Một kỹ sư ngồi cùng bàn nói, "Lâm tiểu thư đúng là nói hơi quá đáng, chuyện gì cũng có thể nói giỡn, loại chuyện này sao có thể nói giỡn? Con gái của tổng giám năm nay mười tám tuổi, cô ấy lớn lên hơi giống với Thần Hi, lúc chúng tôi đến nhà tổng giám liên hoan cũng biết."
"Tổng giám vừa quan tâm Thần Hi, lại chăm sóc cô ấy như con gái, Lâm tiểu thư sau này tốt nhất đừng nói chuyện này làm người khác hiểu lầm..., may là chỉ có người của đội công trình chúng ta, nếu truyền ra ngoài, người khác nói sao nghe vậy, chẳng phải là đã làm bại hoại danh dự của tổng giám cùng Thần Hi."
Tiết Giai Vân vốn không thích Lâm Lâm, lời này của cô ấy lại đắc tội với hai người đứng đầu trong đội công trình, cô không nhịn được nói, "Mọi người cả đội chúng tôi chưa ai từng hiểu lầm mối quan hệ giữa tổng giám và Thần Hi, Lâm tiểu thư làm sao lại hiểu lầm?"
Ngụ ý, chỉ có người có suy nghĩ không tốt mới có ý nghĩ như vậy, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Lâm Lâm nói một câu, bị vô số công kích, mọi người thấy ánh mắt của cô mang theo một chút phức tạp, cô cảm thấy hết sức xấu hổ, trong lòng xấu hổ tức giận đan xen lẫn nhau, tròng mắt đỏ hoe.
Đường Bạch Dạ nói, "Được rồi, Lâm Lâm say rượu lỡ lời, mọi người cũng đừng làm khó cô ấy."
Lâm Nhiên xem trò đùa cũng đủ rồi, cười thay đổi không khí, nhất thời lúng túng rất nhanh được che dấu, Thái Gia cũng không bị ảnh hưởng, vẫn rất quan tâm Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ nghe kỹ sư kia giải thích, Thái Gia xem Hạ Thần Hi như con gái, lửa giận trong lòng anh cũng giảm xuống.
Có lẽ, tạm thời không cần phải chịu khổ.
Mặc dù thật lòng nhìn họ rất chướng mắt.
Lâm Lâm không nói nữa nói, chỉ yên lặng ăn, bữa tiệc vui vẻ trở lại, Tiết Giai Vân đỡ Hạ Thần Hi đến nhà vệ sinh, phun ra không ít rượu, mùi rượu vừa xộc lên, Hạ Thần Hi cảm thấy có chút không thoải mái.
"Hạ tiểu thư, tối nay thật xin lỗi, xin cô tha thứ cho tôi đã lỡ lời." Lâm Lâm nói, cô không hy vọng bởi vì chuyện này, mọi người trong đội công trình chán ghét cô, càng không hy vọng Đường Bạch Dạ cảm thấy cô nói năn không suy nghĩ.
Hai người Hạ Thần Hi cùng Thái Gia là người được đội công trình hoan nghênh nhất, chuyện cô nói lúc trước, đúng là không suy nghĩ kỹ.
"Quên đi, tôi đã quên rồi." Hạ Thần Hi nói, Lâm Lâm cắn môi, có chút tức giận nhìn cô, cô cứ như vậy nói một tiếng coi như xong? Cô không nên vì lời nói của mình mà xin lỗi sao? Cô cũng nói khó nghe như vậy.
Hạ Thần Hi hơi mơ màng, "Giai Vân, mình đi hóng gió, cậu về chỗ trước đi."
"Được không vậy."
"Đi đi, không vấn đề gì."
Hạ Thần Hi cười, mỗi tầng đều có ban công nhỏ ngoài trời, mùi rượu xộc lên mũi Hạ Thần Hi, nhất định phải hóng gió, nếu không sẽ say thật.
Đứng ở trên ban công, nhìn cảnh đêm thành phố S, thật là hưởng thụ, Hạ Thần Hi gục ở trên lan can, đầu óc càng lúc mơ màng.
Một mùi nước hoa nam quen thuộc truyền đến, Hạ Thần Hi nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Đường Bạch Dạ không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, Hạ Thần Hi cười, Đường Bạch Dạ châm chọc nói, "Tửu lượng không tốt còn học theo người khác uống rượu."
"Anh yên tâm, tôi không say được đâu." Hạ Thần Hi cười nói, nghiêng đầu nhìn anh, "Anh đi ra ngoài làm gì?"
"Tôi sợ cô say đến mức không nhìn rõ đường mà ngã." Giọng nói Đường Bạch Dạ hết sức lạnh lùng.
Hạ Thần Hi cười nhạt, "Cả buổi tối anh không được bình thường, người nào chọc giận anh rồi?"
Đường Bạch Dạ nhíu mày, anh không được bình thường?
"Không phải là cô chỉ cùng người khác uống rượu ư, làm sao lại chú ý tới tôi không được bình thường?" Đường Bạch Dạ cười lạnh hỏi, tâm tình của anh, vẫn luôn thể hiện vô cùng tốt, cực ít có người có thể nhìn ra, Hạ Thần Hi trong bữa tiệc đều không để ý đến anh.
Làm sao biết được tâm trạng anh không vui?