“Tiểu thư, ở chỗ này,
người đi nhanh một chút...” Trên đường chật chội, Linh Đan quay đầu lại phía
sau cách đó không xa, nhẹ gọi Lưu Tĩnh Minh sắp bị đám đông bao phủ.
Hôm nay sau khi đến Xuân Giang Lâu giao tú kiện, nàng kiên quyết lôi kéo tiểu
thư đi dạo phố.
Hôm này là ngạy họp chợ, tụ tập các loại vật phẩm mua bán cùng biển người, nàng
nhất định không được tách khỏi tiểu thư.
Không biết hôm nay tại sao hết lần này tới lần khác, Lưu Tĩnh Minh đối với hàng
rong bốn phía đều có hứng thú, đi chưa được mấy bước liền dừng lại nhìn đông
nhìn tây lại sờ sờ một chút, trái ngược với Linh Đan đang khẩn trương coi chừng
thân ảnh nàng.
“Đến đây đến đây.”
Lưu Tĩnh Minh nghe được thanh âm Linh Đan rất nhỏ, miệng đáp lời, nhưng ánh mắt
vẫn dừng lại trên một hộp gỗ nhỏ.
Có nên mua hay không? Cái này dùng để đựng phấn son, xinh xắn đáng yêu, chạm
khắc cũng đẹp. Nhưng nàng bình thường cũng không có thói quen bôi phấn, mua
cũng lãng phí...
Lúc nàng đang chần chừ, người bán hàng chào khỏi khách nhân, không biết khi nào
thì đứng ở trước mặt, thân thiện chào hàng với nàng.
“Vị tiểu thư này, cô thật có mắt nhìn, hộp phấn này là dùng gỗ hoa lê thượng
hạng làm ra, hoa văn tinh xảo là do lão sư phụ mất bảy ngày mới điêu khắc
thành!”
Người bán hàng thấy y liệu (vật liệu may mặc) trên người Lưu Tĩnh Minh tuy
không phải rất cao cấp, bất quá cả người nàng tản mát ra khí chất không giống
với các cô nương tầm thường, bộ dạng lại xinh đẹp hiếm thấy, vì thế ân cần giới
thiệu.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Lưu Tĩnh Minh nhìn người bán hàng một cái. Vẫn là nên
hỏi giá trước, chỉ sợ giá không rẻ.
“Không đắt không đắt, chỉ một lượng bạc mà thôi.” Người bán hàng xoa xoa tay.
“Một lượng? Quá đắt...” Vậy phải thêu vài món quần áo mới kiếm được... Lưu Tĩnh
Minh đau lòng, nàng không nỡ tốn nhiều ngân lượng như vậy.
Ngay tại phía sau, Linh Đan thấy tiểu thư vẫn đứng đó, cho nên lại chen chúc
đám người quay trở lại.
“Tiểu thư, người đang nhìn cái gì? Người...” Muốn mua hộp đựng phấn?
Linh Đan còn chưa nói xong, đã bị Lưu Tĩnh Minh cắt đứt, “Vị tiểu ca này, cám
ơn ngươi, ta trả lại.”
Nàng buông hộp đang ngắm nghía trong tay ra, hướng người bán hàng cười cười,
xoay người kéo tay Linh Đan, không để cho nàng có cơ hội xui khiến, kéo nàng đi
về phía trước, chen qua đám người, ly khai gian hàng nhỏ kia.
Tuy rằng thích, nhưng không dùng được, giá lại rất đắt, dứt khoát không mua.
“Tiểu thư, cô xem lâu như vậy, sao lại không mua?” Linh Đan khó hiểu hỏi. Nàng
cảm thấy tiểu thư rất thích cái vật nhỏ kia, nếu không như thế nào lại đứng ở
đó xem lâu như vậy?
“Đồ nhỏ kia một lượng bạc, quá đắt. Dù sao ta cũng không dùng đến, mặc kệ đi!”
Nàng giải thích với Linh Đan.
“Tiểu thư...” Nghe xong lời Lưu Tĩnh Minh, Linh Đan rất khó chịu.
Rõ ràng là thiên kim tiểu thư, nhưng ngay cả một hộp dựng phấn nhỏ cũng không
dám mua... Nếu lão gia cùng nhị phu nhân còn sống thì tốt rồi, tiểu thư sẽ
không ủy khuất như vậy...
