Hắn nhân lúc trời chưa
sáng, dẫn hai gã người hầu rời khỏi nơi ở Lưu Tĩnh Minh, theo cửa sau Lưu gia
nhẹ nhàng rời đi.
Đoàn người cưỡi ngựa lúc tảng sáng, rất nhanh biến mất không còn dấu vết ở trên
đường, chỉ chốc lát sau, bọn họ đi tới trước một đại trạch tráng lệ.
Thị vệ sớm nghe thấy tiếng vó ngựa, đem cánh cửa lớn mở rộng, đợi chủ nhân trở
về.
Tốc độ không hề chậm lại, bọn họ giống như cơn gió thúc ngựa vượt qua cửa lớn,
cưỡi ngựa thắng hướng theo chủ nhân, đến cầu thang trước đại sảnh mới dừng
ngựa.
Hắn nhanh nhẹn xuống ngựa, đem roi ngựa trong tay giao cho gia nô đứng chờ ở
dưới cầu thang, đồng thời nói người hầu thiếp thân, “Các ngươi trở về phòng đi!
Nghỉ ngơi một chút rồi theo ta vào cung.”
“Dạ.” Hai gã người hầu giọng đanh thép, chờ hắn khép cửa, mới xoay người tự trở
về phòng mình.
Hắn vừa đóng cửa, đã nhìn thấy Ngô tổng quản chắp tay, cúi đầu hành lễ với hắn.
“Tiểu vương gia, ngài đã trở về!” Tuy rằng hiện tại là sáng sớm, trời còn chưa
sáng rõ, bất quá Ngô tổng quản vẫn cố gắng mỗi ngày thời gian đều như nhau, dẫn
vài tỳ nữ, cùng đợi tiểu chủ tử hồi phủ, chăm sóc hắn cẩn thận.
Nguyên lai nam nhân cùng Lưu Tĩnh Minh triền miên một đêm, là tiểu vương gia
Duẫn Khánh vương phủ, Ứng Vanh.
“Ừ. Chuẩn bị nước nóng trong phòng ta, ta muốn tắm rửa.” Hắn vừa đi vừa dặn dò.
Trời sáng còn phải vào cung một chuyến, cho nên hắn phải tranh thủ thời gian mà
nghỉ ngơi một chút.
”Dạ, lão nô đi gọi người chuẩn bị.” Ngô tổng quản cúi đầu, chờ Ứng Vanh trở về
phòng, liền bảo gã sai vặt phía sau đi pha nước nóng mang vào.
Gần đây, chỉ cần Ứng Vanh ban đêm xuất môn, Ngô tổng quản sẽ ở đây đốt lửa đun
nước nóng chờ, bởi vì hắn mỗi lần hồi phủ thời gian đều như nhau.
Ứng Vanh vào phòng, bên trong đã có hai tỳ nữ chuyên trách hầu hạ hắn, phúc
thân hành lễ.
“Gia, ngài đã trở về!” Hai nàng xinh đẹp, yêu kiều thăm hỏi.
Có thể ở trong phòng hầu hạ chủ tử, trước cũng phải trải qua chọn lựa ── diện
mạo đẹp, dáng người đẹp, thân thể cũng phải trong sạch.
Ở trong phòng hầu hạ, trừ bỏ cuộc sống thường ngày bên ngoài, nếu chủ tử tâm
huyết dâng trào, cũng phải bồi chủ tử thị tẩm, cho nên đương nhiên chọn người
cũng là có ý đặc biệt như vậy.
Nếu chủ tử thích, chính thức dung nạp, vậy thân phận cũng không đến mức hổ
thẹn.
Ứng Vanh đi đến phía sau phòng, trong đó có một tỳ nữ phong mãn (đầy đặn) gọi
Hồng Thiền, đem cầm bào mặc trên người Ừng Vanh cởi ra, bỏ áo bên trong, đến
quần của hắn, đem quần áo trên người hắn cởi xuống.
