“A... Trời ơi!” Lưu Tĩnh
Minh không dám tin nhìn ánh đèn cùng đám đông dưới chân.
Ban đầu chỉ là ngạc nhiên, nàng một chút cũng không sợ hãi, bởi vì hắn ôm nàng
chặt trong ngực, cánh tay rắn chắc của hắn gắt gao ôm nàng, nàng chưa từng nghĩ
tới người cũng có thể bay lượn trên không.
Cảm giác kỳ diệu kia, làm hưng phấn trong mắt nàng lóe lên, tầm mắt nàng trên
cao nhìn thấy hết thảy mọi thứ.
Đường phố đèn đuốc sáng trưng, người đông nghịt, tiếng gọi tiếng mua bán ồn ào
ầm ĩ, tất cả đều ở dưới chân bọn họ.
“Đi thôi! Chúng ta đến tổ miếu đi.” Dứt lời, Ứng Vanh bay vọt qua một cái lại
một cái nóc nhà, gió đêm không ngừng tạt vào hai người, làm cho y phục bọn họ
tung bay trong đêm.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đến trước tổ miếu, cũng chen lên đám người tham
bái, Ứng Vanh vô thanh vô tức, ôm Lưu Tĩnh Minh đứng ở trên một cành cây rậm
rạp.
Hắn ngồi ở chắc trên cây, đặt nàng ngồi trên đùi hắn, nhìn đám người phía
trước, hỏi, “Thấy nàng chưa?”
Bàn tay Lưu Tĩnh Minh đặt trên cánh tay cường tráng đang ôm thắt lưng nàng, cẩn
thận nhìn, sau một hồi, nàng mới nhìn thấy thân ảnh Linh Đan trong đám người.
“Ở đó!” Nàng chỉ vào trước cửa miếu, Linh Đan đang đứng cạnh đại lư hương, nói
với nam nhân phía sau.
Ứng Vanh nhìn bộ dáng nàng cao hứng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không thoải
mái ── nàng một chút cũng không giống như vừa thất thân cho hắn, chẳng những
không có khóc lóc thương tâm, càng không có yêu cầu hắn phụ trách.
Không giống với phản ứng của các cô gái khác, ngược lại làm cho hắn nôn nóng,
cau mày, hắn xoay nàng lại đối mặt với hắn.
“Làm sao vậy? Tại sao ngươi lại nhíu mày?” Bị hắn xoay người, nàng nâng mắt
liền chú ý tới vẻ mặt của hắn, đưa tay xoa xoa mi tâm (điểm ở giữa hai lông
mày) hắn, ôn nhu hỏi.
Ngữ khí nàng mềm nhẹ, làm nôn nóng trong lòng hắn thoáng nhẹ đi, tay nàng mềm
mại nhỏ bé, cũng làm chân mày hắn giãn ra.
Ứng Vanh hoàn toàn không phát giác, Lưu Tĩnh Minh đối với hắn có bao nhiêu ảnh
hưởng, nàng có thể dễ dàng khuấy động tâm tình của hắn.
Hắn lấy tay nàng xuống, nắm trong tay. “Nàng không thương tâm sao?” Vì nàng
thất trinh.
“Vì sao thương tâm?” Nàng nghiêng đầu, bị câu hỏi không đầu không đuôi của hắn
làm mơ hồ.
“Ta đoạt đi trong sạch của nàng, mà nàng thậm chí không biết ta là ai, không
phải sao?”
Lưu Tĩnh Minh mặt ửng đỏ, “Đúng rồi! Ngươi là ai?” Đúng nha, nàng còn chưa hỏi
hắn tên là gì, nhà ở chỗ nào, làm cái gì?
Hắn buồn cười nhìn nàng, thực không biết nàng đối với những chuyện nặng nhẹ có
cách nhìn như thế nào.
Nhưng hắn vẫn trả lời vấn đề của nàng. “Ta gọi Ứng Vanh.”
Hắn ở trong lòng bàn tay nàng viết tên của hắn, nói tiếp, “Ta ở phố Hoàng Vi,
trạch viện có cửa chính màu đỏ.” Vừa nói chuyện, hắn từ trong ngực lấy ra một
vật buộc dây đỏ, cả vật thể xanh biếc, là Long Văn Ngọc Như Ý.
