Bên ngoài phòng ngủ không xa là sân bóng rổ, nơi này có một mảnh cỏ xanh lục , Đường Bạch Dạ giẫm nát cây thang màu trắng,vừa lúc cây thang vừa đủ đến cửa sổ lầu hai, nhìn có chút tức cười, cũng có chút lãng mạn.
Hành vi trèo cửa sổ nhìn bạn gái này là việc làm của thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nha.
Nhưng Đường Bạch Dạ bây giờ cũng không tiết làm loại chuyện này.
Nếu là bị người khác biết anh làm ra loại chuyện này, sợ rằng không biết bao nhiêu người sẽ cười rụng răng đi.
Đường Bạch Dạ cười, Hạ Thần Hi nằm bò ở bệ cửa sổ trên sân thượng, cười thật tươi đẹp, trên trời một có một vầng trăng sáng, ánh sáng của nó chiếu xuống giống như vòng tròn xung quanh Thần Hi vậy, thú phật nhìn ở trong mắt của anh Thần Hi vô cùng mỹ lệ , và chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
"Lão đầu tử không cho anh thấy em, nên anh bây giờ bất đắc dĩ chỉ có thể dùng hạ sách này thôi."
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, "Đường tiên sinh, anh cũng trưởng thành , leo thang lên lầu cẩn thận té gãy chân đấy."
"Lão bà, em cũng quá coi thường anh đi?" Đường Bạch Dạ cười nói, đem đóa hoa hồng đưa cho Hạ Thần Hi, chỉ là hành động bình thường như này cũng làm anh nổi bật như một vương tử.
Hạ Thần Hi nhận lấy hoa hồng, trên mặt hơi đỏ lên, cúi đầu ngửi mùi vị thật tốt của nó.
Thần Hi bây giờ thích nhất chính là hoa hồng đen.
Đường Bạch Dạ nắm tay Thần Hi hỏi, "Khẩn trương sao?"
"Có chút."
"Anh cũng rất khẩn trương." Đường Bạch Dạ nói, "Anh là lần đầu tiên có cảm giác khẩn trương như vậy luôn đó."
Lúc trước cho dù ngày mai là cùng người khác giao chiến hoặc khi lên làm lãnh đạo của Đường môn anh cũng chưa bao giờ khẩn trương quá, "Nói thật với em lần đầu tiên anh giết người cũng không có khẩn trương như bây giờ vậy."
"Anh à đây là so sánh ngu dốt nhất mà em từng nghe đó."
"Em sai rồi đây gọi là ví dụ thực tế sinh động nha."
"..." Hạ Thần Hi không nói gì chỉ nhìn anh không chớp mắt, hành động của anh rất lãng mạn nhưng trái lại lời nói không mang một chút lãng mạn nào.
"Em hãy xem anh hôm nay từ đây nhảy xuống thì một chút cảm giác anh khẩn trương anh cũng không có đây này."
"Nói bậy, Thần Hi sờ sờ tay anh còn mang theo một chút run rẩy ."
"Vô lại."
"Em ngày mai sẽ phải gả cho vô lại rồi nha." Rốt cuộc sau một thời gian ngắn Đường Bạch Dạ cũng vô lại xong, rồi nói: “ Anh muốn kể cho em nghe một chuyện lúc xưa."
"Tốt."
Hạ Thần Hi kéo ghế sô pha bên cạnh lại, ngồi xuống, hai người cách một cái cửa sổ, một người ở bên trong, một người ở bên ngoài, còn ánh trăng thì mông lung tạo cảm giác ôn nhu.
Đường Bạch Dạ nói, "Anh quốc có một trang lão chủ, ông ta có một trang viên đặc biệt lớn, có tiền có thế, chỉ có một đứa con gái bảo bối, cô gái nhìn đặc biệt đẹp, người đến cầu thân nhiều đến nổi đem cỏ của trang viên cơ hồ đều đạp phá hết."
"Trang viên có một người thanh niên chuyên làm việc cắt tỉa cây cỏ, nhìn vô cùng anh tuấn, tiêu sái, rất có phong độ, cô tiểu thư có một ngày đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy anh thanh niên cầm một đóa hoa hồng vừa được cắt xong."
"Tiểu thư cảm thấy anh thanh niên này diện mạo anh tuấn, thần sắc ôn nhu, đối đãi đóa hoa rất cẩn thận, người nhất định cũng không tồi, cảm xúc của tiểu thư với anh ta là vừa gặp đã yêu, từ đó, tiểu thư mỗi ngày đều đến hoa viên ngắm hoa, cố ý cùng anh thanh niên bắt chuyện."
" Anh thanh niên vô cùng kinh ngạc khi biết được tâm ý của vị tiểu thư đối với mình, lại vô cùng sợ hãi điều này vì chính bản thân anh xuất thân bần hàn, sợ không xứng với tiểu thư, tiểu thư vì yêu, cũng nói với anh là cô không quan tâm đến điều này, trang viên có một gã người hầu khác vô tình thấy, liền hướng chủ nhân của trang viên cáo trạng, sau đó tiểu thư bị nhốt ở trong phòng trên lầu, cha cô ấy cũng không cho phép bất cứ ai đến xem cô."
"Chủ nhân của trang viên cấp tốc sắp xếp người đính thân với tiểu thư, thanh niên đã yêu Mộ tiểu thư rất sâu nặng nhưng hai người không cách nào gần nhau, cho nên anh thanh niên mỗi ngày cầm một đóa hoa hồng ở đứng dưới cửa sổ dưới lầu của tiểu thư lại không có dũng khí đưa cho tiểu thư."
"Tiểu thư ở trên lầu hàng đêm đều nhìn thấy anh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu như anh ta đem hoa hồng đưa cho cô, thì cô liền cùng anh ta rời khỏi nơi này."
"Thẳng cho đến khi trước hôn lễ một ngày, anh thanh niên rốt cuộc cố lấy hết dũng khí của mình, trèo đến ngoài cửa sổ của vị tiểu thư ấy, đem một đóa hoa hồng đưa cho tiểu thư, tiểu thư như mở cờ trong bụng, theo thanh niên cùng nhau đào hôn."
...
"Sự việc cứ như vậy mà kết thúc?"