Vết thương rất rõ ràng, cũng rất xấu.
Anh nhớ, anh hôn cô, hỏi cái gì, An Kỳ ở dưới thân anh cười đến như yêu tinh, lại không trả lời.
Trên người Hạ Thần Hi có vết thương như thế hay không, anh nhìn sẽ biết..
Đường Bạch Dạ có thể khẳng định, Hạ Thần Hi chính là chồn đen, sát thủ đứng đầu quốc tế.
Trên người cô hẳn là mình đầy thương tích, nhưng anh năm đó ôm An Kỳ, lại không có vết thương gì, trừ vết thương ở ngực, sau anh từng nghĩ, An Kỳ nhất định là một đặc công, hoặc là sát thủ.
Thân thể không có khả năng sạch sẽ như vậy, không hề có vết thương.
Chỉ có thể giải thích, vết thương trên người là lấy tay thuật, hoặc là dược vật chữa cho tốt, trừ vết thương ở ngực.
Bí ẩn lại xấu xí.
Cô lại không động thủ thuật, chỉ có thể nói, vết thương này có giá trị kỉ niệm.
Nếu cô thực sự là An Kỳ, lại mất trí nhớ, vết thương này hẳn là vẫn tồn tại.
Anh phải đích thân chứng thực.
Đường Bạch Dạ cũng không phải là người ướt át bẩn thỉu, đặc biệt loại chuyện thù sâu như biển này, trong lòng có nghi vấn, anh nhất định phải chứng thực rõ ràng, thuộc về đau dài không bằng đau ngắn, anh thà rằng bây giờ vạn tiễn xuyên tâm, cũng không muốn nghi vấn tồn ở trong lòng, tạo thành ngăn cách, như lăng trì xử tử.
...
Lúc Hạ bảo bối nghe thấy tiếng chuông cửa, rất kỳ quái, đã trễ thế này, ai còn sẽ đến nhà bé.
Vừa nhìn là Đường Bạch Dạ, bé kinh ngạc cực kỳ.
"Cha, cha không phải có việc gấp sao? Tại sao lại đã trở về?”
Đường Bạch Dạ cười, nhéo nhéo khuôn mặt Hạ bảo bối, Hạ Thần Hi không ở phòng khách, anh cười hỏi, "Mẹ con đâu?"
"Mẹ ở phòng ngủ."
"Cha tìm mẹ con có việc, con trở về phòng đi ngủ." Đường Bạch Dạ xoa xoa tóc dài Hạ bảo bối, tiến phòng ngủ chính, trực tiếp khóa trái cửa, Hạ bảo bối kinh ngạc, cha mặc dù cười, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có.
Hình như rất nghiêm túc.
Phát sinh chuyện gì?
Hạ Thần Hi đang nằm đọc sách, gần đây đối ấn tượng học kiến trúc rất cảm thấy hứng thú, mua vài cuốn sách, trước khi ngủ sẽ nghiên cứu một chút, đột nhiên nhìn thấy Đường Bạch Dạ mở cửa tiến vào, Hạ Thần Hi giật mình.
"Đường Bạch Dạ..."
Anh đột nhiên hôn môi của cô , thế tới rào rạt, Hạ Thần Hi ngăn không được, sách vở rơi xuống trên thảm, người bị Đường Bạch Dạ áp ở cái giường, anh hôn, động tác thô lỗ, như phát tiết cái gì.
"Đường Bạch Dạ, anh ..." Cô vừa mới nói một lời liền bị Đường Bạch Dạ ngăn chặn, tay anh theo y phục, tiến vào trong áo ngủ của cô, Hạ Thần Hi đang định đi ngủ, vừa mới tắm qua, không có mặc áo ngực.
Tay Đường Bạch Dạ không hề ngăn cách che ở nơi mềm mại của cô , hơi xoa bóp.
Hạ Thần Hi như bị điện xúc, chỗ hai người tiếp xúc, nổi lên lửa nóng , mang ra khỏi một cỗ cực nóng, đem hai người cùng thiêu cháy.
Đầu ngón tay hạ xúc cảm, làm người ta mê muội.
Đường Bạch Dạ trầm mê với loại xúc giác này.
Mỹ hảo làm cho người khác say mê.
Bàn tay to lướt qua mềm mại, rơi vào giữa bầu ngực của cô, chợt hơi nhíu mày, dừng lại động tác, ánh mắt chìm nổi phức tạp, anh dừng lại động tác, Hạ Thần Hi phục hồi tinh thần lại, cuống quít đẩy anh ra.
Cô nhịn không được nghĩ cho chính mình một cái tát, Đường Bạch Dạ đứng dậy, trầm mặc ra khỏi phòng.
Như gió đi rồi.
Hạ Thần Hi ngây ngốc.
Đường Bạch Dạ, anh ta đây là nổi điên làm gì?
"Hỗn đản!" Cô một quyền đấm ở một bên trên gối, Đường Bạch Dạ, anh ta hỗn đản này, rốt cuộc coi cô là cái gì, không hiểu chạy đến, lại đùa giỡn cô một trận, lại đi rồi.
Hỗn đản!
Tiếp theo cô lại bị anh cứ như thế ăn đậu hủ, cô tức khắc đâm chết quên đi.