Động tác thân thiết với hắn, làm cho Hồng Thiến rõ ràng ngửi được trên người
hắn còn lưu lại mùi ngai ngái của tình ái, cộng thêm thân thể bền chắc lõa lồ,
có lưu lại dấu tay rất nhỏ trong sự kích tình, nàng hiểu được chủ tử lại đi ra
ngoài phong lưu khoái hoạt.
Thật không biết mấy ngày nay, là cô nương nhà ai làm tim hắn mê mẩn, để hắn cơ
hồ mỗi đêm đều đi ra ngoài?
Hồng Thiến từng trải đời, ngửi được mùi động tình tản mát ra, không tự chủ mà
đỏ mặt, thân mình cũng hơi nóng lên.
Vừa vặn Ứng Vanh cúi đầu, thấy được Hồng Thiến mặt đỏ lên.”Đỏ mặt cái gì?”
Đây là hai nha đầu hắn từng cho thị tẩm, khi hắn nhàm chán, mượn các nàng giết
thời gian, chơi đùa?
Bởi vì hai nha đầu này rất có chừng mực, chưa bao giờ bởi vì ở cùng một chỗ với
chủ tử, mà làm ra chuyện gì quá bổn phận, cho nên Ứng Vanh tiếp tục giữ lại các
nàng ở trong phòng hầu hạ.
Rõ ràng nghe được lời đùa giỡn của hắn, Hồng Thiến nhẹ vỗ về bộ ngực quang lõa
của hắn, mắt nhướng lên, tràn ngập xuân ý nhìn hắn.
“Gia... Đã lâu không có chạm qua nô tỳ...”
Mấy ngày nay, số lần Ứng Vanh chạm tới các nàng có thể đếm trên đầu ngón tay,
nam nhân hưởng qua tư vị các nàng, đối với hắn vẫn là muốn không thôi.
Ứng Vanh là nam nhân tham sắc dục, tuy rằng cùng Lưu Tĩnh Minh ở một chỗ hoan
ái rất nhiều, bất quá dù sao nàng cũng chưa từng biểu hiện hành vi ghen ghét
gì, cho nên hắn thỉnh thoảng vẫn cùng nữ nhân ngày trước ái ân.
Vừa vặn hiện giờ hắn bị Lưu Tĩnh Minh khơi mào dục niệm vẫn chưa hoàn toàn dập
tắt, tâm niệm vừa động, phái nam phía dưới liền có phản ứng.
Y phục của hắn bị cởi hết, mà Hồng Thiến lại đem thân thê dán vào trước người
hắn, phản ứng tự nhiên của hắn lập tức làm cho nàng cảm nhận được.
Nàng hưng phấn ngồi xổm xuống, quỳ gối trước người hắn, đưa vật bộc phát bừng
bừng ở trong tay, mở ra môi đỏ mọng ngậm hắn vào.
Hắn đối bọn nha đầu đương nhiên không có tâm tư thương tiếc gì, một tay giữ lấy
cái ót Hồng Thiến, nâng thắt lưng, mạnh mẽ kéo ra đưa vào trong miệng nàng.
Đang lúc hắn đại khai đại hợp, một gã sai vặt đi cùng nha đầu Lục ba vào phòng
tắm đổ nước, mở cửa liền thấy cảnh tượng thân mật như vậy, làm nàng nhất thời
quên cả kêu lên.
Nhìn nhìn, nàng tình dục khó nhịn, đem thân mình tựa ở khung cửa, đưa tay trấn
an trước ngực mình, vỗ vỗ.
“Ừ...”
Ứng Vanh nhận thấy được có người, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, thấy Lục Ba
đang vỗ vỗ mình.
Hắn lộ ra nụ cượi tà tứ, sai khiến Hồng Thiến dưới thân, đồng thời đem nửa phần
trước phái nam ở trong miệng nàng rút ra. “Đứng lên, đến đây!”