Ứng Vanh đem Ngọc Như Ý giao cho Lưu Tĩnh Minh, “Nếu muốn tìm ta, đến đó đưa
cho người canh cửa, sẽ có người dẫn nàng đi tìm ta. Cất kỹ, đừng đánh mất.”
Long Văn Ngọc Như Ý kia là khi hắn ra đời, tiên hoàng ban tặng hắn, là vật vô
cùng trân quý, thấy vật như nhìn thấy hắn.
Lưu Tĩnh Minh tiếp nhận Ngọc Như Ý, cúi đầu nhìn nhìn, nắm chặt trong tay.
“Ngươi... Ngươi không... Không tới tìm ta nữa?”
Xem ra thiếu nữ đã hiểu lầm ý của hắn. Hắn nâng đầu nàng lên, ánh mắt nhìn
thẳng nàng, “Cái này cho nàng, là ta coi trọng nàng, cũng là dự phòng ngộ nhỡ
── lúc nàng muốn tìm ta thì làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Lưu Tĩnh Minh lộ ra vui vẻ tươi cười, nhìn hắn gật gật đầu, tỏ vẻ
hiểu ý hắn.
Nàng nhất thời không nghĩ tới, phố Hoàng Vi là nơi ở của quan lại quý tộc, hơn
nữa màu đỏ lại càng đại biểu cho thân phận tôn quý, có quan hệ thân thiết với
hoàng tộc.
“Nữ tỳ của nàng có đáng tin? Có thể cho nàng biết chuyện của chúng ta không?”
Ứng Vanh hỏi.
Nàng suy nghĩ, “Trước không nên cho nàng biết, sau này sẽ nói rõ!” Miễn cho
Linh Đan lo lắng.
“Chờ một lát, ta sẽ đi sau nàng, đưa các nàng trở về.” Hắn hôn gò má nàng. “Còn
có, về sau ngoại trừ ta phụng bồi nàng, bằng không nàng không được ra phố chơi
nữa.”
Vạn nhất nàng lại gặp phải người càn rỡ như hắn, sẽ không tốt.
Lưu Tĩnh Minh hiều lời hắn, nhún vai, cười hì hì.
“Đừng cười, nhớ chưa?” Hắn cần lời cam đoan của nàng.
Nàng tiếp cận hắn, chạm nhẹ bạc môi hắn, nhẹ nhàng nói,”Nhớ rồi!”
Lưu Tĩnh Minh đang ngủ, bỗng nhiên nửa đêm bị giấc mộng và cái nóng làm thức
tỉnh.
Nàng xoay người xuống giường, đi đến bên chậu nước, lấy tay vốc nước lên, tán
lên mặt và cổ tiêu trừ mồ hôi.
Lấy khăn, lau nước trên mặt, nàng không khỏi lắc đầu, trong đầu vẫn còn lưulại
hình ảnh kiều diễm.
Cho nên nàng nằm mơ thấy kích tình hôm qua giữa mình và Ứng Vanh...
Nàng xấu hổ cảm thấy giữa hai chân mình chảy ra một loại dịch ướt, nhìn thân
ảnh trong gương, hai gò má phiếm hồng, môi hồng hồng, tầm mắt thoáng dời đi,
thậm chí có thể thấy nhũ hoa nổi lên trong áo mỏng.
Đang lúc nàng muốn đi đến sau tấm bình phong, dùng nước rửa sạch ẩm ướt giữa
hai chân, bỗng nhiên nàng bị người phía sau ôm lấy ──
“A! Ưm ưm...” Nàng sợ hãi kêu to, lại bị nam nhân phía sau lấy bàn tay to che
lại miệng nàng.
Lưu Tĩnh Minh không ngừng giãy dụa, hoảng sợ gào thét.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp quen thuộc, làm nàng đang vùng
vẫy dữ dội đột nhiên dừng lại.
“Là ta, bảo bối... Đừng giãy giụa nữa.” Ứng Vanh ôm chặt nàng, ở bên tai nàng
nói rõ thân phận, nhưng vẫn lấy tay che miệng nàng không dám lập tức bỏ ra.
“Đừng kêu lớn tiếng...” Bởi vì nàng ngừng vùng vẫy cho nên hắn nói, một mặt đưa
tay dời khỏi miệng nàng.
Hắn buông lỏng kiềm chế, nàng chậm rãi xoay người.