Lưu Tĩnh Minh quay đầu nhìn Linh Đan, ôn nhu cười, “Tiểu nha đầu đừng nghĩ quá
nhiều, chúng ta tự do tự tại như vậy không phải tốt sao!”
Nàng biết Linh Đan đang buốn thay nàng, nhưng đó chỉ là dư thừa, bởi vì nàng
chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống hiện tại có chỗ nào không tốt.
“Cuộc sống không có trở ngại thì tốt rồi, chờ kiếm đủ tiền, chúng ta có thể rời
khỏi cái nhà kia, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi chọn một đối tượng tốt, đem ngươi
gả ra ngoài, được không?”
Linh Đan thật sự rất bội phục tiểu thư của nàng.
Trước kia cẩm y ngọc thực (áo gấm thức ăn ngon), cưng chiều từ nhỏ, nay phải
dựa vào chính thủ nghệ của mình kiếm tiền sống, nàng chưa bao giờ từng nghe đến
tiểu thư nói một câu thầm oán, ngược lại thỉnh thoảng tiểu thư còn an ủi chính
mình... Nàng cảm thấy mình thật sự vô dụng.
Nàng đã lên tinh thần, hưởng ứng tiểu thư trêu chọc, “Tiểu thư còn chưa xuất
giá, làm nha đầu sao có thể xuất giá trước?”
Nghe được Linh Đan khôi phục thanh âm cởi mở, Lưu Tĩnh Minh cười nói,”Ta nha,
phải gặp được người ta thích, nếu không ngươi phải đợi thật lâu đó!”
Các nàng vừa tán gẫu, vừa khó khăn di chuyển trong đám người, lại luôn nhìn về
dãy phố bán hoa đang đi tới.
Lưu Tĩnh Minh càng đi càng hối hận, không nghĩ càng vào bên trong càng nhiều
người, hiện tại ngay cả muốn quay lại cũng không được, chỉ có thể theo đám
người đi về phía trước.
“Ai nha!” Bỗng nhiên không biết từ đâu tăng thêm mấy lực đầy, làm cho Lưu Tĩnh
Minh đi lại lảo đảo, bàn tay cầm Linh Đan cũng bị tuột ra.
“Tiểu thư! Tiểu thư...”
Trong tai nghe được tiếng Linh Đan kích động kêu to, Lưu Tĩnh Minh đứng vững,
cố gắng xoay qua, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Đan dần dần cách xa.
“Linh Đan! Linh Đan...”
Các nàng bị dòng người đẩy đi hai hướng, Linh Đan thấy thế, lo lắng kiễng mũi
chân, kêu to với Lưu Tĩnh Minh, “Tiểu thư! Chúng ta gặp ở tổ miếu! Cẩn thận...”
Nghe thấy lời Linh Đan, Lưu Tĩnh Minh vội vàng lớn tiếng đáp lại, “Ta đã biết!”
Lưu Tĩnh Minh bất đắc dĩ theo đám đông di chuyển, nàng nhìn bốn phía, cũng may
bên cạnh nàng là những đại thẩm cùng những cô nương trẻ tuổi, cũng không cần
quá lo lắng.
Đi tới, ngang qua một ngã ba, nàng bỗng nhiên bị một cỗ lực đẩy vào lối rẽ,
nhập vào một đám người khác ──
Lưu Tĩnh Minh chưa kịp phục hồi tinh thần lại, lại bị một lực phía sau đè ép
lao vào một lồng ngực rộng lớn đằng trước.
Nàng vì thăng bằng, vội vàng lấy tay chống đỡ trên lồng ngực rắn chắc đó.
“A...” Nàng bị lực đạo phía sau đẩy tiếp, kết quả từ đầu đến chân dán sát vào
người phía trước không có một khe hở.
Đồng thời lúc này, Ứng Vanh vừa rồi trong lòng không ngừng la mắng, giờ tâm
tình ngược lại chuyển tốt lắm. Hắn cúi đầu nhìn thân thể mềm mại lao vào trong
lòng.
Hắn nhận được tin tức trong cung, nói đường huynh phiền toái của hắn là Hoàng
Thượng lén xuất cung, tới phố chợ náo nhiệt.
Hành động này sẽ làm trên dưới trong cung lo lắng, vội vàng sai người tới báo
cho hắn, muốn hắn cùng hỗ trợ tìm kiếm.
Không nghĩ tới hắn vừa đi đi vào đám người, không hiểu sao lại bị đẩy về phía
tổ miếu.