Hồng Thiến theo lời đứng dậy, đem váy của mình vén đến ngang lưng, cởi xuống
tiết khố đã ướt sũng, hai chân mở lớn, đem người nằm trên kỉ trà (loại bàn nhỏ,
thấp), mông nhấc lên cao, làm cho tiểuhuyệt đỏ hồng ẩm ướt của nàng lộ ra.
Ứng Vanh không khó khăn vuốt ve nàng, tiến lên đem vật nam tính nhắm ngay cửa
huyệt của nàng, khom lưng một cái, liền tiến thẳng vào trong cơ thể nàng.
Hắn di chuyển cái mông, đưa tay bắt lấy mái tóc dài của Hồng Thiến kéo về phía
sau, thân thể nàng cong lên, dễ dàng để hắn di chuyển hơn.
Hồng Thiến bởi vì đã lâu chưa hoan ái, rất nhanh liền đạt tới cao trào, thân
mình mềm nhũn, vì thế Ứng Vanh vẫn chưa phát tiết, rút ra khỏi cơ thể nàng,
xoay người đi về phía Lục Ba đang xụi lơ ở phía cánh cửa.
Lục ba đưa tay vào trong quần lót, đưa ngón tay vào huyệt kéo ra kéo vào, nhìn
thấy của hắn đứng thẳng đang hướng phía mình đi tới, vội vàng đứng dậy.
Tay nàng run run đem quần áo cởi bỏ, kéo quẩn áo xuống, nghênh về phía trước,
đem hai tay đặt ở trên vai hắn, đưa chân lên vòng qua mông hắn, đưa lên chính
mình.
Hắn bắt lấy hoa huyệt giữa chân Lục Ba, lập tức đem dục vọng của mình cắm vào,
hoàn toàn không đợi nàng thích ứng, mà bắt đầu tiết tấu.
Ứng Vanh vốn là tính nghỉ ngơi một chút, bởi vì sau khi hồi phủ lại cùng hai mĩ
tì náo loạn hồi lâu, kết quả chẳng những không thể nghỉ ngơi, ngược lại càng
mệt mỏi...
Tuy rằng mệt, bất quá hắn vẫn là tinh thần mạnh mẽ, ngồi quan kiệu tiến cung.
Hai người hầu đi theo bên kiệu, hai huynh đệ Mạc Ngôn cùng Mạc Ngữ, vẫn nghe
được bên trong kiệu truyền ra tiếng ngáp, hai người không khỏi nhìn nhau.
Mạc Ngữ lặng lẽ nói với ca ca Mạc Ngôn,”Gia không phải trở về phòng nghỉ ngơi
một lát sao? Dường như có vẻ rất mệt?”
Với thể lực của gia, cùng khí lực cường tráng từ nhỏ được tập võ, theo lý
thuyết cho dù một hai ngày không ngủ, cũng không thể lộ ra vẻ mệt mỏi như thế
mới đúng.
Huống chi hắn còn hồi phủ nghỉ ngơi chừng hai canh giờ, tinh thần sớm nên khôi
phục.
Nhìn đệ đệ, Mạc Ngôn lành lạnh đáp một câu, “Ngươi đã quên, trong phòng gia còn
có hai nha đầu sao.”
Tính cách Mạc Ngôn cùng Mạc Ngữ bất đồng, hắn bình thường không hay mở miệng
nói chuyện, nhưng chỉ cần hắn mở miệng, lời nói ra đều là những lời mỉa mai.
Mà Mạc Ngữ hoàn toàn không giống với hàm nghĩa tên hắn, vừa rắc rối vừa om sòm,
giống nhau là mở miệng đều khiến cho người khác nhàm chán.
Bất quá đối với Ứng Vanh mà nói, bọn họ lại cung cấp hắn không ít lạc thú.
“Đúng nha, ta đã quên chuyện này.” Mạc Ngữ được ca ca nhắc nhở nên nhớ tới,
trong phòng gia còn có hai nha đầu thị tẩm.