Trong mắt vẫn còn sợ hãi, nhìn chăm chú hắn một lúc, dần dần, sợ hãi mới rút
đi, thay vào đó là vô cùng phẫn nộ.
Hai tay nàng run lên, nắm chặt lại, chợt nhào về phía trước đánh vào Ứng Vanh,
phát tiết sợ hãi của nàng.
“Ngươi đáng chết! Ngươi đáng chết! Ngươi làm gì ta sợ?!” Thanh âm của nàng bởi
vì quá phẫn nộ mà khàn khàn.
Ứng Vanh nhìn kỹ từng phản ứng của nàng, không nghĩ tới hắn trêu đùa như vậy
lại làm nàng sợ hãi, phẫn hận như thế.
Xem ra, hắn chẳng những chiếm được một oa nhi xinh đẹp kiều mị, còn là một tiểu
hồ vuốt sắc đây!
Hắn bắt lấy cánh tay nàng đang vung lên, đem cả người nàng hướng về phía ngực
mình, lập tức, Lưu Tĩnh Minh từ ngực đến chân đều dán lên thân thể hắn.
Chân nàng kiễng lên, bị hắn kéo về phía trước, cơ hồ làm cho nàng rời khỏi mặt
đất.
“Buông ra! Ngươi buông ra! A ──”
Tiếng kêu của nàng biến mất bên môi hắn, lưỡi nóng chui vào trong miệng ẩm ướt,
câu liếm cái lưỡi nàng, cắn nuốt thơm mát trong miệng nàng.
Đến khi Lưu Tĩnh Minh bị hắn hôn quên cả tức giận, phối hợp cùng hắn dây dưa,
hắn mới chậm rãi kết thúc nụ hôn này.
Ứng Vanh thả nàng xuống, lấy tay vuốt hai má mịn màng của nàng, cười nói,
“Không tức giận?”
Nghe vậy, nàng quay đầu, né tránh tay hắn, trừng mắt liếc hắn một cái.
Vẻ mặt nàng tức giận, chẳng những không làm mất đi vẻ xinh đẹp của nàng, ngược
lại làm cho nàng lộ ra khả ái đáng yêu, khiến nụ cười hắn không thể thu hồi ──
mặc dù hắn biết như vậy sẽ càng khơi ra lửa giận của nàng.
“Nàng xem, bộ dạng nàng tức giận, dọa người hầu của ta.” Hắn dùng ngón tay chỉ
ra cửa.
Lưu Tĩnh Minh nhìn theo tay hắn chỉ, không nghĩ tới lại nhìn thấy hai nam nhân
cao lớn ngoài cửa.
“Trời ạ...” Nàng rên rỉ, hoàn toàn vùi mặt vào trong ngực hắn.
Nàng thật hy vọng có thể xuất hiện một cái động, để nàng nhảy vào quên mọi
chuyện...
Hai nam nhân đứng ở cạnh cửa, sắc mặt so với nàng cũng không có bình thường,
mặt đỏ lộ ra lúng túng, chân tay luống cuống thưởng thức một màn hôn môi kích
thích.
Đi theo tiểu vương gia đã lâu, đôi khi cũng có thể thấy một vài động tác thân
mật, nhưng tư mật giống như lúc này, cảnh tượng mãnh liệt như vậy, đúng thật là
lần đầu nhìn thấy!
Lại càng không cần phải nói, nữ tử trước mắt vậy mà không có chút nào khiếp sợ,
giương oai trên người chủ tử, cũng không làm hắn tức giận, thậm chí chủ tử còn
nhẹ dụ dỗ trấn an nàng, có thể thấy nữ nhân này trong lòng hắn nhất định có sức
nặng... Trong lòng hai người đồng thời phân tích tình huống trước mắt.
Ứng Vanh sủng nịch vỗ vỗ vai Lưu Tĩnh Minh, muốn nàng ngẩng đầu lên. “Đừng
ngại, ta giới thiệu bọn họ cho nàng biết.”
Đầu của nàng vẫn không chịu ngẩng lên, vì thế hắn lại thúc giục, “Nhanh lên,
nếu không bọn họ sẽ không đi ra ngoài!”
Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ, làm người đứng cạnh cửa há mồm trợn mắt.
Lằng nhằng một lúc lâu, Lưu Tĩnh Minh cuối cùng nâng khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Huynh đệ bọn họ gọi Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, là người hầu thiếp thân của ta. Nhớ kỹ
diện mạo bọn họ, về sau có việc, ta sẽ phái bọn họ tới tìm nàng.”