Đám đông bốn phía khiến hắn bựa dọc không thôi, đang định thi triển khinh công
thoát ly đám người ầm ỹ chật chội, thì trước ngực đột nhiên tiến vào một thân
thể mềm mại đáng yêu lại thơm mát, dán chặt trước người hắn.
Nữ tử mềm mại nhẹ nhàng kinh hô, làm cho bực bội trong lòng hắn nhất thời quét
sạch.
Hắn cúi đầu nhìn nhân nhi chỉ cao tới ngực hắn, lấy góc độ của hắn thì nhìn
không tới ánh mắt của nàng, chỉ có thể nhìn đến lông mi thật dài cùng cái mũi
nhỏ và khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Hắn không khách khí vươn tay ôm vòng qua thắt lưng nàng, bàn tay to gan đặt ở
dưới lưng nàng, gần như để lên kiều đồn của nàng.
Lưu Tĩnh Minh rõ ràng cảm thấy mình bị người ta cợt nhả, hoảng sợ thở gấp ngẩng
đầu lên.
Làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là, người trước mặt nàng, dĩ nhiên lại là nam
nhân ngày đó nàng rình coi ở Xuân Giang Lâu!
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không để ý bàn tay to làm càn ở phía sau.
Ứng Vanh ngày đó cũng không thấy bộ dáng của nàng, cho nên cũng không biết
người trong lòng từng kiến dũng mãnh của hắn.
Nhìn nàng nâng mặt lên, hắn hài lòng lộ ra một chút mỉm cười.
Không nghĩ tới nữ tử trong ngực hắn trừ bỏ dáng người đẹp đẽ, ngay cả khuôn mặt
cũng kiều diễm như hoa.
Ứng Vanh luôn luôn phóng đãng đương nhiên sẽ không bỏ qua nàng ── nếu vì ở
trong biển người, vậy hắn tìm chút chuyện thú vị giết thời gian đi!
Dù sao đường huynh hoàng đế kia cũng không phải không biết gì, an toàn hẳn là
không ngại...
Hắn rất nhanh đem Ứng Hạo vứt ra khỏi đầu, chuyên tâm tính toán câu dẫn mỹ nữ
trước mặt.
Lưu Tĩnh Minh ngây ngốc nhìn hắn, nhìn hắn lộ ra nụ cười tà tứ mê người, đầu óc
luôn trấn tĩnh của nàng đã bị nụ cười của hắn mê hoặc, hoàn toàn mất đi tác
dụng.
Bụng dưới lúc này bỗng nhiên xuất hiện một vật thể cứng rắn, nàng chưa từng
hiểu biết, không hiểu mở miệng, “Ngươi cầm cái gì đâm ta?” Cái loại cảm giác
này thật kì quái.
Bởi vì câu hỏi của nàng, Ứng Vanh cười khẽ một tiếng, hắn hiểu được, mỹ nhân
nhỏ bé trước mắt vẫn là nha đầu chưa hiểu sự đời.
Hắn không có trả lời nàng, ngược lại đem tay giữ chặt ở thắt lưng nàng, làm cho
bụng dưới của nàng càng thêm áp chặt vào phái nam đã bộc phát của hắn.
“Ngươi không nên như vậy, ta không thoải mái...” Bị cánh tay mạnh mẽ của hắn
giữ chặt, nàng theo bản năng giãy giụa thân thể, muốn tránh đi vật cứng trước
bụng.
Tim của nàng đập giống như ngày đó, không ngừng tăng nhanh, trên người tự dưng
khô nóng.
Nhưng không thể phủ nhận, nhìn thấy hắn lần nữa, trong lòng nàng vui vẻ hạnh
phúc.
Nhìn nét mặt của nàng không phải không vui cũng không có dấu hiệu chán ghét, vì
thế hắn to gan hơn nữa, trực tiếp lấy tay nắm lấy ngực tròn của nàng, ngón cái
cách y phục vuốt ve nhũ thịt đầy đặn, vừa quan sát biểu tình nàng
Mặt nàng phiếm hồng, mắt đã ươn ướt, đó là kích thích tình dục đã được khơi
gợi.
Động tác hắn vô lễ, cũng chẳng làm nàng chán ghét, nàng thành thực đối mặt với
cảm nhận thoải mái trên người, chưa hề dời khỏi tầm mắt của hắn.