Theo cỗ kiệu đi chưa được hai bước, Mạc Ngữ lại mở miệng,”Lại nói tiếp gia
chúng ta thật sự là diễm phúc không cạn, trong phòng có hai nha đầu xinh đẹp
hầu hạ, muốn thế nào thì làm thế.”
Kỳ thật Mạc Ngữ cũng không phải hâm mộ thật nhiều, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán,
ngoài miệng trò chuyện lung tung.
Hắn nhìn ca ca một cái, không được hưởng ứng, tiếp tục bậy bạ.
Dù sao nữ nhân này ở trong gia mắt cũng không phải người quan trọng, chỉ là đối
tượng hắn phong lưu thôi.
“Nói về quả phụ xinh đẹp kia! Trượng phu chết không bao lâu, liền leo lên
giường gia của chúng ta... Với vẻ này, bọn nha đầu trong phòng sao so được
chứ!”
Dọc đường đi hắn cứ như vậy khoe khoang lung tung, cũng không sợ trong kiệu Ứng
Vanh nghe thấy.
Đến khi vào cửa cung, Mạc Ngữ bỗng nhiên đem câu chuyện chuyển tới trên người
Lưu Tĩnh Minh.
“Bất quá Lưu tiểu thư này tựa hồ có chút bất đồng, chưa từng thấy gia đối nữ
nhân nào duy trì nhiệt tình lâu như thế... Cơ hồ mỗi đêm gia đều đến Lưu gia,
ta xem Lưu tiểu thư này tuyệt đối có điểm hơn người ──”
Mạc Ngôn nghe thấy đệ đệ đem đề tài chuyển hướng về Lưu Tĩnh Minh, vội vàng
muốn ngăn cản, nhưng vẫn muộn một bước.
“Nô tài làm càn, vả miệng cho ta!”
Bên trong kiệu truyền ra lời nói lạnh lẽo của Ứng Vanh ── hắn càng tức giận,
khẩu khí lại càng bình tĩnh.
Nghe được lời hắn nói, Mạc Ngữ cả người run lên, lập tức cứng lại tại chỗ.
Ứng Vanh nghe thấy Mạc Ngữ lỗ mãng nhắc tới Lưu Tĩnh Minh, trong lòng bỗng
nhiên dâng lên phẫn hộ mãnh liệt.
Hắn không cho phép có người dùng lời nói khinh bạc, trêu đùa nhục nhã Lưu Tĩnh
Minh!
Người hầu nâng kiệu vừa nghe Ứng Vanh nổi giận, lập tức dừng lại.
Mạc Ngữ kinh sợ nghe lệnh dùng sức tự vả miệng, không dám chần chờ, lại càng
không dám dừng lại, liên tục vả hai mươi mấy cái, mặt bị đánh đến sưng đỏ, ngay
cả khóe miệng cũng chảy máu.
Tiếng vang làm trong lòng mọi người run sợ.
Bọn họ chưa từng thấy tiểu vương gia nghiêm khắc với hạ nhân trong phủ như thế,
huống chi hiện tại bị trừng phạt là người hầu hắn luôn luôn tin tưởng.
Ngay cả Mạc Ngôn cũng không dám mở miệng vì đệ đệ cầu tình, chỉ cầu vả miệng có
thể làm cho chủ tử nguôi giận, nếu không chỉ sợ Mạc Ngữ sẽ rước lấy họa sát
thân.
Rốt cục, trong kiệu Ứng Vanh mở miệng.
“Được rồi. Ngươi lập tức đi Nghĩa Huấn Môn báo danh, hai tháng sau mới được hồi
phủ. Khởi kiệu!”
Đây có thể nói là trừng phạt nặng nhất đối với Mạc Ngữ ── bị chủ tử đuổi về
Nghĩa Huấn Môn là có bao nhiêu sỉ nhục! Danh dự của hắn đã bị suy sụp rất lớn!
“Gia...” Mạc Ngữ miệng sưng ngay cả nói đều nói không rõ. Hắn không nghĩ tới
gia tức giận đến mức đuổi hắn về Nghĩa Huấn Môn! Hắn nóng vội không thôi, vội
vàng muốn mở miệng cầu tình.