Sau đó hắn nói với Mạc Ngôn Mạc Ngữ,”Mau cùng vấn an tiểu thư!”
“Thuộc hạ thỉnh an tiểu thư.” Hai huynh đệ trăm miệng một lời nói.
Bọn họ biết từ giờ khắc này, chủ từ bọn họ không phải chỉ một người nữa, sau
này bọn họ cũng phải dùng tính mạng bảo vệ Lưu Tĩnh Minh.
“Chào hai người.” Nàng đáp một tiếng, lại đem đầu vùi vào trước ngực hắn.
Ứng Vanh nháy mắt với Mạc huynh đệ, hai người lập tức vô thanh vô tức ra cửa,
đều tự tìm nơi kín đáo ẩn thân, ở bên ngoài canh giữ cho chủ tử.
Đêm qua Ứng Vanh đi theo phía sau chủ tớ Lưu Tĩnh Minh, nhìn các nàng đi vào
cửa nhỏ cũ nát đằng sau Lưu gia.
Hắn nhẹ nhảy lên tường, nhìn rõ các nàng đi vào lạc viện cũ kĩ, mới lặng lẽ rời
đi.
Sau khi hồi vương phủ, hắn sai Mạc Ngôn đi điều tra rõ tình cảnh trong nhà Lưu
Tĩnh Minh, cho nên hắn đối với sự đối đãi trong nhà với Lưu Tĩnh Minh vỗ cùng
hiểu rõ..
“Đã trễ thế này, ngươi tới làm gì?” Biết huynh đệ Mạc Ngôn rời khỏi đây, Lưu
Tĩnh Minh từ trong lòng hắn xoay người đi đến bên cạnh bàn.
Hắn không tiếp lời, đi ra phía trước, ôm lấy nàng, nhẹ đặt nàng trên giường.
Lưu Tĩnh Minh thẹn thùng quay ra đối mặt với vách tường, tim đập thình thịch,
không khỏi nhớ tới chuyện hắn đã làm với nàng hôm qua, làm cho người ta vừa khó
chịu lại thoải mái
Ứng Vanh cởi áo khoác, cởi giầy, trèo lên giường, từ phía sau bao bọc lấy Lưu
Tĩnh Minh.
Thân thể của nàng lập tức cứng đờ, khẩn trương chờ đợi động tác của hắn.
Ứng Vanh vén tóc nàng ra, ngửi cổ nàng, hít mùi hương say ngọt. “Yên tâm, hôm
nay ta sẽ không làm gì với nàng, để cho ta ôm nàng ngủ một lúc.”
Lưu Tĩnh Minh để hắn ôm chốc lát, phát hiện hắn thật sự không có động tác khác,
thân thể mới dần dần buông lỏng, mềm mại dựa vào trong ngực hắn.
Đêm nay, hắn ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng không
thôi, dường như khuyết thiếu cái gì, khi đó trong lòng hiện lên, là dung nhan
xinh đẹp của Lưu Tĩnh Minh.
Vì thế, mặc kệ là giờ nào, hắn lôi huynh đệ Mạc Ngôn từ trên giường xuống, mang
theo bọn họ đi vào Lưu gia, chỉ để nhìn nàng một cái.
Chính là hắn cũng không ngờ được, nàng vậy mà cũng chưa ngủ.
“Đã trễ thế này, sao nàng còn chưa ngủ?” Hắn tò mò hỏi.
Bị hắn nhắc tới, Lưu Tĩnh Minh mới nhớ lại nàng vì sao nàng tỉnh giấc, mặt lại
lặng lẽ đỏ lên.
“Sao không nói lời nào?” Hắn biết người phía trước cũng chưa ngủ, cho nên truy
vấn nàng.
Đợi một lúc lâu, nàng vẫn không đáp lại, bởi vì nàng không biết nói cho hắn
nguyên nhân thế nào, cho nên lựa chọn tiếp tục im lặng.
“Vậy nàng biết vì sao ta không ngủ không?” Không sao, nàng không trả lời vấn đề
này, vậy hắn sẽ nói chuyện khác.
Thấy nàng nhẹ nhàng lắc đầu, hắn tiếp tục nói, “Ta ngủ đến nửa đêm, không hiểu
sao tỉnh giấc... Nàng đoán xem vì sao?”
