Dưới chân núi, nhà cửa sụp đổ, cảnh sát vũ trang đang cố gắng cứu người, khắp nơi là tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết, rối loạn.
Hạ Thần Hi thấy trong lòng trầm xuống.
Tối hôm qua có bão đất đá trôi, chẳng lẽ còn có động đất?
Dưới chân núi một cảnh hoang tàn, đổ nát, còn đang phong tỏa trong núi, Đường Bạch Dạ cõng Hạ Thần Hi xuống núi, có một cảnh sát vũ trang nhìn thấy bọn họ, hỏi họ có phải là nạn dân hay không, đưa bọn họ đến khu vực cứu hộ.
Trên đầu Đường Bạch Dạ quấn gạc trắng cõng Hạ Thần Hi rồi ba giờ sau mới xuống núi, sắc mặt tự nhiên không được tốt, thoạt nhìn rất nhếch nhác, bọn họ chắc chắn cho rằng bọn họ là nạn dân .
Đường Bạch Dạ cõng Hạ Thần Hi đi tới khu vực cứu hộ xử lý vết thương, dọc theo đường đi thấy không ít người bị thương, có người bị gãy chân, có người sống chết ra sao chưa biết, có người trên người bê bết máu, cũng có thi thể.
...
"Đừng xem, đây là chuyện chính phủ cần làm, không liên quan đến chúng ta." Đường Bạch Dạ nói, anh cõng Hạ Thần Hi định tìm một chiếc xe đưa bọn họ về nội thành, đột nhiên nhìn thấy một bóng người mảnh mai chạy tới.
"Đường ca ca, Đường ca ca..." Lâm Lâm khóc lóc chạy như bay mà đến, thiếu chút nữa sẽ nhào vào trong lòng Đường Bạch Dạ, bỏ qua Hạ Thần Hi , trên lưng anh, Đường Bạch Dạ tránh sang bên cạnh, kinh ngạc nhìn cô.
"Tiểu Lâm, tại sao em lại ở chỗ này?"
"Em..." Lâm Lâm thấy Hạ Thần Hi ở trên lưng anh, hơi ngẩn ra, cắn răng, trong con ngươi xẹt qua một tia phức tạp , cô đau đớn khóc to.
"Em nghe nói anh lên núi , hôm qua lại có bão, động đất,núi lở chết rất nhiều người, em lo lắng, em rất sợ ...Em sợ anh gặp chuyện không may, sáng sớm liền tới nơi này đợi, bọn họ lại không cho em lên núi, em nói cho bọn họ biết trên núi có người, để cho bọn họ đi tìm người bọn họ cũng không chịu cho người đi lên, nói là có nguy hiểm.May mắn, anh không sao chứ ? Trán của anh làm sao vậy ? Có phải bị thương rất nghiêm trọng hay không , Đường ca ca, em lập tức cùng anh tới bệnh viện."
Cô vừa nói vừa đi tới sờ trán Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ tránh đi, đụng vào Hạ Thần Hi, "Đường Bạch Dạ, đầu em đau."
"Tiểu Lâm, anh không sao, em không nên cử động." Đường Bạch Dạ một tay đẩy tay Lâm Lâm ra.
Lâm Lâm trợn mắt với Hạ Thần Hi, hơi cắn răng.
"Hạ tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Cảm ơn cô quan tâm, tôi không sao." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói.
"Đường ca ca, em lái xe tới , em đưa anh tới bệnh viện ." Lâm Lâm lau đi nước mắt, lại có chút khó khăn nói, "Nhưng xe chỉ có hai chỗ ngồi."
Cô nhìn về phía Hạ Thần Hi, "Hạ tiểu thư, hay là tôi gọi một chiếc xe taxi, đưa cô về nhà."
Xe đua của cô ta chỉ có hai chỗ ngồi, chỉ có thể chở một người.
Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Tiểu Lâm..."
Khóe môi Hạ Thần Hi cong nhẹ , đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Audi S8 rất quen thuộc dừng lại, là xe của Lâm Nhiên, Lâm Nhiên cùng Tiết Giai Vân xuống xe, sau đó lại nhảy ra tiểu thân sĩ.
"Bảo bối..."
Hạ Thần Hi cấp thiết muốn ôm bảo bối của cô, vỗ vỗ vai Đường Bạch Dạ, "Đường Bạch Dạ, cõng em qua đó."
Lâm Nhiên cùng Tiết Giai Vân không thấy hai người họ, Hạ bảo bối cũng không thấy, bọn họ tựa hồ là đến xem tình huống , Lâm Nhiên đang muốn đến hỏi tình huống, có thể lên núi hay không liền nghe thấy Đường Bạch Dạ gọi anh.
"Mẹ, cha..."
Hạ bảo bối chạy tới, khắp nơi là người bệnh, mặt đường lại không tốt, người đến người đi, Hạ Thần Hi sợ bé ngã , "Con đứng yên đừng nhúc nhích, chúng ta sẽ qua đó."
Hạ bảo bối chịu đứng đợi, nhanh nhẹn chạy tới trước mặt bọn họ.
"Cha, cha bị thương? Mẹ, mẹ bị thương chỗ nào?" Hạ bảo bối nhíu mày.