Phía sau Mạc Ngôn vôi vươn tay giữ chặt hắn, thấp giọng cảnh cáo, “Câm miệng!
Hiện tại đừng nhiều lời, cút về Nghĩa Huấn Môn tự mình kiểm điểm lại cho ta,
xem chính mình nói sai cái gì!”
Lúc này đúng là Mạc Ngữ không có chừng mực, gia đối với Mạc Ngữ coi như còn lưu
tình, không hạ lệnh cho hắn thôi chức, chẳng qua là sai hắn khiển trở về Nghĩa
Huấn Môn thụ huấn lại một lần nữa.
Sau, Mạc Ngôn xoay người đuổi theo cỗ kiệu đã tiến đến cửa cung, không hề quay
đầu lại nhìn về phía đệ đệ kia.
Mạc Ngữ đứng tại chỗ, sau khi nghe lời ca ca nói, đầu óc mới thanh minh, hiểu
được chính mình phạm lỗi sai gì.
Hắn cảm kích Ứng Vanh vì hắn lưu lại đường lui, cung kính hướng Ứng Vanh rời đi
quỳ lễ, mới đứng dậy đi về phía bên phải cửa cung, lập tức đi Nghĩa Huấn Môn
báo danh, một lần nữa nhận huấn luyện.
Từ xa đã thấy Ứng Vanh theo hành lang đi tới, tổng quản thái giám Lâm công công
đứng ở trước ngự thư phòng vội vàng tiến lên vài bước, cung kính quỳ lễ. “Tiểu
vương gia vạn an.”
Công công cùng các cung nữ ngoài ngự thư phòng cũng nhất nhất quỳ xuống thỉnh
an.
“Đều bình thân!” Ứng Vanh tay ngăn lại, muốn mọi người đứng dậy.
“Tạ tiểu vương gia.” Lâm công công và đám người lớn tiếng tạ quá, mới từ trên
đất đứng dậy, trở lại chỗ.
“Tiểu vương gia, Hoàng Thượng đang chờ ngài. Hoàng Thượng dặn, ngài trực tiếp
đi vào, không cần tuyên gặp.” Lâm công công đem ý tứ Hoàng Thượng, báo lại cho
Ứng Vanh biết.
Hắn biết rõ tiểu vương gia Duẫn Khánh phủ trước mắt là người Hoàng Thượng coi
trọng nhất, cho nên chưa bao giờ dám khinh đãi.
“Ừ.” Ứng Vanh xoay người đi vào trong phòng.
Hai thái giám đứng cạnh cửa đem hai cánh cửa lớn được điêu khắc hoa văn tinh
xảo mở ra, chờ Ứng Vanh bước vào thư phòng, mới nhẹ nhàng, vô thanh vô tức đem
cửa lần nữa đóng lại.
Ứng Vanh bước qua cánh cửa, mới nhìn hoàng thượng Ứng Hạo ngồi ngay ngắn trang
nghiêm trên ghế. Hắn đi lên trước, đang định hành đại lễ, lại bị Ứng Hạo ngăn
cản.
“Được rồi được rồi, không có người ngoài, cũng không cần hành lễ. Ngồi xuống
đi!” Vừa nói chuyện, Ứng Hạo đã vòng qua thư trác lớn, ngồi xuống trước.
Sau khi Ứng Hạo ngồi xuống, thả lỏng người, đem thân thể dựa vào trên giường
gấm, cùng đường đệ nói chuyện.
Nhìn tiểu đường đệ ngồi xuống, Ứng Hạo mở miệng hỏi,”Nghe nói vừa rồi ngươi tức
giận ở trước cửa cung?”
Ngay lúc sự tình phát sinh, đã có người hồi báo cho hắn biết được.
Có thể nói Ứng Hạo cho tới bây giờ chưa thấy qua Ứng Vanh phát giận, hiện tại
hắn cực kì ngạc nhiên.
