"Anh mới không đoán." Đường Bạch Dạ tự tiếu phi tiếu nói, "Anh chắc chắc chính mình có một đêm phúc lợi, nếu như đoán sai lợi ích của anh cũng bị mất việc này cùng vận may của anh đối nghịch, anh mới không làm."
Hạ Thần Hi, "... Lưu manh."
Đường Bạch Dạ cười, "Chuyện đêm đó, em thực sự tức giận ?"
Anh không nhắc tới thì tốt, nhắc tới Hạ Thần Hi giận đi lên.
"Không có ý tứ, em sáng sớm hôm nay ăn cái gì đều không nhớ, việc xảy ra đã lâu càng không thể nhớ."
Đường Bạch Dạ cười đến rất quân tử, "Không quan hệ, anh sẽ giúp em ôn tập, sẽ nhớ ."
Kỳ thực, ngày đó anh thật muốn tiếp tục, chỉ là, không tìm thấy vết thương, tâm tình của anh vui mừng lại mâu thuẫn, loại động cơ này có tâm tình khác đương nhiên là không có cách nào tiếp tục , chỉ là cô suy nghĩ nhiều cũng tốt.
Nếu tiếp tục, trong lòng anh loạn, cũng là đúng.
Hạ Thần Hi, đáng giá được đối xử tốt, bất kể là mặt nào.
Vừa mới cúp máy, đài giao thông liền dự báo hôm nay có bão , khoảng 50 năm mới gặp một trận bão này, dự đoán chập tối sẽ từ biển tiến vào đất liền.
Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi tăng tốc nhanh chóng lên núi.
Mau chóng lên núi, mau chóng xuống núi, tránh việc gặp phải bão.
Đường núi rất quanh co khúc khuỷu, có một đoạn rất dốc đứng, có vài đoạn rất bằng phẳng, vòng vòng quanh quanh cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi.
Đỉnh núi có một dãy biệt thự nhỏ màu trắng kiểu Âu , chỉ có một gia đình.
Trước biệt thự, đủ loại hoa tươi.
Nuôi mấy con chó làm sủng vật.
Có quý khách, có Husky.
Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi nói qua lí do, Lâm Phong là nhà thiết kế thiên tài , thành danh nhiều năm, tính cách quái gở, thật ra lúc trước là tổng kỹ sư của Đường thị . Vợ của ông cũng là một kỹ sư, về sau chết trong một sự cố sập nhà .
Lâm phong rời khỏi giới kiến trúc từ đó, ở trên núi xây một tòa biệt thự nhỏ, bản thiết kế chính là của vợ ông thiết kế, từ đó ở trên núi đã được năm năm.
Ít người tới thăm viếng.
Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi tới là thời gian ông đang tưới hoa, thấy Đường Bạch Dạ, mỉm cười.
Ông là bạn tốt nhất của ở nước ngoài của Đường Bạch Dạ khi còn nhỏ, ngày lễ ngày tết, đều là Đường Bạch Dạ lên núi cùng ông uống xoàng hai chén ,ông già tính tình cổ quái này chỉ cho Đường Bạch Dạ mặt mũi, Hạ Thần Hi một người đến dự đoán thực sự không thấy mặt.
"Bác Lâm, đã lâu không gặp, thân thể vẫn cường tráng như trước a."
" Bạch Dạ tiểu tử, sao cậu lại tới đây?" Anh chỉ vào Hạ Thần Hi, "Mang bạn gái cho bác nhìn mặt?"
Hạ Thần Hi xấu hổ cười, không biết trả lời như thế nào.
Đường Bạch Dạ lại ôm vai của ông hỏi, "Là lão bà của cháu, có được không ?"
"Được !" Lão nhân dựng thẳng lên ngón cái.
Kia một tiếng lão bà đem Hạ Thần Hi nghĩ đi nghĩ lại, nhưng trong lòng xẹt qua một loại rung động không biết tên.
Hai người hỏi thăm mấy câu, Hạ Thần Hi đem tư liệu lấy ra, Đường Bạch Dạ cũng nói mục đích đến đây, ông mắng, "Thằng nhóc này, mang theo nhân viên đến nói là lão bà, muốn bị đánh có phải hay không?"
"Ai nói nhân viên thì không thể là lão bà?"
Không biết phòng làm việc cũng thịnh hành chuyện tình yêu .
"Trương Dĩnh là cháu họ ta lại tốt như vậy, ta giới thiệu cậu cũng không muốn, nói cái gì thỏ khôn không ăn cỏ gần hang."
Hạ Thần Hi vừa nghĩ, thì ra Trương tiểu thư cùng ông lão này có quan hệ thân thích .
"A, vị này chính là ăn xong mới biến thành hoa bên thân , ngoại lệ ngoại lệ."
"Công tư chẳng phân biệt được." Lão nhân lại mắng.
Hạ Thần Hi 囧 囧 hữu thần.
Tính tình quả nhiên cổ quái, Đường Bạch Dạ có thể làm bạn được với ông thật không dễ dàng.
Lão nhân đeo kính viễn thị, cần thời gian nhìn tư liệu, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi không tiện quấy rầy ông , Đường Bạch Dạ đưa Hạ Thần Hi đi ngắm cảnh.
Trên núi rất đẹp.