.
Lưu Tĩnh Minh từ đầu đến chân đều dán chặt lấy hắn, cảm nhận được cảm giác của
hắn, nàng càng cố ý dùng da thịt bên đùi, cọ xát vào vật cứng rắn của hắn đã vô
cùng nóng.
“Gả cho ngươi, mỗi ngày ngươi đều nhìn thấy ta, ngươi sẽ không biết quý trọng.”
Nàng nghiêng đầu, mắt nhìn vật đó của hắn.
Nàng lớn mật đưa tay cầm vật nam tính của hắn, chậm rãi vuốt ve.
Nhìn nàng như một yêu nữ mị hoặc lòng người, dâm đãng lại xinh đẹp, thể xác và
tâm hồn hắn hoàn toàn nhảy múa theo nàng rồi.
“Ai nói? Ta sẽ đem nàng trở thành ngọc thạch trân quý nhất, mỗi ngày đều nâng
niu ở lòng bàn tay.” Hắn bị nàng âu yếm thoải mái không thôi, ánh mắt sâu lắng,
tràn ngập tình dục.
Hắn sớm bị vẻ quyến rũ đa tình của nàng bắt giữ, mà nàng không giống với những
nữ tử đương thời, ý nghĩ kì lạ và hành động rất lớn mật, tâm của hắn càng bị
nàng mê hoặc.
Tay hắn từ phía sau mông của nàng thăm dò giữa đùi nàng.
Nàng một cước chuyển tư thế lên ngang thắt lưng hắn, để hắn có thể dễ dàng đụng
chạm đến hoa thần ướt át, mềm trơn của nàng.
Bởi vì hoan ái trước đó không lâu, dục vọng giữa hai chân nàng chưa hết, cho
nên hắn có thể thông thuận đem ngón tay đút vào hoa huyệt của nàng.
“A...” Tay hắn ở trong cơ thể nàng nhịp nhàng kéo ra đưa vào, làm cho nàng khẽ
ngọ nguậy cái mông, theo động tác của ngón tay hắn.
Nơi nhỏ hẹp bị ngón tay thô ráp của hắn dồn nén, làm cho hai bên của nàng cùng
hắn ma sát.
Nàng cúi đầu, hướng đến cái miệng của hắn, vươn cái lưỡi liếm cánh môi hắn.
Hắn hé miệng, vươn lưỡi ra cùng nàng dây dưa, nhưng lưỡi nhỏ của Lưu Tĩnh Minh
lại cự tuyệt sự đụng chạm của hắn, cố ý lui về phía sau đem lưỡi thu hồi.
Cứ như vậy, nàng lần nữa đùa hắn.
Vài lần sau, không thể thỏa mãn, nam nhân trả thù, đem ngón tay đang xâm nhập
hoa huyệt của nàng rút ra, không hề âu yếm nơi chặt trơn đó nữa.
Bỗng nhiên mất an ủi, hoa huyệt trống trơn, làm cho Lưu Tĩnh Minh không thuận
“ưm” một tiếng.
Nàng không trêu đùa ham muốn của hắn nữa, đem cái lưỡi hồng nhạt mềm mại, thăm
dò trong miệng hắn.
Nam nhân hài lòng hút lấy cái lưỡi mềm mại nàng chủ động đưa vào trong miệng,
chiếm đoạt ngọt ngào trong miệng nàng, bàn tay to một lần nữa đưa vào giữa hai
chân nàng, dùng đầu ngón tay tìm kiếm nơi mềm mại của nàng.
Bởi vì đã phát tiết qua một lần, cho nên hắn cũng không gấp gáp, từ từ vuốt ve
thân thể nàng
Hắn nâng lên nửa người trên của nàng, làm cho nàng thoáng di chuyển, ngồi ở
trên bụng hắn, nắm lấy một bên ngực nàng, há miệng ngậm lấy một bên nhũ hoa.
Môi hắn nhấm nháp nhũ hoa hồng nhuận, bàn tay nhào nặn hai bên trắng tròn, cẩn
thận liếm mút đến sưng đỏ, quay đầu sang bên đẫy đà khác, bình đẳng hai bên,
đến hai bên đều dính một mảng ướt át.
Nước hai bên nhũ hoa lấp lánh, tựa như quả mâm xôi chín chắn mê người.
“A ưm…..”Nàng ngồi trên bụng hắn, ngẩng đầu lên hưởng thụ sự liếm láp trước
ngực của hắn, tóc dài xõa xuống, sợi tóc mềm nhỏ không ngừng nhẹ gãi da thịt
hắn, giữa hai chân tràn ngập chất lỏng mà nàng lại vặn vẹo, khiến bụng hắn trơn
trượt.
