Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 390: Chương 390: Anh nhất định sẽ là người cha tốt (6)




"Chủ tịch muốn Đường tổng đến ngân hàng Thanh Vân một chuyến nghe nói việc cho vay có vấn đề, buổi tối có một bữa tiệc cùng phó thị trưởng." Thư ký Trương nói.

Đường Bạch Dạ mím môi, cầm trong tay tư liệu hội nghị giao cho thư ký Trương tiến vào phòng làm việc, nói một câu "Toàn bộ kế hoạch hôm nay hoãn lại."

"Vâng!"

Hạ Thần Hi vừa mới ra khỏi thang máy, bên cạnh thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc cũng mở ra, Đường Bạch Dạ nhẹ nhàng phong độ đi ra.

Cô giận anh chuyện đêm đó, sắc mặt lạnh lùng đi qua theo bên cạnh anh ,bị Đường Bạch Dạ nắm lấy cánh tay.

"Không có ý tứ, Đường tổng, tôi đang vội." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, giọng điệu rất lạnh lùng.

Đường Bạch Dạ nghĩ thầm.

Đường Bạch Dạ, mày thực sự tiêu đời rồi.

Nhìn cô lạnh như băng cũng cảm thấy mê người cực kỳ.

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi câu này cũng không sai đi .

"Anh cùng em lên núi."

"Không dám làm phiền Đường tổng."

"Được rồi, anh sợ một mình em lên núi cũng không gặp được bác Lâm."

Hạ Thần Hi trầm mặt, bỏ qua Đường Bạch Dạ, "Tôi ngay cả gặp ông ấy cũng không muốn đi."

Vấn đề này không quá khó cho cô hai ngày để kiểm tra khẳng định có thể nhìn ra vấn đề.

Cô hướng phía xe của mình, Đường Bạch Dạ kéo tay cô , "Thần Hi, đừng giận nữa, anh xin lỗi."

Hạ Thần Hi Đường Bạch Dạ như nhìn một người ngoài hành tinh ‘”Xin lỗi.”

Đường Bạch Dạ biết xin lỗi, heo mẹ cũng có thể leo cây .

Cô vòng tay trước ngực, lạnh lùng hỏi, "Anh có lỗi gì ?"

Đường tổng nhanh chóng xem lại mình sửa đổi, hứa hẹn nói, "Thần Hi, anh không nên muốn em nửa chừng rồi bỏ đi, anh hẳn là bỏ qua tất cả dũng cảm tiến tới, phá tan hiểm trở trực tiếp muốn em, lần sau nhất định sửa đổi, chấp hành."

Mặt Hạ Thần Hi đầu tiên là đỏ sau đó tái dần, một quyền đánh ở trên bụng anh, cười mắng, "Đồ lưu manh."

Cô cười coi như sau cơn mưa trời lại sáng.

Hạ Thần Hi như có điều gì suy nghĩ cúi đầu, cô không thích chuyện tình ái của anh ảnh hưởng tới mình nhưng mà không khống chế được.

Không biết bắt đầu từ lúc nào ,buồn vui giận hờn của cô đều bị anh ảnh hưởng.

"Anh lái xe của anh, em lái xe của em." Hạ Thần Hi chỉ vào anh, hôm nay anh đi ferrarri táo bạo.

Hai người một trước một sau ra bãi đỗ xe, vừa mới lên xe liền nhận được điện thoại của Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi mang tai nghe, "Đường tổng, anh đây là muốn làm loạn ?"

"Đi lên núi phải hơn một giờ tự lái xe em không sợ muộn?"

Hạ Thần Hi nói, "Đường tổng, anh không thi luật giao thông sao? Lái xe gọi điện thoại là phạm pháp "

Đường tổng vô sỉ nói, " Anh đã mua luật giao thông rồi ."

Hạ Thần Hi nín thở thiếu chút nữa nghẹn chết, "Ngươi liền thổi đi, Đường tổng là người theo đuổi sự hoàn hảo sao có thể gian lận em cá là anh thi luật giao thông một trăm điểm."

"Tiền đặt cược đâu?"

Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Đường tổng theo đuổi hoàn mỹ, các chi tiết nhỏ đều rất chú trọng, lại nói trí nhớ tốt như vậy, quy định pháp luật vừa nhìn liền hoàn toàn nhớ kỹ, nhất định là như thế, thế là, Hạ Thần Hi rất dũng cảm.

"Tùy tiện."

Đường tổng tâm trạng vui mừng, "Bồi ngủ một đêm."

Hạ Thần Hi thoáng cái không khống chế tốt tay lái, trên đường cao tốc tốc độ 110 tăng ga phóng như bay, cuống quít điều chỉnh tay lái.

"Đường tổng, em đang lái xe, phiền anh đừng đùa giỡn em nữa được không?’’

"Em nói tiền đặt cược do anh nói ."

Hạ Thần Hi đột nhiên hối hận.

...

Đường Bạch Dạ cười cười, "Hạ Thần Hi, em đừng quỵt nợ."

Hạ Thần Hi rất hối hận, người này nói xong chắc chắn như thế, chẳng lẽ thực sự thi không được một trăm điểm, không đến mức đi, vì để cho mình một đường lui, Hạ Thần Hi nói, "Vậy anh đoán em thi luật giao thông được bao nhiêu điểm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.