Tiếp theo tự nhiên cô lại bị anh ăn đậu hủ, cô liền tức khắc muốn đâm đầu chết để quên đi.
Đường Bạch Dạ đi ra khỏi cửa, thở phào nhẹ nhõm.
Không phải cô.
Ngực Hạ Thần Hi một mảnh trắng mịn, không hề có vết thương.
Chỉ sợ không nhìn, anh cũng biết, chỗ kia không có vết thương do đạn bắn.
Hạ Thần Hi không phải An Kỳ.
Anh thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng lập tức trở nên dễ chịu hơn.
Chỉ là, anh không thể tiếp tục ở lại trong phòng cô, người phụ nữ này trên người có một loại ma lực, khiến anh kìm lòng không được mà trầm luân.
Anh là đến xác nhận vết thương của cô lại thiếu chút nữa lạc lối.
Anh không thích loại cảm giác này, nhưng cũng lại mê luyến loại cảm giác này.
Tim đập nhanh nhưng lại mâu thuẫn.
"Đường Bạch Dạ, mày thực sự tiêu đời ."
Đúng vậy, anh tiêu đời rồi.
Giống như, anh thực sự yêu Hạ Thần Hi.
Lúc nhận được phần tài liệu kia đoán Hạ Thần Hi là An Kỳ, trong lòng anh phẫn nộ, kinh nghi ( kinh ngạc + nghi ngờ) cùng cảm giác bị người phản bội, đau như bị đâm ngàn vạn đao.
Không ai biết trong quá trình đó anh rốt cuộc là giãy giụa như thế nào .
May mắn, cô không phải.
Một phút kia, Đường Bạch Dạ cảm kích ông trời đã chiếu cố anh.
...
Tối chủ nhật, Hạ Thần Hi cùng Tiêu Tề có hẹn xem ca kịch, Hạ bảo bối ở trong phòng khách bình tĩnh đọc sách, bé đánh cược , đêm nay mẹ nhất định không thể tới cuộc hẹn, nói đùa, bé đã bán tin tức cho cha.
Bọn họ sao còn có thể thành công hẹn hò.
Lấy năng lực của cha, nhất định sẽ ngăn cản bọn họ đi hẹn hò .
Hạ bảo bối đối với lần này thật không nghi ngờ.
Nhưng mà, sau đó lúc tám giờ , Hạ Thần Hi đã thay quần áo đang định ra cửa, nhưng Đường Bạch Dạ vẫn không có tin tức gì .
Hạ bảo bối thầm nghĩ “Cha, không phải chứ, con đều đã cho cha tin tức , cha còn như thế nào không có động tĩnh.’’
Ai biết, bé vừa mới nghĩ như vậy, điện thoại của Hạ Thần Hi liền vang lên.
"Thần Hi, không có ý tứ, đêm nay sợ rằng không thể cùng em xem ca kịch ." Thanh âm Tiêu Tề vẫn mỉm cười nhưng mang lại cảm giác có phần cao giọng, làm người nghe cảm giác rất lạnh không có nhu hòa.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Hạ Thần Hi quan tâm hỏi.
"Không chuyện gì, em đừng lo lắng."
Điện thoại bên kia, nghe như có âm thanh giục anh ta, Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Thần Hi, anh cúp điện thoại trước."
Biệt thự của Tiêu Tề.
Một hàng cảnh sát đứng bên ngoài.
Cảnh quan dẫn một đoàn người vào trong biệt thự lục soát .
Do nhận được mật báo, có người tàng trữ súng ống đạn dược trái phép.
Hắc quả phụ cùng Âu Dương là người nhanh trí, giám sát vũ khí nhìn thấy cảnh sát liền lập tức thu thập . Cảnh quan điều tra thân phận, hộ khẩu của bọn họ, mời bọn họ đến đồn cảnh sát uống cà phê.
Âu Dương nói, "Đường Bạch Dạ cũng quá nham hiểm đi, chiêu này mà cũng có thể dùng đến."
Hắc quả phụ hừ lạnh, "Người này thủ đoạn xưa nay cực kỳ nham hiểm, anh cũng không phải chưa lĩnh giáo qua."
Bọn họ dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết có kẻ mật báo cho cảnh sát ,người này tất nhiên là Đường Bạch Dạ. Ngoại trừ Đường Bạch Dạ thì còn có thể là ai. Vô duyên vô cớ, cảnh sát đột nhiên tới cửa, nói bọn họ tàng trữ súng ống đạn được trái phép.
Thực sự là chuyện nực cười.
Tiêu Tề rất yên lặng, không có biểu tình gì .
Loại chuyện nhỏ này, cũng không làm khó bọn họ, nhiều nhất chính là tới đồn cảnh sát một lần, uống một chén cà phê liền ra, căn bản là sẽ không xảy ra chuyện, Đường Bạch Dạ là ăn no không có việc gì làm sao?
Tiêu Tề cùng Âu Dương, hắc quả phụ bị mời tới đồn cảnh sát.
Bọn họ vừa mới đi, một chiếc xe chống đạn Ferrari dừng ở cửa biệt thự , Đường Bạch Dạ xuống xe, mấy đặc công thân thể lưu loát từ trong bước ra, quỷ mỵ như nhau nhằm hướng biệt thự , Đường Bạch Dạ dựa người vào xe.
Anh cười lạnh, nhìn ngọn đèn biệt thự lấp lánh.
Đột nhiên đưa tay lên, nhìn đồng hồ, vừa qua khỏi tám giờ.