Thân thể mềm mại trong tay hắn bởi vì hắn vuốt ve mà khẽ run, như hoa đào nở
bung ra bị sắc dục thôi thúc mà đỏ ửng.
Đột nhiên, hắn dùng hai ngón tay vân vê nhũ hoa chưa nổi lên của nàng.
“Ưm a...” Nàng co rúm lại, trong miệng phát ra tiếng “ưm”, trên ngực truyền đến
cảm giác ngưa ngứa làm nàng khó kìm lòng nổi.
Nàng bị thanh âm của chính mình phát ra làm hoảng sợ, vội vàng dùng bàn tay nhỏ
bé che miệng mình, thẹn thùng đem mặt chôn vào ngực hắn, không thể tin được cái
loại thanh âm làm cho người ta nghe xong phải đỏ mặt này, lại là từ miệng của
mình phát ra.
Hắn bị phản ứng của nàng chọc cười, cúi mặt xuống, ghé vào bên tai nàng nhẹ
nói, “Ngươi là vật nhỏ nhiệt tình. Đừng xấu hổ, như vậy là ngươi thích ta chạm
vào ngươi...”
Bởi vì lúc hắn nói chuyện thổi khí nóng vào tai Lưu Tĩnh Minh làm mặt nàng
chuyển hồng, lỗ tai trắng hồng khiến hắn vươn muôn lưỡi ra, liếm thịt non của
nàng.
Tay đang nắm ngực của nàng, liền trượt xuống thắt lưng nàng, chuyển qua trước
người, hơi kéo hông nàng vào gần, tay chạm vào bụng nàng, mơn trớn sợi lông
ngắn của nàng, đưa tay dò vào nơi ấm áp giữa hai chân.
Nàng không nghĩ tới hắn lại lớn mật đến mức này, tuy rằng ở trong đám người hỗn
tạp, hẳn là không có người chú ý tới động tác bọn họ, bất quá nếu như bị người
ta thấy, vậy phải làm sao bây giờ?
Toàn thân căng thẳng kẹp chặt chân lại, nàng đỏ mặt nhìn nhìn đám người chật
chội ầm ĩ xung quanh, may mắn cũng không có ai chú ý tới bọn họ.
Nàng quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn. “Đừng... Ngộ nhỡ để người ta
thấy...,”
“Sẽ không ai thấy, yên tâm.”
Ứng Vanh trấn an hôn trán nàng, đem bàn tay to rút khỏi giữa hai chân nàng, lấy
tay ôm nàng, ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Thân thể hắn cao lớn hơn người, rất nhanh, hắn phát hiện cách bên ngoài vài
bước, có một ngõ tối nhỏ hẹp. Hiện tại sắc trời đã chuyển mờ mờ, chỗ đó chính
là một địa điểm vụng trộm thật tốt.
Vì thế hắn theo lực đi của đám đông, từ từ di chuyển về phía ngõ tối kia, vừa
đi lên phía trước vừa quay người lại ôm Lưu Tĩnh Minh thoát ly đám người, tiến
vào ngõ nhỏ vừa vặn có thể chứa hai người.
Hắn đẩy nàng trên đất để có một người đứng cao hơn, lấy áo choàng che lấp thân
ảnh bọn họ, để cho hắn thoải mái thưởng thức oa nhi xinh đẹp này.
Không thể chậm một giây, hắn kéo nàng, để nàng trên tường, cúi đầu xuống, hôn
lên môi đỏ mọng của nàng.
“A...” Đầu lưỡi mạnh mẽ đưa vào trong miệng nàng làm nàng hoảng sợ, không hiểu
tại sao hắn đem đầu lưỡi bỏ vào trong miệng nàng.
Ở trong miệng không ngừng quấy động đầu lưỡi ẩm ướt, cũng không làm nàng thấy
chán ghét, ngược lại bị mùi hương dễ chịu của hắn làm cho choáng váng, cái lưỡi
theo hắn dây dưa.
Hắn tháo đai bên hông nàng, đem quần áo trên người nàng đẩy ra hai bên, một tay
cởi yếm, lập tức bộ ngực tuyết trắng lộ ra, ở trước mắt hắn lay động.
Tiểu hồng của nàng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, hắn nâng một bên nhũ hoa
mềm mại lên, ngạc nhiên bởi sự đầy đặn của nó, ngay cả bàn tay to của hắn cũng
không thể đem chúng áp lại.
