Hạ Thần Hi xem bọn họ trên bờ cát bận rộn, như có điều suy nghĩ, cô đối với quân đội Mỹ hiểu rõ như lòng bàn tay, nhìn hình xăm cùng tác phong, cô biết rõ năm người này là thành viên đội đột kích hải báo.
Hẳn là đội số 6.
Hình xăm trên cánh tay đã nói rõ lai lịch của bọn họ .
Đầu tiên là hai chiếc chiến hạm bay qua, tiếp đến là năm thành viên đội đột kích hải báo bị đánh rơi ngoài biển, này càng lúc càng thú vị, bọn họ chấp hành nhiệm vụ gì, cô không quan tâm.
Chỉ là, nếu bọn họ ở trên đảo nhỏ, cô cùng Đường Bạch Dạ liền bị uy hiếp.
Đường Bạch Dạ hiển nhiên không thích người khác ở trên đảo nhỏ của mình, anh cũng sợ Hạ Thần Hi gặp chuyện không may, nếu bọn họ không mau rời đi.
"Em xem, bọn họ đang làm cái gì?"
"Đang cùng sĩ quan chỉ huy liên hệ." Hạ Thần Hi nói, người thượng tá kia đang tự liên lạc, các binh sĩ khác ở bờ biển tẩy rửa chính mình.
"Đáng ghét, hi vọng bọn họ có thể mau rời đi."
Hạ Thần Hi nhíu mày, "Đừng nóng giận, đây cũng không phải chuyện xấu, không cần làm quan hệ với bọn họ xấu đi. Chúng ta dù sao cũng đã cho bọn họ đi nhờ phương tiện."
Đường Bạch Dạ gật đầu, sau đó liền liên hệ một số đặc công giỏi của Đường môn đến đảo cư dân đợi mệnh lệnh.
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, "Đường tiên sinh, đây gọi là thần hồn nát thần tính đấy?"
Đường Bạch Dạ đương nhiên nói, "Địch nhân gần ngay trước mắt, có đề phòng là tất nhiên ."
"Em thấy anh coi bọn họ là kẻ phá hoại hành trình trăng mật của chúng ta ."
"Thật tức chết, bọn họ bị đánh rơi chỗ nào không rơi, lại rơi đúng trên đảo nhỏ, thực sự là..." Đường tổng châm chọc, Hạ Thần Hi cười, đem hải sản bên cạnh cùng một số gia vị chuẩn bị mang đi nướng.
Đường tổng hỏi, "Em làm cái gì vậy?"
"Không làm cái gì, cho bọn họ một ít đồ ăn thôi." Hạ Thần Hi nói, hiển nhiên chuẩn bị đồ ăn cho đám người kia.
Đường tổng nói, "Thành viên đội đột kích hải báo nếu là chết đói trên bờ biển thì thật thành trò cười cho thiên hạ."
Nếu để chết đói bên bờ biển thì Đội đột kích hải báo nên giải tán ngay.
Hạ Thần Hi chuẩn bị xong đâu đấy, liền đi ra ngoài. Các binh sĩ chính mình cũng đã tắm rửa xong, Hạ Thần Hi cũng coi như thấy rõ ràng dung nhan bọn họ. Trong đó hai người là người da đen, người cao to lực lưỡng, rất cường tráng, ba người còn lại là người da trắng.
Tuổi tác lớn nhỏ không tính chính xác được, chừng ba mươi tuổi.
Tuổi người thượng tá nhiều hơn chút, tóc trên đầu có chút hoa râm, nhưng tinh thần cùng thần thái sáng láng, thoạt nhìn rất có cảm tình.
"Oa, người đẹp thật có lòng tốt." Một binh sĩ da trắng cà lơ phất phơ thổi một tiếng huýt gió.
Hạ Thần Hi cười nói, "Mời mọi người thưởng thức. Nếu không đủ thì phòng bếp của chúng tôi còn nhiều."
"Mỹ nữ, cô nhìn rất đẹp, tâm địa cũng tốt, tôi rất thích cô." Một binh sĩ giở thói lưu manh, tay đưa đến nắm cằm Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi nắm lấy cổ tay anh ta.
Mặc kệ anh ta nỗ lực thế nào đều không có biện pháp tiến thêm một bước, vẻ lưu manh trên mặt cũng biến mất.
Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Tôi vẫn cảm thấy chồng tôi lôi cuốn hơn anh."
Cô buông tay người binh sĩ ra, xoay người trở về biệt thự.
Cô vừa rời đi, thượng tá liền lấy một tảng đá đập vào tên binh sĩ lưu manh kia, tên binh sĩ phục hồi lại tinh thần, oan ức nói, "Lão đại, ông tin cô ta sao? Ông tin tưởng điều cô ta nói sao? Ông nhìn đi này???"
"Được rồi, tôi cũng đã nói khí lực nàng so với các người tuyệt đối lớn hơn rất nhiều, các ngừơi còn cố đi thử." Thượng tá khinh bỉ nhìn binh sĩ kia.
Nhìn ra được, cũng không phải cái gì cũng tuân theo quy củ của người lãnh đạo.
"Người phụ nữ này thật quá kinh khủng đi.... .....”