Thoáng nghĩ, Lưu Tĩnh Minh cuối cùng mở miệng, “Ta không đoán được.”
Tay hắn đặt ở thắt lưng nàng nhẹ xoa vùng bụng mềm mại, “Bởi vì ta nghĩ lúc
này, ôm nàng vào lòng.”
Nếu nói hắn hiện tại đối với nàng hoàn toàn không có cảm giác, tuyệt đối là lừa
mình dối người.
Nhưng hắn thương nàng đem qua mới trải qua việc đời, lo lắng nàng yếu ớt, có lẽ
trong thời gian ngắn không thể thừa nhận nhiều dục vọng của hắn, cho nên hiện
tại hắn chỉ cần ôm vào trong ngực, cũng rất thỏa mãn.
Nghe hắn nói những lời thân mật, trong lòng nàng lan tràn những dòng nhiệt ấm
áp, bởi vậy mà cảm thấy sự tồn tại của mình thật tuyệt.
Quay người lại đối mặt với hắn, nàng đem mặt rúc vào cổ hắn, mùi đàn ông của
hắn hoàn toàn bao vây, làm cho nàng an tâm. “Ta cũng vậy... Ta thích ngươi ôm
ta.”
Nàng tiếp tục nhẹ nói, “Ta cảm thấy thật kỳ lạ!”
“Chuyện gì thật kỳ lạ?” Hắn nhẹ vỗ về lưng nàng, hưởng thụ không khí ấm áp này.
“Trước đó chúng ta thậm chí không biết, nhưng chúng ta lại thân mật như thế...”
Hắn nở nụ cười, “Đúng vậy. Trước đó, chúng ta ngay cả gặp cũng chưa gặp qua.”
Hắn cũng cảm thấy bọn họ trong lúc kích tình đó cùng giờ phút này thân mật thật
không sao hiểu được.
“Ừm...” Lưu Tĩnh Minh chần chờ một lát, suy nghĩ xem có nên hay không nói cho
hắn biết, bọn họ ngày hôm qua là không phải lần gặp mặt đầu tiên.
Không đúng, chính xác mà nói, là nàng không phải lần đầu gặp hắn mới đúng.
“Kỳ thật... Ta đã từng gặp ngươi...” Hơn nữa cònúc là l không có mặc y phục.
“A? Khi nào?”
“Ở Xuân Giang Lâu...” Những lời này nói vô cùng nhỏ, bởi vì nàng ngày đó xem
như là nhìn trộm, hiện tại nói ra, cảm thấy thực ám muội.
“Xuân Giang Lâu?” Hắn không có nghe lầm chứ! Một nữ tử như nàng đến chỗ đó làm
cái gì? “Nàng đến đó làm gì?”
“Đi giao tú kiện.”
“Giao tú kiện?” Theo tin tức hồi báo của Mạc Ngôn, hắn biết nàng cùng Linh Đan
phải thêu thùa may vá thuê để lấy tiền sinh hoạt, nhưng hắn lại không hề biết
nàng ngay cả kĩ quán cũng nhận.
“Đúng vậy! Bình thường đều là không nhận ──”
“Sau này không được đi nữa. Không cần phải nhận thêu hoa nữa, ta sẽ chăm sóc
nàng.” Chạy đến nơi hạ lưu đó, nếu phát sinh chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Nếu đã là người của hắn, từ nay về sau sẽ do hắn chăm sóc nàng ── Ừm, dứt khoát
cưới nàng về, miễn cho hắn vì nàng mà lo lắng.
Trong đầu có ý niệm muốn cưới nàng, cứ như vậy nổi lên trong lòng, hắn không có
chút mảy may không muốn hoặc khó xử ── nàng dễ dàng khơi lên chuyện nhiều đã
năm phụ mẫu cùng đường huynh phải cố gắng, làm lay động sự cam tâm tình nguyện
thành thân của hắn.
Bất quá việc này không vội, trước tiên hắn phải làm rõ ràng, nàng đã nhìn thấy
hắn trong tình huống nào.
Ngàn vạn lần đừng như hắn nghĩ...
“Không cần, ta thích thêu hoa. Hơn nữa bình thường đều là Linh Đan ra ngoài
giao tú kiện, ngày đó chỉ là đúng lúc ta ──” Nàng chưa giải thích xong, đã bị
hắn vội vàng cắt đứt.