Hai tay hắn không vân vê nhũ hoa của nàng, mà đem chúng ép xuống, sau đó há
miệng ngậm một bên, dùng môi lưỡi để nó nổi lên trong miệng hắn.
Đầu lưỡi khéo léo không ngừng quấy nhiễu điểm nhỏ, dùng sức mút, làm cho nó
cứng rắn mà đỏ lên.
“A ưm...” Toàn thân nàng vô lực tựa vào tường, hai chân nhũn ra không thể chống
đỡ, trượt xuống theo bờ tường.
Hắn quỳ xuống, cởi tiết khố nàng ra, lộ ra nơi thần bí được hắc mao che phủ,
hắn đem một bên đùi trắng mịn của nàng nâng lên, đưa qua sau vai hắn.
Ở trong ngõ hẹp mờ tối, hắn không thể thấy rõ hình dáng đóa hoa nàng, chỉ có
thể ngửi thấy được giữa hai chân nàng tản mát ra mùi động tình, khiến hắn bất
giác thở gấp.
“Bảo bối, ngươi thật thơm... Ta muốn nếm xem, có phải hương vị ngươi cũng ngọt
ngào như ta nghĩ không...”
Nàng còn chưa hiểu hết ý lời nói của hắn thì nơi riêng tư bỗng nhiên bị một vật
trơn trượt ấm áp chạm vào, nàng cúi đầu, mở to mắt nhìn hắn đem miệng đưa vào
nơi đó của nàng, dùng lưỡi liếm đóa hoa của nàng.
“Không! Không thể... Chỗ đó...” Nàng bối rối đưa tay vào giữa hai chân, muốn
che lại nơi hắn trượt vào, bàn tay nhỏ bé lại chạm vào lưỡi của hắn, cũng chạm
vào chất lỏng từ cơ thể mình chảy ra.
Mặt nàng đỏ lên, xấu hổ mãi... Trong cơ thể nàng vậy mà lại chảy ra thủy dịch
không biết tên, mà hắn lại không chê bẩn dùng môi lưỡi hút nơi riêng tư của nàng?!
Hắn cũng không ngăn cản tay nàng lộn xộn, đầu lưỡi vẫn linh hoạt liếm cánh hoa
đang không ngừng chảy ra dịch thể, thỉnh thoảng lại lướt qua ngón tay nàng đang
có ý đồ ngăn cản hắn.
Nàng che lại hoa huyệt, hắn lại mút thịt non bên cạnh hoa huyệt; Nàng chuyển
qua che kín nơi hắn chạm vào, hắn lại quay lại hoa huyệt của nàng.
Đến khi nàng không ngăn cản hắn nữa, ngược lại đưa tay túm lấy đầu của hắn, hắn
mới chuyên chú khẽ cắn hai cánh hoa của nàng.
“A! Trời ạ...” Nàng thở hổn hển, quên cả giãy giụa, ngửa đầu nhắm mắt lại, cảm
thụ khoái ý từ hoa thần truyền đến.
Trong đầu nàng nhớ lại cảnh tượng ở Xuân Giang Lâu, nhớ tới khi đó nghe được
tiếng rên rỉ củanữ nhân, cũng giống thanh âm hiện tại phát ra nàng... Thì ra
làm chuyện như vậy, sẽ làm cho người ta phát ra thanh âm khiến người khác tim
đập mặt đỏ!
Nàng không biết tại sao trong người mình lại chảy ra loại nước trơn trượt này,
đối với chuyện hắn làm với nàng, làm cho toàn thân nàng nóng lên, dường như có
cái gì muốn lao ra khỏi cơ thể.
Lưỡi hắn không ngừng lật khuấy nơi cửa huyệt đóng chặt của nàng.
“A ──” Bỗng nhiên, toàn thân nàng rung động kịch liệt, hét lớn lên. Tay nàng
giữ chặt mái đầu chôn ở giữa hai chân nàng, bộ ngực tuyết trắng run run.
Hơi thở Ứng Vanh hỗn loạn, mút hoa thần của nàng, cảm nhận được rung động của
nàng, há miệng đưa lưỡi vào hoa huyệt nàng, lập tức một mùi hương nồng đậm cùng
nhiệt dịch trong cơ thể nàng chảy ra, hắn đều hứng vào trong miệng.
Ngoài hẻm tiếng người ồn ào, cũng không hề ảnh hưởng đến kích tình của bọn họ.
Ứng Vanh thừa dịp cao trào của nàng chưa biến mất, đứng dậy, lấy tay lau dịch
thủy dính trên miệng.
