Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 446: Chương 446: Hạ Thần Hi, em cũng muốn hôn 6




"Lão đầu tử muốn kéo anh xuống vị trí tổng giám đốc." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, cổ đông lớn nhất Đường thị vẫn là Đường lão, cho tới nay ông ta sở dĩ không dám phân tán quyền nắm cổ phần chính là sợ Đường Bạch Dạ đoạt vị.

Nếu là ông ta muốn cầm lại quyền kinh doanh.

Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, cùng lắm thì lão tử tự tổn hại bản thân phá hủy Đường thị, để xem ông còn có thể kiêu ngạo đến mức nào.

Hạ Thần Hi nói, "Đường tổng, thật sự anh làm người rất thất bại, cha anh đề phòng anh giống như phòng cướp."

Cho Đường Bạch Dạ quyền kinh doanh để anh bán mạng, tiền lại toàn rơi vào túi Đường lão, bây giờ xảy ra chuyện con riêng này, Đường lão muốn cùng Đường Bạch Dạ đối nghịch, cướp đi quyền kinh doanh của Đường Bạch Dạ .

Thực sự là điển hình của việc qua sông đoạn cầu.

Với tính cách này của Đường Bạch Dạ , có thù tất báo thực sự sẽ dễ dàng buông tha Đường thị như vậy sao?

"Anh có bao nhiêu cổ phần Đường thị ?" Hạ Thần Hi hỏi.

Cô phỏng đoán tất nhiên không nhiều.

Đường Bạch Dạ mím môi, "Năm phần trăm."

"Vậy anh nhất định sẽ thua." Sắc mặt Đường Bạch Dạ rất khó nhìn, Hạ Thần Hi nhất thời không rõ ràng lắm anh rốt cuộc là có ý gì. Đường lão có 30% cổ phần Đường thị, Đường tổng chỉ có 5%, anh phải thua là không thể nghi ngờ.

Đường Nhất Phong cùng Đường Thành Nam trong tay cũng có cổ phần, nhất định là đứng ở bên Đường lão , Đường Bạch Dạ trừ phi có tất cả cổ đông đều ủng hộ anh, bằng không trận đánh này không thể thắng.

Hạ Thần Hi thầm nghĩ, giữa cha con , thực sự muốn đấu đến loại tình trạng này sao?

Đường thị là công ty của Đường gia .

Thực sự muốn ồn ào đến sụp đổ mới được sao?

"Hạ Thần Hi, anh muốn tiêu diệt Đường thị cũng không phải là không có khả năng." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, giọng điệu nhẹ nhàng không gợn sóng, dường như anh nói chỉ là một việc nhỏ rất bình thường.

Cũng không có lệ khí như thường ngày.

Chỉ là có một chút nhàn nhạt mệt mỏi, rã rời.

Lòng của cô hơi đau.

"Đường Bạch Dạ , anh đã nói, anh muốn để cho Đường thị sụp đổ, biến thành lịch sử, em tin anh sẽ làm được, chỉ là nhất đinh phải như thế sao?" Hạ Thần Hi đi tới trước mặt anh, nắm tay anh .

Tay Đường Bạch Dạ thập phần băng lãnh.

Tưởng như khí nặng ở đó rất lâu.

"Đường Bạch Dạ , thù hận là do là hai phía . Anh hận ông ta , ông ta cũng hận anh. Sao không buông xuống hai người vẫn là cha con." Hạ Thần Hi nói, "Em biết, em nói như vậy đối với anh mà nói có chút buồn cười."

"Nhưng cha con không thù qua đêm, em không tin anh hận chủ tịch, ông ta thực sự cũng có chút quá đáng, chỉ sợ ông ta hận anh thì trong thân thể anh cũng chảy dòng máu của ông ta , anh không thay đổi được sự thực này."

"Em không hi vọng anh phá hủy Đường thị."

...

Anh thực sự hận chỉ sợ cũng không định phá hủy tất cả của Đường gia .

Anh cũng không hi vọng vì thù hận mà phá hủy Đường thị.

Phá hủy anh.

"Hạ Thần Hi,em biết rõ lão đầu tử năm đó đối xử với anh như thế nào." Đường Bạch Dạ sắc mặt âm trầm.

Hạ Thần Hi nói, "Đúng , em biết. Cha không hiền, con không thể không hiếu. Ông ta từng có lỗi với anh, nhất định không phải là lỗi của anh. Nhưng nếu anh phá hủy Đường thị sẽ là lỗi của anh, anh suy nghĩ một chút, người anh trả thù là ai?"

"Đường thị là công ty của Đường gia , tâm huyết của một đời tại sao có thể nói phá hủy là phá hủy?"

"Công nhân Đường thị mấy vạn người, bao nhiêu người dựa vào Đường thị ăn cơm, anh phá hủy một Đường thị sẽ có bao nhiêu người thất nghiệp,mang theo tai họa Đường Bạch Dạ , anh không thể vì thù hận riêng tư mà làm liên lụy tới họ."

Cô dừng một chút, mỉm cười, "Lại nói, trong lòng anh đối Đường thị sẽ không có một điểm luyến tiếc sao? Anh một chút cũng không vì Đường thị mà kiêu ngạo sao? Đường Bạch Dạ , nếu như anh không đem Đường thị để trong lòng anh cũng sẽ không làm việc cần cù như vậy ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.