Có chút chật vật uy hiếp, "Em còn dám sờ một chút, anh lập tức cưỡi em."
Hạ Thần Hi le lưỡi, không dám sờ nữa, "Anh lỗ tai xảy ra chuyện gì?"
Đường Bạch Dạ không trả lời.
Bầu không khí có chút trầm xuống.
Hạ Thần Hi nghĩ thầm, cô hỏi vấn đề không nên hỏi, Đường Bạch Dạ nhất định tức giận. Có lẽ, đây là chuyện cũ anh không muốn nhắc tới, cô có chút hối hận, trên đường có rung xóc, gió núi thổi vào cô có chút lạnh.
Cô đang muốn nói xin lỗi.
Đường Bạch Dạ nói, "Thời gian trước kia vừa mới tham gia giới hắc đạo New York, nhập gia tùy tục nên mới bấm lỗ tai."
Trên người anh có một tia lạnh lùng, âm thanh cũng rất thấp.
Dường như đè nén điều gì.
Sự sắc bén đó dường như muốn đem mọi người nhìn thấu.
Hạ Thần Hi rất nhanh phát hiện ở trên người anh có chút sắc bén cô không kìm được lòng mình ôm lấy anh, ôn nhu hôn vào gáy anh, vai anh, dường như muốn vuốt lên từng vết sẹo của anh, không hỏi gì nữa.
Lệ khí trên người Đường Bạch Dạ, chậm rãi thu lại.
"Giày cao gót của em."
Không xa trên đường núi, đôi giày cao gót của Hạ Thần Hi nằm ở trên đường.
"Bỏ đi, gót giầy đã gẫy ." Hạ Thần Hi mím môi, có chút đáng tiếc, "Em thích nhất đôi giày cao gót này, anh làm sao có thể mua cho em một đôi giống hệt như thế."
"Được, em muốn mạng của anh cũng cho em, huống chi là một đôi giày." Đường Bạch Dạ trả lời như vân đạm phong khinh ( sự bình thản của một ai đó trong một sự việc ) Hạ Thần Hi trong lòng chợt cảm thấy thật rung động.
Đúng vậy, muốn mạng của anh ,anh cũng cho cô huống chi là một đôi giày.
Trong lòng cô cảm thấy thật ngọt ngào.
Rất nhanh đến nơi bọn họ gặp chuyện không may lại phát hiện hai chiếc xe đã biến mất, tại nơi này có một chút những mảnh nhỏ ở xung quanh.
“ Anh đoán tối hôm qua mưa to gió lớn , đã thổi tung chiếc xe xuống vách núi." Đường Bạch Dạ để ở Hạ Thần Hi một bên, đi về phía vách núi nhìn thì thấy những dấu vết hỗn độn, anh hơi nhíu mày.
Hạ Thần Hi giận, hai má phồng to như chiếc bánh bao .
Đường Bạch Dạ không nhịn được cười to.
"Làm sao vậy?"
"Con trai thật vất vả mua cho em một chiếc xe, em mới đi không được bao lâu liền như vậy mà nói hỏng đi một chiếc xe quý của bảo bối, lại không còn một mảnh có phải là quá khinh người rồi không ."
Hạ Thần Hi vừa giận vừa tiếc tiền, một chiếc xe 600 vạn tệ , cô đi không được bao lâu liền hỏng.
"Em chính là không có tiền đồ, xe hỏng thì mua lại một cái khác là được." Đường Bạch Dạ nói "Anh cho em bentley của anh."
"Phá gia chi tử đúng là phá gia chi tử, xe bị tai nan cũng không cho đem đi sửa lại, một khoản tiền lớn như vậy anh không đau lòng a."
"Người không có việc gì là được."
Hạ Thần Hi mím môi, "Em còn muốn đưa đến xưởng sửa chữa nhìn xem là chỗ nào xảy ra vấn đề , em tuần trước mới làm bảo dưỡng, xe tính năng tốt như vậy, em mới đi không bao lâu liền gặp chuyện không may..."
"Em có ý gì?" Đường Bạch Dạ đi tới chỗ Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi hỏi, "Đường Bạch Dạ, anh không cảm thấy kỳ quái sao? Em lái xe rất tốt, xe cũng không có vấn đề gì, cũng rất chịu khó đi bảo dưỡng, phanh tại sao có thể xảy ra vấn đề ?"
"Em nghi ngờ có người động tay động chân ở xe của em?"
Hạ Thần Hi tiếc hận nói, “Nghi ngờ cũng vô dụng , chết không đối chứng’’
"Em cùng ai kết thù mà bọn họ muốn đẩy em vào chỗ chết?"
Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, cô cũng không rõ lắm.
"Quên đi, có thể là ngẫu nhiên, dù sao xe cũng không còn , đầu mối cũng không còn ." Hạ Thần Hi thở dài, "Chúng ta xuống núi đi, mặc kệ việc này đi dù sao chúng ta cũng thoát chết.’’
"Đúng vậy, em chưa chết, anh thiếu chút nữa thì chết."
Hạ Thần Hi bật cười, Đường Bạch Dạ lại cõng cô trên lưng, cùng nhau xuống núi.
...
Đi hơn hai tiếng, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi cuối cùng cũng đến dưới chân núi .
Dưới chân núi, một mảnh ầm ĩ.
Khắp nơi đều là xe cứu hỏa, xe cứu thương, cảnh sát vũ trang ,nhân viên....
"Ở đây có chuyện gì xảy ra ?"
Khắp nơi ồn ào , xung quanh cảnh giới.