Rốt cuộc Mạc Ngữ đã chọc giận hắn như thế nào?
“Bọn hạ nhân không biết chừng mực, ta chỉ dạy dỗ một chút.” Ứng Vanh bâng quơ
trả lời.
“Là chuyện gì chọc giận ngươi không hài lòng?”
Ứng Hạo hỏi, lại không được nghe câu trả lời, nhìn nhìn Ứng Vanh chỉ lo uống
trà, lại lần nữa mở miệng.
“Hiện tại ngươi không nói, chứng tỏ ngươi vẫn còn che chở hắn. Bất quá, cho dù
ngươi không nói, trẫm vẫn biết.”
Hắn biết Ứng Vanh là sợ hắn sẽ xử lí thị vệ phạm thượng, cho nên không chịu nói
cho hắn.
“Cũng không có gì, đại khái là ta quá mệt mỏi, tinh thần không tốt, nhìn cái gì
cũng không thuận mắt, hắn vừa lúc nói câu nghe không thuận tai thôi.” Ứng Vanh
dùng đến lý do qua loa tắc trách này. Kỳ thật hắn cũng không biết vì cái gì hôm
nay lại phát đại tính tình như thế, cái đó và tính tình bình thường của hắn
không giống nhau.
Ứng Hạo chấp nhận lý do này, bởi vì từ khi Ứng Vanh bước vào, hắn liền phát
hiện tinh thần của hắn rất không... Hắn buồn cười lắc đầu.
“Hoàng huynh cười cái gì?” Ứng Vanh buồn bực hỏi.
“Ngươi đã soi gương chưa?” Hắn nhìn Ứng Vanh vẻ mặt mệt mỏi, cùng hắn quanh co
nói chuyện.
Ứng Vanh sờ sờ mặt, hoàn toàn không thể lý giải vì cái gì hoàng huynh lại hỏi
hắn soi gương không?
“Vẻ mặt ngươi tiều tụy là vì buông thả quá độ... Cẩn thận đừng đùa quá.” Biết
hắn luôn luôn phong lưu, Ứng Hạo khuyên bảo.
Ứng Vanh sờ sờ cái mũi, không dám phản bác cười cười. Bởi vì đường huynh hoàn
toàn đoán trúng, cũng không có hiểu lầm hắn.
“Đừng suốt ngày vui đùa cũng nữ nhân không đứng đắn, thẩm thẩm nhắc nhắc nhiều
lần rồi, nàng mong chờ ôm tôn tử đấy.”
Rốt cục, Ứng Hạo đã nói đến trọng điểm hôm nay. Hắn là bị thẩm thẩm phó thác
nói với đường đệ, xem hắn có thể biết suy nghĩ chút, thú một tiểu vương phi,
cấp Duẫn Khánh vương phủ thêm mấy khẩu nhân.
“Trong lòng ta đã có ý trung nhân, bất quá nàng còn chưa gật đầu. Hơn nữa...”
Ứng Vanh thành thật cùng Ứng Hạo. Dù sao đến lúc đó vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của
hắn, không bằng nhân cơ hội này nói trước một tiếng.
“Là quận chúa vương phủ nào? Hay là thiên kim đại thần nào?”
Hẳn phải là như vậy, nữ tử này nhất định bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, nếu không làm
sao có thể bắt trụ được tâm đường đệ lãng tử này, làm trong đầu hắn có ý niệm
kết hôn?
“Đây chính là vấn đề của ta. Nàng không phải quận chúa cũng không phải tử nữ quan
lại, chỉ là một thiên kim thương nhân nghèo túng không chỗ nương tựa.” Ứng Vanh
nói xong, lại thêm vào câu, “Hơn nữa của mẹ ruột nàng xuất thân là kĩ quán
thanh quan.”
Nghe xong lời hắn nói, Ứng Hạo không biết nên phản ứng như thế nào, trong lòng
thầm kêu gào.
