Thoạt nhìn Mục Vân Sinh cực kỳ tiều tụy, một đêm không ngủ vẫn đang hút thuốc lá, bọng mắt lồi ra trong mắt tất cả đều là tơ máu, Mục Vân Sinh như vậy cô đã từng thấy qua một lần .Một lần kia cô vì Tần Mục liều mạng phản kháng Mục Vân Sinh, vì trở lại bên người Tần Mục thà rằng tự mình hại mình thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng, tìm được đường sống trong chỗ chết sau khi tỉnh lại nhìn thấy vẻ mặt Mục Vân Sinh tiều tụy ngồi ở trong phòng bệnh. Khi đó, cô rất còn ác độc nghĩ, nguyên lai Mục Vân Sinh cũng có một mặt này cô cũng mơ hồ nghĩ đến nguyên lai cô có thể làm cho anh ta thống khổ. Từ đó về sau, cô lại càng phải dằn vặt chính mình bởi vì cô biết, dằn vặt chính mình chính là thủ đoạn dằn vặt Mục Vân Sinh tốt nhất.
Đã rất lâu Lý Hoan Tình không thấy được Mục Vân Sinh chật vật như vậy.
Trái tim đau nhói, Mục Vân Sinh như vậy làm cho cô nhớ lại đoạn dằn vặt xung khắc trước kia cuộc sống sống không bằng chết. Bây giờ nhớ tới, cô cũng cảm thấy tiếc nuối năm đó vì sao lại ngang tàng như vậy, năm đó vì sao Mục Vân Sinh bạc tình như thế, tâm sự cái gì đều giữ ở trong long cho dù đối với cô tốt cô cũng xem tới cũng biến thành xấu . Về sau lưỡng tình duyệt hậu lại quay đầu nhớ lại quá khứ, nếu nói là ngọt ngào vậy thì thật là trái lương tâm, cô đến nay đều cảm thấy ngày tháng trước kia bọn họ đều rất khó chịu, loại vui vẻ đó là liếm dao nhỏ vui vẻ.
“Anh đi tắm rồi ăn một chút gì.” Lý Hoan Tình khàn khàn lên tiếng, Mục Vân Sinh còn mặc quần áo chú rễ, cô xem càng khó chịu trở về vẫn tự giam mình ở đây, nghĩ đem mình giết chết sao?
Lý Hoan Tình vừa muốn đi phòng tắm xả nước liền bị Mục Vân Sinh ôm chặt chẽ vào trong ngực, Lý Hoan Tình thở dài một tiếng vô cùng nhu thuận không có phản kháng trong hơi thở tất cả đều là mùi thuốc lá.
“Hoan Hoan...” Thanh âm của Mục Vân Sinh khàn khàn nghe không rõ trái tim Lý Hoan Tình run lên, ngón tay xen vào trên tóc anh. Tóc Mục Vân Sinh nồng đậm, phát căn rất cứng nhưng vuốt cũng không tính rất thoải mái.
Lý Hoan Tình vỗ vỗ bờ vai của Vân Sinh: “Anh đi tắm trước, ăn một chút gì đi.”
Mục Vân Sinh liếc nhìn Lý Hoan Tình một cái, gật gật đầu, Lý Hoan Tình bưng cơm nước trở lại phòng ngủ, Mục Vân Sinh cũng theo về phòng ngủ. Tắm qua, cơm nước cũng hâm nóng qua một lần nữa, Mục Vân Sinh ngồi ở trên sô pha chậm rãi ăn, một chút âm thanh cũng không có.
Lý Hoan Tình có thể chủ động nói chuyện với anh, Mục Vân Sinh đã cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn .
Ăn cơm xong, Lý Hoan Tình dọn dẹp chén đũa. Thời gian lên lầu nhìn thấy Mục Vân Sinh đã nằm bò ở trên giường đang ngủ, Lý Hoan Tình kéo chăn qua đắp cho Mục Vân Sinh chờ anh ta tỉnh lại lại nói cô cầm một quyển sách ngồi ở trên sô pha đọc sách.
Mục Vân Sinh ngủ một giấc đến đêm khuya, khi tỉnh lại trong phòng chỉ một ngọn đèn nhỏ sáng.
“Hoan hoan...” Mục Vân Sinh lớn tiếng một kêu, Lý Hoan Tình phục hồi tinh thần lại, buông quyển sách trên tay xuống, Mục Vân Sinh lúc này mới bình tĩnh trở lại, cô còn đang ở đây chưa đi thật tốt.
Lý Mộ Thành ngủ ở bên cạnh Mục Vân Sinh, tiểu gia hỏa đang ngủ.
Lý Hoan Tình nhìn đồng hồ: “Anh có đói bụng không?”
Mục Vân Sinh lắc lắc đầu, một chút cũng không đói.
Tiến lên cũng một đao, lui đầu cũng là một đao, Hoan Hoan muốn làm như thế nào?
Mục Vân Sinh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Hoan Tình , cả người nhìn có tinh thần hơn: “Hoan hoan, xin lỗi em.”
Lý Hoan Tình lắc lắc đầu: “Người anh xin lỗi cũng không phải là em.”
“Anh không dám để em biết chuyện này chỉ có thể lựa chọn giấu giếm anh vốn cho rằng có thể giấu giếm cả đời .” Mục Vân Sinh nói: “Nếu như em biết chuyện này nhất định sẽ tự trách khổ sở, anh không muốn em mang tâm sự,. Anh có nghĩ tới cùng người nước A xây dựng lại thành phố, chỉ là anh sợ em biết chuyện này cho nên có chuyện có liên quan đến nước A anh toàn bộ đều tạm dừng , anh không muốn lại dính dáng vào miễn cho có một ngày chân tướng rõ ràng.”