Bỗng nhiên hắn mạnh mẽ hút lấy nhũ hoa nàng, giống như muốn dùng sức nuốt chửng
lấy nàng, làm cho nàng đau đớn nhưng lại cảm thấy khoái ý.
Phối hợp ngoài miệng, hắn rút ra ngón tay chôn ở giữa hai chân nàng, để cánh
hoa nho nhỏ của nàng đang ẩn nấp liền nổi lên, dùng sức xoa nắn.
“A...” Nàng toàn thân run rẩy, hoa huyệt nhanh chóng co rút lại, nhưng là lại
làm cho nàng cảm thấy càng mãnh liệt hư không.
Nàng chống đỡ thân thể, một tay chống bên thắt lưng hắn, một tay đưa vào dưới
mông, cầm vật nóng bỏng của hắn, đem nó nhắm ngay vào hoa huyệt của mình.
Nàng đem cái mông ngồi áp xuống phía dưới, vật nam tính lập tức gạt mở cửa
huyệt, tiến vào bên trong.
Hắn ung dung đưa tay để ở sau ót, nhìn ham muốn của mình nắm trong tay nữ nhân
trên người, chủ động giữ lấy hắn.
“A a...” Nàng buông ra thứ thô trường khỏi bàn tay nhỏ bé, hai tay chống đỡ
trên bụng rắn chắc của hắn, đem chính mình đẩy xuống phía dưới, đưa lửa nóng
từng tấc dâng vào trong cơ thể.
Vật nam tính từ cửa huyệt chen sâu vào bên trong, đem nàng giữ chặt hoàn toàn,
tràn ngập trong cơ thể của nàng.
Sau khi hắn hoàn toàn đưa vào trong nàng, bắt đầu ra vào, chậm rãi cử động vật
đang đứng thẳng, hắn nhận thức mang đến cho nàng khoái cảm.
Dần dần, nàng không vừa lòng với tốc độ chậm chạp, tốc độ mông nàng nhanh hơn,
động tác trên bụng hắn tựa như cưỡi ngựa.
Hai bên đẫy đà tròn trịa, theo biên độ động tác của nàng, ở giữa không trung
nhảy đánh.
Bộ ngực nhộn nhạo trước mắt, vây quanh vật nam tính của hắn là hoa huyệt chặt
khít ẩm ướt, cùng vẻ mặt mê say của nữ nhân, làm cho hắn hưởng thụ kích thích
của thân thể đến vô cùng.
Hơi thở của hắn dần dần hỗn loạn, không thể duy trì bình tĩnh, nhịn không được
nâng lên cặp mông cường tràng hướng về phía trước chuẩn bị, thời điểm nàng chìm
xuống, vật cứng rắn của hắn mãnh lực đưa lên không thôi.
Động tác càng ngày càng cuồng dã, bên trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ cùng
gầm nhẹ của bọn họ, bọn họ ở trên người lẫn nhau tìm kiếm sự vui thích cuối
cùng.
Từ nơi bọn họ ân ái không ngừng truyền ra thanh âm đụng chạm thân thể, mãnh
liệt khoái cảm cùng nhiệt độ cơ thể của bọn họ dần dần tăng lên, chảy ra lượng
lớn mồ hôi.
Lưu Tĩnh Minh ở trên bởi vì kịch liệt phập phồng, toàn thân toát ra mồ hôi li
ti, mồ hôi lăn xuống bụng của nàng, hòa vào nhiệt dịch từ cơ thể nàng chảy ra,
lại lưu tiết ở hạ thân nam nhân trở thành một mảnh dính trơn.
“A ──” Rốt cục, khi hắn dùng một kích với nàng, cả người run lên, ngã vào ngực
hắn, đạt tới cao trào.
Hắn dùng lực bắt lấy khe mông của nàng, rất nhanh hướng về phía trước, thẳng
tiến hoa huyệt của nàng co rút lại không thôi, đem ái dịch từ nơi sâu nhất của
nàng không ngừng chảy ra, vương đầy xung quanh.
“n ──” Hắn ngẩng đầu lên, dùng sức bắt lấy nàng, cuối cùng một mãnh lực xuyên
vào, đem vật nam tính chôn sâu trong cơ thể nàng.
Hắn kêu rên, cặp mông khỏe khoắn lay động, đem toàn bộ dục vọng của mình bắn
vào nơi sâu kín của nàng...