Một người binh sĩ da đen khác nói, "Nếu là anh đang bơi mà bị máy bay rơi trúng thì chính anh cũng sẽ cực kỳ khó chịu."
Mọi người cười ha ha, thượng tá quay sang cũng không biết giải thích sự tình máy bay rơi như thế nào, chỉ có thể nói xin lỗi, Hạ Thần Hi nói không có vấn đề gì, cô cũng rời khoang thuyền đi.
Đóng vai một người dân bình thường, thấy việc như này tuyệt nhiên bộ dạng sẽ run lẩy bẩy.
Cô không run lẩy bẩy được, cũng không thể hỏi các người là ai, vì sao các người bị đánh rơi xuống.
Đây là những lời không thể hỏi, cho nên, Hạ Thần Hi trực tiếp đi xuống phòng điều khiển.
Một người binh sĩ da trắng khác nói, "Hai người này cũng có súng, thân thủ tốt."
"Tôi cũng nhận thấy thế."
"Đặc biệt là người phụ nữ."
Mấy đại binh đưa mắt nhìn nhau, một người mờ mịt hỏi, "Chúng ta có nên dẹp hết mọi hậu họa không?"
"Chẳng lẽ vừa mới thoát ly ổ sói lại muốn có trộm đến tìm sao?"
Mọi người, "..."
Thuyền lái về phía đảo nhỏ, mấy người binh sĩ rời thuyền, ngay trên bờ cát kiểm tra trang bị vũ khí của mình, một lần nữa lên đạn, bảo đảm vũ khí của mình có thể còn tác dụng, bọn họ phần lớn đều trang bị túi không thấm nước nên đồ đều còn dung tốt.
Đường Bạch Dạ đi vào trong khoang thuyền lấy y phục mặc vào, áo sơmi trắng, quần đùi màu rám nắng, một đôi giày đi trên cát, trang bị theo tiêu chuẩn du ngoạn .
"Quá tình cờ phải không?"
Hạ Thần Hi thật sâu gật đầu, cũng có chút đồng tình với chồng cô, "Vô cùng tình cờ."
Đường Bạch Dạ thấp giọng căn dặn một tiếng, "Cẩn thận một chút."
Hạ Thần Hi gật đầu, hai người ra khỏi khoang xuống thuyền, Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ lên bờ, bọn họ cũng kiểm tra xong đồ đạc của chính mình, có người đi đến trước mặt Hạ Thần Hi, chân mày Đường Bạch Dạ trầm xuống, Hạ Thần Hi tinh tế nheo mắt lại.
Hai tay nắm chặt nhau.
Người binh sĩ kia rất không có ý tứ, chĩa họng súng về phía Thần Hi, dùng giọng điệu xin lỗi nói, "Ôi tôi xin lỗi, tôi không biết cô ở phía sau."
Đường Bạch Dạ giận, "Vợ tôi rất nhát gan, anh có thể thu hồi súng lại không."
"Phải không? Tôi lại thấy lá gan của người phụ nữ rất lớn, nhìn thế nào cũng không thấy sợ." Một người đàn ông cao to lực lưỡng lớn tiếng nói.
Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Các anh đi nhờ thuyền và thuyền cũng đã tới bên , đây là đảo tư nhân, mời các anh mau rời đi."
Người đàn ông lực lưỡng đang muốn phản bác, thượng tá nói, "Tiên sinh, rất xin lỗi, thủ hạ của tôi vô lễ, tôi thay bọn họ xin lỗi, bọn họ cũng không phải có ác ý, mọi việc xong xuôi chúng tôi liền bảo đảm rời đi."
Thượng tá nói chuyện vô cùng hữu lực, lại rất lễ phép, Đường Bạch Dạ trái lại không tiện cự tuyệt.
Đường Bạch Dạ dắt Hạ Thần Hi về nhà, không để ý tới bọn họ, để cho bọn họ ở trên bờ cát tự sinh tự diệt.
Một binh sĩ ở phía sau lưng hỏi, "Này, có ăn sao?"
Đường Bạch Dạ kéo Hạ Thần Hi trở về biệt thự, đóng cửa lại.
Một binh sĩ lớn tiếng nói, "Cá nhân đi nghỉ phép đảo riêng, có du thuyền còn có biệt thự, thật con mẹ nó nhà tư bản, kẻ có tiền."
"Địa bàn của người ta, đừng gây sự."
"Ai gây sự? Anh xem người phụ nữ kia, họng súng chỉ vào, mí mắt cũng không động một chút, vừa nhìn chính là..."
"Câm miệng!" Thượng tá nói, "Bọn họ là ai, không liên quan chuyện của chúng ta, liên hệ một chút với bộ tư lệnh đi."
Mấy người ở trên bờ cát thành lập một đài chỉ huy đơn giản cố gắng liên hệ với máy chủ , một binh sĩ thấy dưới ô che nắng có đồ ăn, bổ nhào tới muốn ăn, bị thượng tá ngăn cản, "Đừng dùng đồ ăn linh tinh."
"Nhưng thượng tá ơi, chúng tôi đói."
"Đói muốn ăn cũng phải hỏi qua bọn họ, chúng ta là quân nhân, không phải thổ phỉ."
"Ở trong mắt bọn họ, chúng ta cùng thổ phỉ không sai biệt lắm."
"Vậy chúng ta cũng không phải thổ phỉ."
Mấy vị binh sĩ vừa than vừa buông tay.