“Nói cho ta biết trước, nàng nhìn thấy ta ở đâu?”
“Ở trong một gian phòng... Ta, ta nhìn thấy ngươi cùng một nữ nhân... Đang làm
chuyện chúng ta làm ngày hôm qua.” Nàng thành thật nói ra, bất quá vẫn đứt
quãng, lắp bắp.
Nghe xong câu trả lời của nàng, Ứng Vanh thật lâu không thể nói gì, bởi vì hắn
căn bản không biết nên nói cái gì.
Quả đúng như hắn nghĩ, nàng thấy cảnh tượng hắn cùng Cố Mai Hương phong lưu
khoái hoạt!
Bất quá, tại sao phản ứng của nàng lại bình tĩnh như vậy? Nàng cũng không có
dấu hiệu mất hứng, lời nói chần chừ cũng không phải bởi vì tức giận... Hắn thật
sự là hoàn toàn không đoán được ý của nàng.
Nàng không giống những cô nương bình thường khác, coi trọng trong sạch như tính
mạng, cũng không biết ghen tị... Hắn nên vì nàng không làm ầm lên mà cao hứng
mới đúng chứ, nhưng buồn bực tràn ngập trong ngực hắn, là từ đâu mà đến?
Lúc lâu sau, hắn mở miệng.
“Quên chuyện ngày đó đi, nàng không được nhớ đến bất kì chuyện gì ngày đó, nghe
chưa?” Cho dù nàng không thèm để ý, hắn cũng không muốn nàng ghi nhớ trong đầu
những chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia.
“A!” Tuy rằng không biết hắn phản ứng là vì sao, bất quá nàng vẫn ngoan ngoãn
đáp ứng.
“Khuya rồi, ngủ đi!” Hắn quyết định trước hãy vứt bỏ hết những cảm xúc phiền
lòng đi.
Ứng Vanh dịch chuyển hạ thân, điều chỉnh tư thế thoải mái, đem một chân khỏe
mạnh để vào giữa hai chân nàng, để cho hai người chặt chẽ dây dưa cùng một chỗ.
Hắn thỏa mãn thở ra, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo đến.
Bọn họ ôm đối phương trong ngực, từ từ tiến vào mộng đẹp...
Từ đó về sau, Ứng Vanh trừ phi lĩnh hoàng mệnh ra khỏi thành làm việc, cơ hồ
mỗi đêm, đều ở cùng một chỗ với Lưu Tĩnh Minh.
Từ khi có được Lưu Tĩnh Minh, các nữ nhân ở trong mắt hắn, đều giống như cỏ dại
ven đường, không đáng nhìn, hắn thản nhiên mà đi qua.
Tuy rằng mèo tham ăn không thể nào hoàn toàn không ăn trộm thịt, nhưng so với
lạm tình quá giới hạn trước đây, vậy đã là thiên soa địa viễn (một trời một
vực) rồi đó!
Ở trong lòng Ứng Vanh, những nữ nhân khác đều là đồ chơi tiêu khiển lúc nhàm
chán, hắn chỉ coi Lưu Tĩnh Minh là đối tượng thành thân duy nhất.
Bất quá trở ngại ngại vì thân phận khác biệt, hắn phiền não không biết giả
quyết chuyện bọn họ như thế nào── dù sao hắn cũng là ruột thịt hoàng thất cao
quý, không thể tùy ý gả cưới, lại càng không cần phải nói, đối tượng của hắn
chỉ là một bách tính bình dân mà thôi.
Mà hắn lại hết lần này tới lần khác gặp gỡ Lưu Tĩnh Minh khác người kia, đối
với hôn sự hoàn toàn không nóng, không vội.
Nàng thường ngày, sống vui vẻ khoái lạc, thậm chí cự tuyệt hắn giúp đỡ, khăng
khăng ngày ngày đều thêu hoa.
Còn chưa giải quyết trở ngại thành thân phía trước, hắn cũng chỉ có thể tạm
thời tùy ý nàng; Dù sao đợi đến lúc hắn có thể thú nàng, cho dù nàng không muốn
gả, cũng không phải do nàng quyết định.
Rất nhanh, từ khi bọn họ quen nhau, thời gian cứ như vậy trôi qua gần một
năm...