Hắn đỡ nàng, cởi khố của chính mình, lấy ra vật nam tính to lớn đang cần được
phát tiết, đem một chân của nàng nâng lên, đem dục vọng nhắm ngay hoa phùng của
nàng dùng sức đưa vào, phái nam cứng rắn nháy mắt đã phá hủy tấm màng mỏng
thuần khiết, cắm vào nơi chật hẹp non nớt.
“A! Đau...” Đau đớn như bị xé rách đưa thần trí mờ mịt của nàng quay trở về.
Cường lực thô dài xuyên vào cơ thể nàng, làm nàng đau xót kêu lên, nước mắt
chảy ra, như hạt trân châu lăn xuốn khuôn mặt mịn màng.
“Ông trời! Ngươi buông ra, đừng dùng sức nữa...” Hoa huyệt của nàng vì đau đớn
mà ngọ nguậy, muốn bài trừ vật cứng rắn này xâm nhập.
Nhưng, cơ thể nàng phản kháng co rút lại tự nhiên, lại làm cho hắn cảm thấy vô
cùng sung sướng.
Phái nam bị nàng nhúc nhích không thôi, cánh hoa ôm thật chặt, hắn khống chế
không được mình!
“Ô...” Đau đớn khiến thân thể nàng giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn,
chỉ muốn thoát khỏi xâm chiếm.
Hành động của nàng làm hắn hoàn toàn mất không chế.
Hắn không để ý nàng còn non nớt, bắt đầu ở trong cơ thể nàng di động, vật nóng
bỏng không ngừng gạt ra huyết hồng của nàng.
Tiếng khóc nức nở của nàng liên tục truyền vào tai hắn, mặc dù đau lòng, nhưng
lại không thể dừng lại ham muốn dưới thân.
“Ngoan, một chút nữa... Một chút nữa sẽ không đau...” Hắn ở nơi ướt át của nàng
vừa nhanh chóng di chuyển, vừa an ủi.
Theo hắn ra vào, từng tia máu đỏ tươi hòa cùng chất lỏng tiết ra ngoài, chậm
rãi chảy ra, trượt xuống chân hắn.
Hồi lâu sau, Lưu Tĩnh Minh không chống cự nữa, mỏi mệt chấp nhân sự tiến vào
của hắn, đột nhiên, nàng cảm thấy giữa hai chân bị hắn tàn sát bừa bãi, cảm
giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác bủn rún khó nói
nên lời.
Nàng ngừng khóc, loại cảm giác này làm nàng phát ra tiếng “ưm”.
“Ưm a...”
Phát hiện phản ứng của mỹ nữ trong ngực, nghe được tiếng yêu kiều từ miệng
nàng, hắn biết nàng đã thích ứng được hắn, bắt đầu cảm nhận được khoái ý.
Vì thế hắn càng thêm cuồng dã rong ruổi trong người nàng.
Vật to lớn của hắn ở trong nàng càn quấy, dẫn ra lượng lớn dâm thủy, thấm vào
hắn, Ứng Vanh gia tăng thêm lại dùng lực đi vào nơi chặt khít của nàng.
Trong mắt nàng còn một chút hơi nước, trên mặt nước mắt còn chưa khô, nàng cảm
thấy ngực nặng nề, giữa hai chân như truyền ra điện giật tê dại.
“Thật tê... A ──” Lần đầu nàng trải qua việc đời, không chịu được lâu sự ra vào
của hắn, khoái cảm mãnh liệt tê dại nhanh chóng đem nàng đẩy lên cao trào.
“Bảo bối ── a ──” Cấp tốc co rút lại trong cơ thể nàng, để hắn cũng theo nàng
lên đến đỉnh cao, phái nam to lớn đi sâu vào trong nàng không ngừng run rẩy,
bắn ra dịch vào hoa tâm nàng.
Kích tình qua đi.
Ứng Vanh nhẹ nhàng ôm Lưu Tĩnh Minh, thân thể được hưởng thụ sung sướng.
Hắn dùng một tay ôm Lưu Tĩnh Minh toàn thân vô lực, xé một mảnh áo của mình,
cẩn thận thay nàng lau sạch lạc hồng xử nữ ở hạ thể hòa lẫn dịch thể trắng của
hắn.
Sau đó hắn lấy y phục cùng tiết khố, mặc vào thân thể đẫy đà của nàng, giúp
nàng mặc chỉnh tề.