Hiện tại hắn cũng tình nguyện để Ứng Vanh tiếp tục dạo chơi nhân gian, ngày
ngày phóng đãng, cũng tốt hơn tình trạng hiện tại.
Hắn trong lòng rõ ràng, nếu Ứng Vanh đem tất cả nói thẳng với hắn, hắn khẳng
định là muốn đem cục diện rắc rồi này tới cho hắn xử lí.
Ứng Hạo vạn phần hối hận, hối hận đáp ứng yêu cầu thẩm thẩm, ra mặt bức hôn.
“Thú nàng làm trắc phi, trẫm sẽ chỉ hôn quận chúa cho ngươi?” Hắn hoàn toàn
không ôm hy vọng cùng Ứng Vanh thương lượng.
“Vấn đề ở chỗ, ta chỉ muốn cưới mình nàng.” Hơn nữa hắn hứa với nàng, sẽ đặt
nàng trong lòng bàn tay cưng chiều, không cho nàng bị nửa điểm ủy khuất.
“Trẫm không tin hiện tại ngươi chỉ có một nữ nhân. Ngươi chịu được chỉ thủ một
người?” Hắn mới không tin cái thói của Ứng Vanh, có thể thủ một nữ nhân cả đời.
“Nói ra không sợ hoàng huynh giễu cợt, trước khi thành thân, ta tính ngay cả
nha hoàn trong phòng ta cũng cho xuất phủ.” Tuy rằng hắn bây giờ còn có nữ nhân
khác, thậm chí mới từ trên người nữ nhân xuống, bất quá sau khi cưới hắn sẽ
hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với những nữ nhân khác, chuyên tâm thủ Lưu Tĩnh
Minh.
Mà hắn cũng không hiểu chính mình, vì cái gì chỉ cần Lưu Tĩnh Minh.
Từ sau khi biết nàng, hắn đối với những nữ nhân khác đều không có hứng thú quá
lớn, liền ngay cả mới vừa rồi cùng Hồng Thiến và Lục Ba hoan ái, trong đầu hiện
lên đều là thân ảnh Lưu Tĩnh Minh.
Nguyên tưởng rằng không đầy một tháng sẽ mất hết hứng thú, lại giằng co gần một
năm.
Hơn nữa hắn phát giác chính mình càng ngày càng không thể rời đi nàng, mê luyến
với nàng chẳng những không có biến mất, ngược lại càng thêm cực nóng.
Nghe vậy, Ứng Hạo không thể tin lắc lắc đầu.
Này cũng không thể trách hắn, tưởng Ứng Vanh trong triều có tiếng phóng đãng
không kềm chế được, giống như ong chỉ hút mật, lưu luyến ở bách hoa, làm sao có
thể chỉ dừng trên một đóa hoa?
Nếu lời này truyền ra ngoài, sợ sẽ có người chê cười.
Bất quá Ứng Hạo hiện tại cười không được. Với hiểu biết của hằn về Ứng Vanh,
nếu chuyện không nắm chắc, hắn nhất định sẽ không nói ra.
“Ngươi đã nói rõ vậy, trẫm phải giúp ngươi như thế nào?” Hắn đầu hàng, hắn
không thể mặc kệ tiểu đường đệ này.
Cũng không thể để hắn đem Duẫn Khánh vương phủ làm long trời lở đất, mà mình
không đếm xỉa đến?
Ứng Vanh đắc ý nở nụ cười, “Ta chính là đang đợi hoàng huynh nói những lời
này!”
Hắn đã sớm nghĩ ký, chỉ cần đường huynh là Hoàng Thượng phối hợp là được.
Ứng Vanh từ trong cung đi tới hậu viên, tâm tình rất tốt xuất cung, trở lại
vương phủ, đã gần một ngày một đêm không nghỉ ngơi, hắn rất nhanhvào phòng liền
chìm vào ngủ.
Hắn ở trong mộng trở lại lần đầu gặp Lưu Tĩnh Minh...