Hạ Thần Hi hơi choáng váng, nụ cười lại càng thanh thuần, tựa như say như không, người phụ nữ làm mê người, Đường Bạch Dạ càng cảm thấy, mình không có hành vi không bình thường, của quý càng ngày càng diễu võ dương oai, nhìn nụ cười Hạ Thần Hi mơ màng , Đường Bạch Dạ chỉ cảm thấy yết hầu chuyển động. . . . . . Miệng lưỡi đắng khô.
"Tình cảm giữa Thái tổng giám cùng Hạ tiểu thư rất tốt." Đường Bạch Dạ thản nhiên nói, giọng nói lạnh lùng trước sau như một.
Thái Gia đang gắp cá muối cho Hạ Thần Hi, không nhận ra được Đường Bạch Dạ không vui, trả lời một câu, "Thần Hi được rất nhiều người thích."
Trong lòng Đường Bạch Dạ như đốt một mồi lửa, đều là lửa.
Trong lòng anh dự định lấy đi chi nhánh Đường thị tốt nhất, chi nhánh khó khăn nhất, len lén tính toán đưa Thái Gia đi chịu khổ, dám mơ ước mẹ của con anh, nhất định phải chịu khổ.
Một kỹ sư nói, "Thần Hi, cô tới mời Đường tổng một ly, chúng tôi rất kính trọng người này, người này là người không thể không mời rượu."
Hạ Thần Hi cũng không có ý định từ chối, sự thật, cô không mời Đường tổng một ly, đúng là nói không được, vốn là Hạ Thần Hi định lấy rượu, Thái Gia lấy bia đen cho cô, tránh cho khỏi say.
Hạ Thần Hi bưng ly, đứng lên, hướng phía Đường Bạch Dạ cười, hết sức nghiêm túc, "Đường tổng, tôi mời anh một ly, đa tạ Đường tổng khen ngợi, để cho tôi chịu trách nhiệm dự án cảnh biển."
Đường Bạch Dạ tức giận liếc nhìn cô một cái, khẽ cụng ly.
Cô uống một hơi cạn sạch, uống đến rất sảng khoái.
Đường Bạch Dạ không nhịn được nói một câu, "Cô uống ít thôi."
Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Tửu lượng của tôi do bảo bối huấn luyện, không say."
"Mạnh miệng!" Đường Bạch Dạ tức giận để ly rượu xuống.
Một bên Lâm Lâm khẽ nhíu mày, cảm thấy không khí giữa Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi hơi kỳ quái, họ giống như. . . . . . Rất ăn ý, tình cảm vô cùng tốt, dường như, cô cho rằng Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi không bình thường.
Lúc Hạ Thần Hi ngồi xuống, lảo đảo một bước, bên cạnh Thái Gia đỡ lấy cô, "Cẩn thận."
Lâm Lâm cười nói, "Tình cảm tổng giám cùng Hạ tiểu thư thật tốt, Tổng giám rất quan tâm Hạ tiểu thư, nếu không phải người biết chuyện, còn tưởng rằng Tổng giám đang theo đuổi Hạ tiểu thư."
Nụ cười của mọi người trên bàn nhất thời ngưng lại, tiếng ồn ào từ bàn bên cạnh cùng ngừng hẳn.
Sắc mặt Thái Gia trầm xuống, Tiết Giai Vân gần như lập tức phản bác lại bị Lâm Nhiên kéo lại.
Hạ Thần Hi không say, nghe lời này, lạnh lùng cười, "Vợ yêu tổng giám, toàn bộ Đường thị đều biết, Lâm tiểu thư, mời lần sau nói chuyện, suy nghĩ trước khi nói, tránh để người khác hiểu lầm là phụ nữ ngực lớn nhưng không có đầu óc, nói không biết nghĩ."
Lời này, nếu là lúc Hạ Thần Hi tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không nói, cô vốn dĩ nói chuyện sắc bén, người phụ nữ nói chuyện rất sắc bén, cả đội công trính đều lĩnh giáo. Nhưng lúc tỉnh táo, cô nói chuyện rất đúng mực, chỉ cần không ai trêu chọc cô, cô tuyệt đối sẽ không đắc tội với người khác.
Lúc này uống đến mức lờ mờ, lại nghe có người hiểu lầm quan hệ của cô và Thái Gia, lời nói không tránh khỏi nặng nề.
Sắc mặt Lâm Lâm trắng bệch, xưa nay được nâng niu như công chúa, dù khi đi học ở Mĩ Quốc cũng như thế, Đường Bạch Dạ cưng chìu cô, người nào dám đối với cô nói một câu nặng lời, lời mà Hạ Thần Hi vừa nói..., hiển nhiên như tát vào mặt cô.
Lâm Lâm nhất thời cảm thấy khó chịu, đặc biệt là ở trước mặt Đường Bạch Dạ, ánh mắt trong nháy mắt phím hồng.
Ánh mắt Đường Bạch Dạ không vui quét qua Hạ Thần Hi, hơi có phần buồn bực.
Lâm Lâm nhìn về phía Đường Bạch Dạ bên cạnh, vẻ mặt tủi thân, ánh mắt Đường Bạch Dạ lại u ám rơi trên người Hạ Thần Hi, không rảnh bận tâm cô, Lâm Lâm nhận ra Đường Bạch Dạ không vui, trong lòng hơi ổn định, nhưng cô vẫn nói xin lỗi, "Hạ tiểu thư, Tổng giám, tôi chỉ nói đùa."