Hắn ôm nàng ngồi trên đất, đặt nàng ở trên đùi, thương tiếc hôn khóe miệng nàng
một cái.
“Nàng tên là gì?” Hắn đã đem người ta ăn sạch, còn không biết tiểu nữ nhân để
cho hắn hưởng thụ đến mức tận cùng vui thích tên là gì.
Hơi thở của nàng có chút rối loạn, “Tĩnh Minh, Lưu Tĩnh Minh.”
Hắn dùng tay vuốt ve lưng nàng, theo sợi tóc phân tán của nàng, thân mật ở nàng
bên tai nói nhỏ, “Là nữ nhi nhà ai?”
Hắn không nghĩ cứ như vậy cùng nàng nảy sinh quan hệ, nàng mang cho hắn cảm
thụ, hoàn toàn không giống với nữ nhân khác.
Nàng có thể dễ dàng ảnh hưởng ý chí hắn, khiến cho hắn hoàn toàn quên mình đang
làm cái gì ── chưa từng có một nữ nhân có thể làm hắn lạc mất mình trong tình
ái, mất đi khống chế, để hắn nguy ngập, không nỡ đem vật nam tính rút ra khỏi
hoa huyệt ấm áp chặt chẽ của nàng, mà đem mầm mống cao quý của hắn hoàn toàn
bắn vào trong cơ thể nàng.
Bất luận về sau sẽ như thế nào, ít nhất hiện tại hắn không buông nàng ra.
“Thành nam, Lưu gia.” Lưu Tĩnh Minh không hề giấu diếm.
Nàng chưa từng trải qua chuyện làm cho người ta mất hồn như thế, nàng hiểu rõ
tâm của mình, hiện tại nàng thích nam nhân đang ôm nàng trong ngực, nàng muốn
cùng hắn chung một chỗ.
Ứng Vanh nhìn sắc trời đang tối dần, đầu hẻm đã chiếu vào chút ánh sáng của đèn
lồng, cho hắn biết thời gian đã muộn rồi.
“Muộn, ta đưa nàng về.” Như vậy hắn có thể biết nàng ở đâu.
“Ai nha! Nguy rồi, ta đã quên Linh Đan!” Lưu Tĩnh Minh lúc này mới nhớ tới Linh
Đan, nàng nhất định sốt ruột muốn chết!
Nàng từ trên người hắn đứng dậy, ngiêng đầu cầm tóc búi lên, dùng cây trâm cố
định lại, xoay người muốn đi.
Theo nàng đứng dậy, Ứng Vanh xoay người đưa tay giữ chặt nàng, hắn cất miếng
vải vừa lau thân thể nàng vào trong ngực, hỏi, “Nàng muốn đi đâu? Ta đưa nàng
đi.”
Tuy rằng sắc trời tối mịt, bất quá đám đông bên ngoài cũng không có giảm bớt,
vẫn như nước chảy.
Suy nghĩ một chút, nàng gật đầu,”Chúng ta hẹn gặp ở tổ miếu, thời gian qua lâu
như vậy, nàng nhất định sốt ruột muốn chết.”
Ứng Vanh nghe được cái tên nàng vừa nói, hẳn là nữ, nhưng hắn vẫn xác nhận lại,
“Là ai?”
“Linh Đan là nha đầu trong phòng ta... Đi nhanh đi!” Nàng nàng kéo tay hắn chỉ
ra bên ngoài.
“Đừng vội, chúng ta không đi hướng đó.” Hắn đứng im tại chỗ.
Lưu Tĩnh Minh quay người lại, lòng tràn đầy buồn bực, “Không đi hướng đó, thì
đi đâu để ra ngoài?”
Nhìn bộ dáng nàng ngây thơ, hắn dùng lực ôm nàng vào trong ngực, đầu hướng ra
phía khác. “Ôm ta, ta đưa nàng đi.”
Nàng theo hướng hắn nhìn, không khỏi sững sờ ── chỗ đó chỉ là mặt tường, bằng
không bọn họ sao dám lớn mật ở trong này như thế...
Nàng lắp bắp mở miệng,”Từ chố đó?” Chỗ đó không phải chỉ có mặt tường sao?
Ứng Vanh ha ha cười, ôm ngang nàng, “Ôm chặt ta, đừng buông tay.”
Thân thể hắn đột ngột bay lên, trong nháy mắt đã nhảy lên nóc nhà ──